Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 862 - Chương 202: Tỉnh Không Chỉ Thủy.

Chương 202: Tỉnh không chỉ thủy. Chương 202: Tỉnh không chỉ thủy.Chương 202: Tỉnh không chỉ thủy.

Thế giới mà Đế quân sinh ra.

Nếu có người khác ở đây nghe được lời ấy, chắc chắn sẽ vô cùng kinh hãi.

Đế quân là dạng tồn tại gì, trong mắt đại đa số sinh linh trên đời gã sinh ra đều là một cái bí ẩn, hoặc có thể nói, đại đa số sinh linh theo bản năng đều sẽ không nghĩ đến Đế quân cũng từng là một thành viên trong số bọn họ.

Nhưng trong khoảnh khắc Từ Hàn nói ra câu này, vẻ giận dữ trên mặt Đế quân chợt lóe rồi biến mất hiển nhiên đã chứng miinh lời nói của hắn không phải bịa chuyện, mà là sự thật.

Dường như Đế quân cũng không có tâm tư giấu giếm chuyện này, gã chỉ trâm mắt nhìn Từ Hàn, đến khi đó mới thấp giọng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Từ Hàn mỉm cười, đặt một bàn tay lên vai Đế quân. Đối phương vô thức muốn thoát khỏi bàn tay của hắn, nhưng cường đại như Đế quân, giờ phút này dưới tay Từ Hàn lại như em bé không thể sinh ra chút phản kháng nào. Cho dù gã đã sử dụng toàn bộ vốn liếng, nhưng bàn tay của Từ Hàn vẫn gắt gao đặt ở phía trên.

"Ở cái thế giới này, Đế quân không phải là đối thủ của ta." Từ Hàn híp mắt nói, sau đó một đạo lực lượng đen tối dao động đột nhiên từ trong cơ thể hắn đẩy ra, thân thể hai người lơ lửng giữa không trung vào khi đó lóe lên rồi biến mất tại chỗ. . .

Đó là một chỗ rất thân kỳ, mặt trời rực rỡ trên cao, bên người nước chảy róc rách, nhưng đại địa lại một mảnh hoang vu, đừng nói dấu chân người, cho dù là nửa cây cỏ cũng khó mà nhìn thấy được. Mở trừng mắt nhìn về phía xa xa cũng không khác gì cảnh tượng trước mắt.

"Chậc chậc." Từ Hàn và Đế quân sóng vai đứng trên cánh đồng hoang vu này, ánh mắt Từ Hàn lần lượt đảo qua mọi thứ trước mắt, sau đó miệng phát ra một hồi tiếng vang cổ quái, hắn quay đầu nhìn về phía Đế quân sắc mặt âm trầm nói: "Một thế giới thật đẹp, đáng tiếc lại không có một ngọn cỏ."

"Đế quân sống nhiều năm như vậy, cũng coi như là kiến thức rộng rãi, có biết là vì sao không?”

Sắc mặt Đế quân sau khi nghe xong lời ấy lại càng khó coi, gã trâm mắt nhìn Từ Hàn, lạnh giọng nói: "Việc này liên quan gì tới ngươi?”

Sắc mặt Từ Hàn cực kỳ bình tĩnh, hắn buông lỏng tay đặt trên vai Đế quân, sau đó bắt đầu đi qua đi lại trước mặt gã.

"Sinh linh trên đời đều sợ hãi Đế quân giáng lâm, nhưng đều không có tâm tư nghiên cứu đối với Đế quân đến từ đâu mà có, vì sao sinh ra."

"Mà Quỷ Cốc Tử lại là dị loại của những sinh linh này, bọn chúng đã bắt đầu nghiên cứu Đế quân từ rất nhiều năm trước, đương nhiên bọn chúng không quan tâm ngươi rốt cuộc tu đến cảnh giới như thế nào, bọn chúng chỉ muốn mơ ước lực lượng của Đế quân mà thôi."

"Mặc dù động cơ không thuần khiết, nhưng cách làm cuối cùng vẫn có chút tác dụng."

"Bọn chúng gọi Đế quân là Tinh Không chi tiên, cho rằng Đế quân sinh ra là thuận theo ý chí của vạn vực tinh không."

"Lúc đầu ta nghe những lời này, cũng cho rằng đó là lời chỉ có những kẻ điên cuồng sùng bái lực lượng sau khi mất đi lý trí mới có thể nói."

"Nhưng phải cảm ơn Đế quân chính là, hơn một năm Đế quân nhốt ta ở trong vùng ảo cảnh kia, ta rất nhàm chán, nên liên bắt đầu lật xem mười tám ký ức mà ta' để lại cho ta."

Từ Hàn nói đến chỗ này cố ý dừng lại một chút, ánh mắt rơi vào trên người Đế quân, hắn đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, dường như muốn từ trên mặt của đối phương nhìn ra cái gì đó.

Đương nhiên Đế quân không muốn cho Từ Hàn cơ hội này, gã thủy chung vẫn nghiêm mặt, âm trầm nhìn vào ánh mắt của đối phương, ý đồ dùng cái này để che dấu suy nghĩ trong lòng mình. Nhưng gã càng như thế, thì càng đúng tâm ý của Từ Hàn.

Giọng nói của hắn sau khi trâm mặc vài hơi thở lại vang lên lần nữa.

"Thật ra những ký ức đó cũng không có gì đặc biệt, ít nhất đại đa số trí nhớ đều là như thế"

"Chẳng qua một lần lại lặp lại ký ức như cũ, bắt đầu từ Thượng Vân thành Thanh châu đến khi trong Đại Uyên sơn máu chảy thành sông kết thúc."

"Nhưng trong liên miên bất tận này vẫn có những thứ không giống nhau, chúng nó đã hấp dẫn ta. Tựa như Đế quân đã thành thật đối đãi với ta trong Tiên cung Côn Luân, tại chút chuyện xưa này vừa mới bắt đầu, cũng là một lần đầu tiên của "Nguyên" trong miệng đám Quỷ Cốc Tử. Lần đó cũng đã có người thẳng thắn thành khẩn nói chuyện cùng ta tựa như Đế quân, ta đã bồi tiếp hắn rất nhiều."

"Hắn nói cho ta biết mỗi thế giới đều có ý chí của chính mình, hoặc được gọi là Thần, gọi là Thiên đạo, hoặc là cái khác. Mà khi những ý chí này tổ hợp lại với nhau, liền trở thành ý chí của vạn vực tinh không"

"Tựa như một thế giới sẽ lựa chọn Thần chích của riêng nó, giao cho nó lực lượng cường đại, tuổi thọ vô thượng cùng với chức trách quản lý thế giới, vạn vực tinh không cũng tôn tại ý chí như vậy. Chỉ là bởi vì vạn vực tinh không quá mức rộng lớn vô ngân, ý chí kia cũng nhất định phải cực kỳ cường đại, rất khó có sinh linh có thể dựa vào sức một mình thừa nhận phần ý chí này tặng cho."

Hắn cực kỳ bình tĩnh tường thuật lại mọi chuyện, giống như là một vị trưởng bối giảng cho hậu bối của mình một câu chuyện xa xôi và cổ xưa.

Nhưng Đế quân thân là "Hậu bối" hiển nhiên cũng không cách nào thoải mái lắng nghe câu chuyện này, thân thể gã bắt đầu run rẩy một cách khó hiểu, tuy vậy run rẩy này cực kỳ nhỏ, nếu không có thị lực như Từ Hàn thì căn bản không cách nào xem rõ. Nhưng dị dạng như vậy đối với Đế quân tung hoành vô số thế giới trong vạn vực tinh không đã là chuyện từ xưa đến nay chưa từng có.

"Cho nên, Đế quân thật sự là người được ý chí tối tăm trong vạn vực tinh không chọn lựa. Thế nhưng vì sao ý chí đó lại lựa chọn ngươi?" Từ Hàn híp mắt tiếp tục nói, trong mắt hắn lấp lóe hào quang tựa như muốn thấy rõ ràng Đế quân từ trong ra ngoài.

"Chẳng lẽ nói, chính là vì ý chí của vạn vực tinh không chính là tử vong và hủy diệt sao? Nếu là như thế, vậy tại sao vạn vực tinh không này đản sinh ra nhiều sinh linh như vậy? Bản thân nó chính là một chuyện không có đạo lý hay sao?”

Những câu chất vấn của Từ Hàn cuối cùng lại như đá chìm đáy biển, hiển nhiên thời khắc này Đế quân không muốn nhiều lời với hắn cho dù chỉ là một câu. Sắc mặt gã âm trầm đến đáng sợ, thân thể run rẩy cũng càng rõ ràng hơn, tựa như trong trời đất không người này đang cất giấu thứ gì đó khiến gã e ngại.

"Vị anh linh đã bị phong ấn cùng Đế quân ở phương thiên địa kia cũng không cho ta đáp án, ta không rõ là hắn không biết, hay là hắn muốn tự mình đi tìm đáp án của vấn đề này, nhưng bất luận vế trước hay vế sau, ta đều chỉ có thể tự mình đi tìm. Nhưng Đế quân biết rõ, khi đó ta bị nhốt trong ảo cảnh mà ngươi tạo ra, ở chỗ nào ta cũng không thể ra được, cho nên ta không thể làm gì cũng chỉ có thể suy nghĩ, suy đoán xem thử ý chí nơi vạn vực tinh không kia muốn thứ gì."

"Vấn đề như vậy gân như là tiếp cận bản chất thế giới, tất nhiên không phải phàm phu tục tử bình thường như Từ mỗ có thể phỏng đoán được. Nhưng cũng may Quỷ Cốc Tử từng nói cho ta biết một đáp án mà bọn chúng phỏng đoán, à, chính là đáp án mà Đế quân xì mũi coi thường khi ta nói cho ngươi nghe lúc nãy."

"Ta cho đó là suy đoán, đó là do đám Quỷ Cốc Tử trong lòng cố chấp với lực lượng của Đế quân, nhưng nếu ta dẫn lời của bọn chúng áp vào chuyện xưa mà vị anh linh kia đã kể, dường như cũng miễn cưỡng giải thích rõ ràng hành động cỗ ý chí trong vạn vực tinh không." Từ Hàn nói tiếp, gương mặt hắn nở nụ cười có chút ngượng ngùng.

Giống như hài đồng vừa học chữ đọc sách, phân tích ra một đoạn cổ văn không chút quen thuộc, có chút âm thầm đắc ý, lại có chút không quá chắc chắn.

Nụ cười như vậy mặc dù có chút không đúng lúc, nhưng lại xuất phát từ chân tâm.

"Đương nhiên như vậy chỉ là phỏng đoán mà thôi, Từ mỗ còn tự hiểu lấy mình, muốn chứng minh nó là thật hay giả thì ta cho rằng chỉ có thể hỏi cỗ ý chí trong tối tăm kia, hoặc là có thể đi hỏi Đế quân. Dù sao Đế quân mới là người duy nhất trong vạn vực tinh không tiếp xúc với cỗ ý chí kia. Mà rất trùng hợp là gì? Tại hạ vừa lúc đang ở trong huyễn cảnh do ý thức Đế quân mở ra tạo thành, chỉ cần ta có thể rút tơ lột kén đi đến chỗ sâu trong ý thức của người, để nhìn thấy tuế nguyệt hơn trăm triệu năm trước, ngươi làm sao trở thành Đế quân, tất cả đáp án đều sẽ được giải thích, Đế quân cảm thấy đúng không?"

Vấn đề này đương nhiên vẫn không nhận được câu trả lời của Đế quân, Từ Hàn nhất định phải tự nói tự trả lời cho mình.

Hắn sớm đã đoán trước, bởi vậy cũng không để ý đối với sắc mặt âm trâm không nói của đối phương lúc này, hắn hỏi xong vấn đề kia, trầm mặc một hồi lại nói.

"Rốt cuộc đó là chuyện bao lâu lúc trước, ta cũng không thể nói rõ ràng. Trong ý thức của Đế quân có quá nhiều ký ức bị che giấu, hủy diệt quá nhiều thế giới. Tiếng gào khóc và tuyệt vọng của sinh linh gần như nhấn chìm tâm trí Từ mỗ. Nhưng cũng từ những ký ức này cho ta phát hiện ra một bí mật, một bí mật không liên quan gì tới khởi nguồn của Đế quân."

"Có vẻ như lúc vừa mới bắt đầu Đế quân đã nắm giữ lực lượng cường đại như vậy, ngươi rất thích truyền tin tức trước khi hủy diệt một thế giới như vậy tới thế giới kia. Tuy tin tức này chỉ khiến một nhóm nhỏ người cường đại nhất thế giới kia biết được, nhưng nhóm người nhỏ này thường thường cũng có năng lực thay đổi vị trí bố cục mà mình sắp xếp."

"Thử nghĩ một chút, một vị cường giả thống trị toàn bộ thế giới, bỗng nhiên nghe nói thế giới này sẽ bị tồn tại cường đại hơn nữa hủy diệt, hắn sẽ làm thế nào? Cực kỳ hiếu chiến ra sức phản kháng? Sống mơ mơ màng màng qua ngày? Càng không thiếu người lựa chọn thần phục Đế quân, dâng lên thế giới của mình."

"Mỗi người bất luận lựa chọn cái gì, phần lớn đều làm ra chút chuyện khác thường đối với loại sợ hãi như vậy. Mà những chuyện khác thường này sẽ khiến cho những sinh linh bị bọn họ thống trị phản ngược, có câu là người trên trăm muôn hình muôn vẻ, huống chi mỗi một thế giới đều có hàng trăm vạn sinh linh? Trong bọn họ không tránh được sẽ có một số ít người cảm thấy có chút cổ quái, vì thế chiến loạn sẽ bắt đầu, thông thường chính là nội loạn nổi lên khi Đế quân chưa đến, sợ hãi, tử vong, tai họa bắt đầu lan truyền từ rất sớm ở thế giới kia, khi Đế quân giáng lâm thì thế giới nọ đã bị hủy diệt trong tuyệt vọng, mà Đế quân thì có thể nuốt chửng những lực lượng kia, đồng hóa những vong hồn căm hận nọ, thành tựu chính mình càng mạnh mẽ hơn."

"Đương nhiên những thứ này chỉ là ngoài lề, nhưng có chút quan hệ với nguồn gốc của Đế quân. Ta tiếp tục tìm hiểu truy căn nguyên, xuyên qua trong trí nhớ lâu dài của ngươi, cũng may là trong ảo cảnh mà Đế quân tạo cho ta, thời gian cũng là một thứ có thể khống chế. Bằng không ta cũng không có nhiều thời gian đi sâu vào trong ký ức của Đế quân như vậy. Không biết qua bao lâu, cuối cùng ta cũng tới nơi sâu nhất trong nội tâm ngươi, nơi đó cất giấu một luồng ký ức bị phong ấn. Phong ấn đó bị tăng lên các loại lực lượng, theo lý mà nói, Từ mỗ chỉ là một luồng ý thức lúc ấy khó nói chắc chắn có thể cởi bỏ, nhưng ngoài dự liệu của tại hạ là... ta chỉ nhẹ nhàng dùng ngón tay điểm một cái, đạo phong ấn kia liền cực kỳ dễ dàng bị phá tan, hệt như phong ấn kia vẫn luôn chờ ta đến." Từ Hàn nói tới đây, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã: "Loại cảm giác đó giống như đã từng..."

Từ Hàn lại trâm mặc một hồi, vẻ khổ não trên mặt càng sâu, như đang nỗ lực suy nghĩ điều gì đó, chợt hai mắt sáng ngời, vỗ ót nói: "Giống như lúc ta đi tới Tiên cung Côn Luân, nơi đó có người đang chờ ta đến!"

Đế quân nghe xong lời này, sắc mặt vốn âm trầm lập tức trở nên khó coi, rốt cuộc ngay lúc này gã mới nói ra câu đầu tiên sau trường đại luận của Từ Hàn: "Ngươi không nên đến xem."

Giọng điệu của gã trầm thấp, không giống như là đang nói cho Từ Hàn nghe, ngược lại cực kỳ giống như lẩm bẩm.

"Nhưng ta vẫn thấy được." Từ Hàn mỉm cười nói, không để dị trạng của Đế quân ở trong lòng: "Ta ở trong trí nhớ của mình đã thấy được một thế giới, một thế giới cực kỳ xinh đẹp lại vô cùng giàu có. Dân chúng ở đó tu vi không cao, cho dù là cường giả mạnh mẽ nhất cũng không có bản lĩnh thông thiên triệt địa. Nhưng cho dù như vậy, sinh linh nơi đó lại sinh sống cực kỳ hạnh phúc, không có đấu pháp của đại năng, đương nhiên cũng ít đi rất nhiều cá trong chậu bị hại, cho dù có chút tranh chấp tạo thành tai họa cũng đã ít lại càng thêm ít so với những thế giới khác."

"Tình hình như vậy kéo dài thật lâu, mãi cho đến một ngày, thiên ngoại xuất hiện kẻ xâm lấn. Đương nhiên, bọn họ cũng không phải là Đế quân, chỉ là cường giả đến từ một thế giới khác mà thôi. Sau khi thế giới của bọn họ chiến loạn cùng quá độ, đất đai trở nên cằn cỗi, linh khí trở nên mỏng manh, vì kéo dài chủng tộc của mình, xâm lấn thế giới khác liền thành lựa chọn duy nhất của bọn họ. Mà một thế giới chịu đủ chiến loạn, sinh linh đi ra từ đao kiếm và máu tươi so với sinh linh quen cảnh tường hòa hạnh phúc mà nói, vô luận tâm tính hay là tu vi đều mạnh mẽ hơn rất nhiều, sinh linh ở thế giới kia hầu như không có chút sức phản kháng nào liền bị kẻ xâm nhập thống trị. Vô số sinh linh bị nô dịch, ngay cả Vương giả của bọn họ cũng bị giam cầm, bị nhốt vào địa lao dơ bẩn nhất."

"Trong địa lao dơ bẩn kia, vị Vương giả nọ ngày ngày nghĩ tại sao bọn họ lại gặp phải vận mệnh như vậy. Hắn bắt đầu thu thập đủ loại tin tức từ những người phụ trách trông coi bên ngoài đối thoại với hắn, khiến hắn dần dần hiểu ra, bên trong vạn vực tinh không đều tồn tại vô số các loại thế giới, mà mỗi thế giới đều không phải vô tận, những thứ bọn họ sở hữu chung quy sẽ đến thời điểm bị tiêu hao hết. Như vậy thu hoạch thế giới khác sẽ trở thành con đường kéo dài chủng tộc bản thân, bọn họ sở dĩ gặp vận mệnh như vậy, chính là bởi vì bọn họ không có cảnh giác, bọn họ cho rằng mình có thể sinh hoạt bình yên vĩnh viễn ở thế giới này, lại không biết thế giới bên ngoài tràn đầy sài lang nhìn chằm chằm. Hôm nay những kẻ xâm nhập này không đến, ngày mai sẽ có những kẻ xâm nhập khác đến, khác chỉ là thời gian dài ngắn mà thôi."

"Khi đó vị Vương giả kia đã đột nhiên giác ngộ, bọn họ gặp chuyện cũng không trách được ai, muốn trách cũng chỉ có thể trách chính bọn họ."

"Hắn ngộ ra một đạo lý như vậy..."

"An nhàn là độc dược của sinh linh chậm chạp, chỉ có con nai đang không ngừng chạy trốn mới có thể tránh được sự đuổi giết của sài lang, chỉ có sài lang cường tráng mới bắt được con mồi để no bụng."

"Ở thời điểm đó, nếu như hắn tìm ra được cơ hội sống sót thì chắc chắn hắn sẽ khiến bi kịch như vậy không còn tái diễn trong vạn tinh không nữa, hắn muốn cho toàn bộ sinh linh trong vạn vực tỉnh không đều biết nguy hiểm vẫn luôn ẩn núp xung quanh bọn họ, hoặc là trở nên mạnh mẽ hoặc là bị hủy diệt."
Bình Luận (0)
Comment