Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 863 - Chương 203: Ta

Chương 203: Ta Chương 203: TaChương 203: Ta

"Chậc chậc chậc. Nguyện cảnh vĩ đại tới cỡ nào, ta nghĩ đó gần như là ý chí cảm thiên động địa, mới có thể xuyên qua ngàn tỉ dặm khoảng cách, bị ý chí sâu xa trong vạn vực tỉnh không cảm nhận được."

"Nhưng làm sao mới có thể làm được những lời mình nói đây?"

"Có thể hiển lộ nguy cơ tinh không cho những sinh linh trong vạn vực tinh không kia sao? Hay là dạy bọn họ đối mặt với những kẻ xâm lấn này?”

"Đầu không phải!"

"Vị Vương giả được vạn vực tinh không tán thành kia vẫn chưa thực hiện Thần quyền mà ý chí tinh không trao cho hắn, chuyện đầu tiên hắn làm chính là lợi dụng lực lượng tinh không trao cho hắn để báo thù cho tộc nhân của mìnhi"

"Ta ở chỗ sâu trong trí nhớ kia nhìn thấy vô tận giết chóc, nhìn thấy những kẻ xâm lấn kia liên tục ngã xuống dưới chân vị Thần chích nọ, máu tươi gần như nhuộm khắp mỗi một tấc đất dưới chân chúng ta lúc này. Đương nhiên những kẻ xâm lấn kia không đáng để đồng tình, cho nên sau khi giết chóc như vậy, những sinh linh bản địa thế giới được tự do kia hoan hô nhảy nhót, bọn họ vây quanh hai bên Vương giả nhà mình, cao giọng gọi tên hắn."

"Kia hẳn là cảnh tượng quân thần nhìn nhau cười, vui mừng tới phát khóc, nhưng vị Vương giả kia lại dùng hai con ngươi lạnh như băng nhìn về phía thần dân của hắn, trong mắt chảy huyết lệ nói...' Từ Hàn lại nhìn về phía Đế quân, híp mắt hỏi: "Đế quân có biết hắn nói gì không?”

Thân thể Đế quân vốn đã run rẩy lúc đó chấn động, thần tình vốn căng thẳng trên mặt đột nhiên tán loạn, ánh mắt trống rỗng lại phẫn nộ nhìn về phía Từ Hàn, tức giận quát: "Đó là thứ bọn hắn nên chịu."

"Sinh linh nhu nhược không xứng sống ở vạn vực tinh không này! Ta không giết bọn hắn thì sẽ có người khác giết bọn hắn! Chỉ có tử vong mới là sự giải thoát cho bọn hắn! Đây là trả giá cho sự nhu nhược!"

Giọng nói của gã rất lớn, lớn đến mức giống như một con sư tử cùng đường mạt lộ, đang gào thét với đám thợ săn tay cầm đao kiếm. Gã cuồng loạn, nhưng lại như nỏ mạnh hết đà.

Sắc mặt Từ Hàn bình tĩnh nhìn vị Đế quân đang nổi giận trước mặt, trong ánh mắt hắn mang theo vẻ thương hại.

Hắn nhỏ giọng nói: "Vị Vương giả kia nói..."

"Tinh không như núi rừng, ngươi và ta đều là sói đuổi nai, chạy thì sống, nằm thì chết. Chúng ta, không, các ngươi đã nằm bao lâu đã không chạy nổi rồi, tất cả những gì ta có thể làm chỉ là để cho các ngươi chết một cách có thể diện, sau đó vị Vương kia cứ như vậy... Từ Hàn nói, vươn tay, năm ngón tay mở ra, sau đó nhẹ nhàng nắm một cái,'Những khuôn mặt còn đồn dập vẻ vui mừng kia vào lúc đó toàn bộ đọng lại, sau đó gương mặt từng người biến thành bụi bặm, phủ kín mỗi một tấc đất của thế giới này."

Lúc này, rốt cuộc thì Từ Hàn cũng đã kết thúc lời giảng giải về chuyện xưa của mình, hắn chắp tay đứng ở nơi đó, nhìn Đế quân đang nổi giận trước mắt.

Đế quân qua cơn nổi giận chợt lâm vào trâm mặc, thần tình trên mặt gã biến hóa, ngọn lửa trong mắt dấy lên rồi lại tắt, cuối cùng lại bình tĩnh lại.

Gã như dùng hết khí lực toàn thân, miệng thở hổn hển hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Tại thế giới này ta không giết được ngươi, ngươi cũng không giết chết được ta. Hay là ngươi muốn kéo cho đến khi người giám thị kia giết chết Quỷ Cốc Tử rồi mới đến đối phó ta?" "Đế quân đánh giá cao Từ mỗ rồi." Từ Hàn bỗng nhiên cười,'Ta có thể nhốt Đế quân nhất thời, làm sao có thể vây khốn được ngươi cả đời đây?"

Đế quân nghe vậy sắc mặt lại biến đổi, gã nghe ra được chút ý vị khác thường trong lời nói của Từ Hàn —— thí dụ như thế giới trước mắt có phải là vật chân thật hay không? Một ý niệm như vậy hiển hiện ở trong đầu, thần thức của gã lúc đó đột nhiên bị đẩy ra, không phải đi tới một góc nào đó của thế giới này, mà là lao thẳng tới vòm trời trên đỉnh đầu. Từ Hàn có thể mô phỏng ra thế giới trong huyễn cảnh, nhưng hắn tuyệt đối không thể hiển hóa trăm phần trăm hư không rộng lớn vô ngần trên bầu trời. Trên thực tế trên đời này căn bản cũng không tồn tại nhân vật như vậy, có thể hoàn toàn phục chế ra toàn bộ tinh không trong ảo cảnh, dù sao nó khổng lồ vốn là một chuyện chưa biết, mà muốn phục chế một thứ lớn nhỏ không biết nhất định sẽ xuất hiện sơ suất.

Thần thức kéo dài ra tới thiên ngoại, sắc mặt Đế quân nhất thời biến thành cực kỳ khó coi. Không phải bởi vì suy đoán của gã có vấn đề gì, mà là thiên ngoại không có thứ gì khác, rất hiển nhiên Từ Hàn cũng chưa từng có tâm tư ngụy trang thiên ngoại một phen. Chỉ cần vừa rồi gã nguyện ý mở thần thức ra nhìn một chút, âm mưu vụng về của Từ Hàn sẽ lập tức sụp đổ trong nháy mắt, nhưng hết lần này tới lần khác khi thấy rõ bộ dáng của thế giới này, nhất là sau khi ba vầng mặt trời giống nhau như đúc treo ở trên mái vòm, tâm thần Đế quân có chút rung chuyển, bởi vậy mới không có tâm tư đi nghĩ lại ẩn tình trong đó.

Thật ra cho dù không truy cứu dị trạng của thiên ngoại, trong ảo cảnh này cũng tồn tại các loại sơ suất rõ ràng.

Ví dụ như khoảng cách từ thế giới này tới thế giới của Từ Hàn, xa không phải là con số tỷ dặm có thể tính toán, dù là Đế quân ở thời kỳ toàn thịnh muốn phá tan khoảng cách này đến chỗ đó cũng tốn không ít công phu, với bản lĩnh của Từ Hàn làm sao có thể lập tức đưa bản thân mình và Đế quân tới chỗ này trong giây lát được? Nói cho cùng vẫn là tâm thần của gã thất thủ, cho nên mới bị Từ Hàn tìm được cơ hội, suýt nữa hãm sâu vào trong đó.

Thẹn quá hóa giận.

Tâm tình như vậy lần đầu tiên xuất hiện trong đầu Đế quân, trong khoảnh khắc đó thần thức của gã bao trùm ảo cảnh được Từ Hàn sáng tạo ra, thần thức khổng lồ kia giống như là một bàn tay to lớn nắm thế giới này trong tay, sau đó đột nhiên dùng lực...

Âm!

Một tiếng trầm đục từ giữa thiên địa vang lên, ba mặt trời trên mái vòm tối xuống, nước sông chảy ngược, núi cao sập đổ, nếu Đế quân đã hiểu đây là ảo cảnh, đương nhiên cũng tìm được phương pháp phá giải. Nhưng điều này cũng không đủ để xua tan phẫn nộ vì bị Từ Hàn lừa gạt, gã muốn nghiền nát mộng cảnh này, sau đó nghiên người trước mặt thành tro.

Ảo cảnh sụp đổ càng kịch liệt hơn, nhưng Từ Hàn lại tựa như không ý thức được tình cảnh xấu hổ mình sắp phải đối mặt sau khi thế giới tan vỡ, mà vẫn bình tĩnh nhìn Đế quân trong cảnh tượng trời đất sụp đổ này.

"Đế quân cảm thấy ngươi làm việc có đúng không?" Sau đó hắn trầm giọng hỏi ra một vấn đề không đúng lúc như vậy.

Ngoài dự liệu là cái vấn đề này cũng không phải quá hay, nhưng làm vẻ giận dữ giữa hai đầu lông mày Đế quân trong khoảnh khắc đó đình trệ . Gã vốn có thể bỏ qua vấn đề ngây thơ đến cực điểm của đối phương, nhưng ý chí trong đầu lại thúc đẩy gã tranh giành thắng bại với Từ Hàn, cho nên nói: "Đạo của ta là ý chí của vạn vực tinh không, sai sao?”

Từ Hàn lại hỏi ngược lại: "Vậy nếu tinh không vạn vực sai thì sao?" Câu này của Từ Hàn khiến Đế quân sững sờ rồi lập tức cười ha hả: "Vạn vực tinh không làm sao có thể có lỗi được? Là nó sinh ra chúng ta, sinh ra vạn vật, ý chí của nó chính là chân lý!"

"Tinh không vạn vực đã tồn tại cách đây không biết bao nhiêu tỷ năm. Nhưng thời gian và năm tháng đối với phàm nhân chúng ta lớn đến mức hầu như không thể tưởng tượng được. Nhưng đối với vạn vực tinh không mà nói thì chỉ là một cái chớp mắt. Nói theo một ý nghĩa nào đó, hiện tại vạn vực tinh không kỳ thật cũng chỉ là đứa trẻ mà thôi, ý chí của vô số thế giới tụ tập lại một chỗ tạo thành ý chí của vạn vực tinh không. Những ý chí này không chỉ bao hàm ý chí của sinh linh mà còn bao gồm tất cả vạn vật, một vũng nước, một viên đá cũng do ý chí này tạo thành. Nó rất hỗn độn, hoặc có thể nói là rất là mê mang, có một ngày nó cảm nhận được trong thế giới này có một sinh linh với nguyện vọng cường đại muốn thay đổi vạn vực tinh không, nó chưa bao giờ cảm nhận được sự đồng cảm như vậy, nó cảm thấy hiếu kỳ liền đặt lực lượng của mình lên trên người sinh linh kia. Nó muốn nhìn xem, sinh linh kia sẽ làm ra sao, phải làm như thế nào."

"Nhưng điều này cũng không đại biểu cho chủ ý của nó, chỉ là thử một lần mà thôi. Dù sao ngươi thân là Đế quân trong những năm tháng vô tận, thật ra trước mặt vạn vực tinh không này cũng chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi, thế giới mà Đế quân hủy diệt ở trong vạn vực tinh không cũng chỉ là một góc của núi băng. Huống chi trước mặt ý chí như vậy, sinh linh và vạn vật thật ra không khác nhau về mặt bản chất, có lẽ tử vong và sinh tôn chỉ là một chuyện hai phương thức khác nhau mà thôi. Nó làm như vậy cũng không phải đồng ý với Đế quân, chỉ đơn thuần là "tò mò" mà thôi."

"Hồ ngôn loạn ngữ, bằng vào nhãn giới của ngươi sao có thể phỏng đoán được ý chí vĩ đại kia đang làm gì? Tự nói tự nghe, phán đoán lung tung chỉ là ếch ngồi đáy giếng, bàn luận thiên địa... không biết tự lượng sức mình mà thôi." Đế quân cười lạnh nói, đương nhiên gã cũng có đủ tự tin khi đàm luận đến chuyện vĩ đại kia, dù sao phóng mắt khắp vạn vực tinh không cũng chỉ có mình gã từng có quan hệ với cỗ ý chí đó. Gã tự nhận trong cõi đời này chỉ có mình gã hiểu rõ sự vĩ đại này.

Từ Hàn đối mặt với lời ấy cũng không phản bác, ngược lại cực kỳ tán đồng gật đầu: "Đế quân nói rất đúng, ý chí vĩ đại như vậy đương nhiên không phải là thứ chúng ta có khả năng phỏng đoán. Giống như lời tiên hiền đã nói, con người không phải là con cá, làm sao biết vui vẻ của nó, chúng ta vĩnh viễn không bao giờ đồng cảm với cỗ ý chí kia, nhưng chúng ta có thể theo nhất cử nhất động của nó để hiểu rốt cuộc hiện tại nó đang muốn gì."

Huyễn cảnh sụp đổ vào lúc này trở nên càng kịch liệt, không gian chung quanh phá toái, lộ ra bóng tối không có vật gì phía sau.

Đế quân lại nói: 'Hừ, ngươi có thể đoán được chuyện vĩ đại như vậy sao? Phỏng đoán linh tỉnh thôi."

"Là do Đế quân ở trong cuộc u mê." Vẻ mặt Từ Hàn lại có chút tiếc hận lắc đầu. Lời này vừa nói ra, không gian xung quanh nổi lên một tiếng giòn vang, huyễn cảnh mà Từ Hàn mở ra kia vào lúc đó đều bị phá nát. Vì vậy cảnh tượng trước mắt lại một lần nữa biến hóa như cũ. Ở ngay lúc Từ Hàn duỗi năm ngón tay, ngăn cản những đao xoa kiếm kích bay vụt đến kia, người giám thị và Quỷ Cốc Tử bên cạnh vẫn còn đang tiếp tục chiến đấu, nhưng nhìn tư thế của bọn họ dường như thời gian tiêu hao chính thức của lần nói chuyện giữa Đế quân và Từ Hàn vừa rồi không đến một hơi thở.

Trong thoáng chốc Đế quân đã lấy lại tinh thần, còn chưa kịp đi cảm thán cảnh ngộ suýt nữa bị Từ Hàn tính kế này, vào lúc đó thanh âm của đối phương lại vang lên lần nữa.

"Đế quân không nên quên một thứ rất quan trọng."

Cũng không biết có phải Từ Hàn khiến Đế quân cảm thấy quá kinh ngạc hay không, hay là giọng nói của hắn đã dao động đến nội tâm của gã. Sau khi Từ Hàn nói ra lời này, Đế quân vốn theo bản năng nên động thủ với hắn ngay lúc đó hỏi: "Là thứ gì?" Từ Hàn nhếch miệng cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Ta."
Bình Luận (0)
Comment