Chương 204: Cũ mới luân chuyển
Chương 204: Cũ mới luân chuyểnChương 204: Cũ mới luân chuyển
Phù!
Quỷ Cốc Tử thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, nỗ lực chống đỡ thân thể của mình đứng vững mà không ngã xuống.
Ánh mắt của y tràn ngập phẫn nộ không giải thích được nhìn nam nhân có bảy ngôi sao trên đầu, lưng mọc cánh kiếm hai chân đạp hoa sen, trong lòng cuồn cuộn đủ loại cảm xúc, nhưng cuối cùng đều trở nên hoang mang.
Từ một năm trước, khi kế hoạch Đại Uyên sơn được triển khai, người giám thị này từng đánh một trận với y, mà kết cục là y lấy thế dễ như trở bàn tay đánh bại người nam nhân bảo vệ vạn vực tinh không cũng đã ngăn cản Quỷ Cốc Tử nhất mạch mấy chục vạn năm. Y không giết hắn, giữ lại tính mạng của đối phương ngược lại cũng không phải xuất phát từ lòng nhân từ, mà là sợ đối phương chó cùng rứt giậu phá hư kế hoạch của mình, cho nên y chỉ làm trọng thương đối phương.
Y có chừng mực với lực đạo cực tốt, dựa vào tính toán của y, thương thế như vậy cho dù người giám thị là Bất Hủ giả cũng phải cần trải qua ngàn năm mới có thể điều dưỡng tốt được. Nhưng lúc này khó khăn lắm mới trôi qua một năm, thương thế của người giám thị này không chỉ khỏi hẳn, ngay cả tu vi cũng tiến thêm một bước, tuy có lực lượng của ba thành Đế quân gia thân, nhưng Quỷ Cốc Tử dường như vẫn không chiếm được chút tiện nghi nào trên tay đối phương.
Đây là một chuyện rất không có đạo lý, nếu như lúc trước người giám thị bị y trọng thương còn có thể lý giải vì cố ý tỏ ra yếu thế, vậy thì sao hiện tại tu vi bỗng nhiên tăng vọt lên như vậy? Tu đến cảnh giới như vậy phải giải thích như thế nào? Quỷ Cốc Tử biết rõ bản thân, cũng hiểu rõ mình và người giám thị đều có tu vi Bất Hủ cảnh, lúc này bọn họ đã chạm đến tầng cao nhất mà sinh linh có khả năng chạm tới, muốn đi tới phía trước một bước nhỏ, dù nỗ lực bỏ ra cũng không phải người bình thường có thể tưởng tượng. Bởi vì từ Bất Hủ cảnh đi về phía trước nữa, liền tiếp xúc đến lĩnh vực Thần chích, đó là thứ mà Đế quân dựa vào ý chí của vạn vực tinh không mới có thể chạm đến được, lấy thân thể phàm nhân muốn sóng vai cùng cỗ ý chí vĩ đại như vậy, bản thân đã là một chuyện khó mà tin nổi.
Quỷ Cốc Tử không làm được, y cũng không cho rằng người giám thị trước mắt có thể thành công.
Nhưng giờ phút này người giám thị lại dùng đao kiếm trong tay nói cho y biết, trên đời này có vài người từ nhỏ đã đánh vỡ được kiến thức thông thường.
Người giám thị được Thất Tinh quy vị, thanh kiếm màu đen mang ba ngàn kiếm ảnh trở lại bên cạnh, vậy cho nên y thu lại sự khinh thường trong lòng, toàn lực đối phó với người giám thị này, nhưng dù là như thế, y vẫn không ngăn được xu hướng suy sụp, liên tục bại lui.
Tinh quang lại đến, đao mang kiếm ảnh đi theo, hoa sen tầng tầng nở rộ thẳng đến mặt Quỷ Cốc Tử. Y trong lòng kinh hãi không thể không thu hồi suy nghĩ của mình, quanh thân khí tức trắng đen quanh quẩn, thân hình bị khí tức cuốn theo độn đi trăm trượng xa, lúc này mới tránh được thế công như liệt diễm cương mãnh, như sóng triêu không dứt.
"Mấy chục vạn năm trôi qua, điện hạ luôn mang đến cho lão phu kinh hỉ không tưởng được." Quỷ Cốc Tử trâm mắt tránh thoát sát chiêu một lần nữa, nhìn về phía người cũng thu hồi thế công tạm thời không truy kích, miệng nói vậy.
Đúng lúc này, y cũng bình tĩnh trở lại, không còn bối rối khi bị đánh cho không còn sức hoàn thủ nữa, giờ phút này miệng y phun ra từng tràng thanh âm vô cùng bình tĩnh, giống như đang hàn huyên cùng nam nhân trước mắt. "Nhớ những lời ta đã nói ở Cốc chủ Thần cung không?" Nam nhân kia một tay cầm đao, một tay cầm kiếm, đỉnh đầu là ba ngàn bóng kiếm lơ lửng, trong mỗi bóng kiếm đều có một hư ảnh đao khách hiện lên, đao ý giao hòa cùng kiếm ý, tự hợp thành một thể, khác hẳn vạn vật.
"Cốc chủ nói cả đời này ta lo lắng quá nhiều, chung quy đã chú định sẽ bị đủ loại nhân quả quấn thân, không có chỗ chết an lành."
"Mà Cốc chủ thì lại khác, ngươi theo đuổi đại đạo, dùng thương sinh làm quân cờ, lấy thiên hạ làm bàn cờ, thuận đạo mà sinh, thuận theo Thiên đạo mà thành.”
"Ta rất nghiêm túc suy nghĩ những lời của Cốc chủ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn nghĩ không ra một vấn đề, hôm nay thấy được còn phải nhờ Cốc chủ giải thích nghi hoặc."
Nam nhân cũng chậm rãi nói, không có chút ý tứ thừa thắng truy kích đánh chó rớt nước.
Quỷ Cốc Tử dù sao cũng là nhân vật thống trị tinh không mấy chục vạn năm, tâm tính rất tốt, vậy mà lúc này cũng không có nửa điểm hoảng loạn, y đưa tay sửa sang lại quần áo lộn xộn của mình một phen, sau đó khoanh tay nhìn nam nhân nói: "Cổ ngữ có ngôn, sáng sớm nghe đạo chiều chết cũng được, nếu điện hạ có tâm luận đạo, lão hủ đương nhiên phụng bồi."
"Cốc chủ nói năm tháng vô tình, Thiên đạo âm u, sinh linh đảo mắt bạch cốt đất vàng, như con sâu cái kiến không thể ngó tới, cũng là vướng víu, là trở ngại trên Đại đạo. Muốn tìm đại đạo phải như Thiên đạo coi thương sinh trong thiên hạ như sô cẩu, mới có thể thân cảm thụ Thiên đạo, gọi là lấy thân hóa đạo."
"Vậy nếu thật như lời Cốc chủ nói lấy thân hóa đạo, sau khi thành Đạo, đến tột cùng là Cốc chủ đã thành Đạo, hay là Đại đạo trong miệng Cốc chủ thôn phệ ngươi đây?"
Vấn đề này nhìn như xảo trá, nhưng đối với Quỷ Cốc Tử lại không quá khó khăn, y híp mắt cười nói: "Điện chủ cá mè một lứa rồi, Đạo không phải thực vật, chính là đạo lý vận hành thiên địa, như nhật nguyệt nhấp nhô, như sông ngòi lưu chuyển, như cỏ cây khô vinh, như ngôi sao sáng tắt, đều có thể gọi là Đạo. Hóa đạo là cảm thụ đạo lý, là hiểu rõ luật, không phải..."
Quỷ Cốc Tử vẫn đang thao thao bất tuyệt thì đột nhiên bị người giám thị cắt ngang.
"Người nọ có thể tính nhập Thiên đạo không?" Nam nhân kia hỏi vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như mỉm cười.
Quỷ Cốc Tử sững sờ, chẳng biết tại sao dưới vẻ tươi cười như vậy của nam nhân kia, đáy lòng của y dâng lên một chút bất an.
Y có chút chần chừ nhưng vẫn trả lời đúng sự thật: "Đương nhiên."
"Vậy nếu Nhân đạo cũng là Thiên đạo, vì sao các hạ một lòng chỉ có Thiên đạo vô tình, mà không có Nhân đạo hữu tình?" Nam nhân lại hỏi.
Lời vừa nói ra, trong thoáng chốc ánh sao đầy trời kia càng sáng, kiếm ý cùng đao ý quanh thân càng thêm mãnh liệt.
Tâm thần Quỷ Cốc Tử rung chuyển, lại đáp: "Nhân đạo là một khâu của Thiên đạo, nhưng Thiên đạo lại không phải hai chữ Nhân đạo có thể vơ đũa cả nắm..."
"Vậy nếu ta chỉ lấy một cái muôi?" Người nam nhân kia hỏi lại, bước chân của gã lăng không bước ra, một bước nho nhỏ lại như có ngàn vạn hào quang từ trong bước này bắn tới, ánh sáng đầy trời lại tiếp tục lóe lên rồi tan biến trong nháy mắt.
"Đó chính là người đi vào sai đường..." Quỷ Cốc Tử nói ra một nửa lại đột nhiên im bặt, thân thể của y bắt đầu run rẩy, bờ môi rung rung, con ngươi phóng đại lên, giữa hai đầu lông mày tràn đầy vẻ kinh hãi. Trong mắt của y bị tỉnh quang chiếm đầy, quanh thân nhộn nhạo khí tức trắng đen rút về trong cơ thể, y như một đứa bé lạnh run khi đột nhiên xuất hiện trước mặt vật lớn che trời.
Người giám thị lại bước ra một bước, tinh quang sau lưng gã càng thêm xán lạn, ngọn lửa trong mắt hừng hực thiêu đốt, khí thế toàn thân dâng trào. Tuy mọi người đều khó có thể nhìn rõ sự biến hóa của gã, nhưng Quỷ Cốc Tử thân là cường giả Bất Hủ cảnh lại có thể nhìn ra được, thân thể người giám thị có khí cơ nho nhỏ biến hóa nào đó, mà đối với cường giả cấp bậc như bọn họ mà nói, chút biến hóa nhỏ này có nghĩa là biến đổi về chất!
Lúc đó khí tức trong cơ thể nam nhân cuốn theo tinh quang nối liền với khí tức trong vạn vực tỉnh không, đó là dị trạng mà sau khi được tinh không tán thành mới có thể hiện ra. Từ cổ chí kim ngoại trừ nam nhân có vài phân khác thường trước mắt, thì chỉ còn lại một người mà thôi, đó chính là vị Đế quân ở thời toàn thịnh kia. Người giám thị có biến hóa như vậy, điều này có nghĩa là...
Gã đã chạm tới lĩnh vực của Thần.
Sự thật như vậy khiến Quỷ Cốc Tử vừa phẫn nộ vừa ghen tị. Một mạch bọn chúng lên kế hoạch nhiều năm như vậy vẫn không thể thành công, nhưng vật kia lại cứ nhẹ nhàng xuất hiện trên người nam nhân trước mắt này như vậy, đổi lại là bất cứ kẻ nào dù nhiều hoặc ít đều sẽ sinh ra cảm xúc như thế. Huống chi mưu đồ lần này của Quỷ Cốc Tử đã kéo dài khoảng chừng mấy chục vạn năm, mắt thấy thắng lợi gân trong gang tấc lại bị người khác nhanh chân đến trước, đây là kết quả dù là ai cũng khó có thể tiếp nhận được.
"Làm sao có thể... Ngươi làm thế nào làm được... Chênh lệch như vậy khiến những nhân vật như Quỷ Cốc Tử cũng luống cuống tay chân, miệng không ngừng quát hỏi.
"Ta dùng đạo của ta rung chuyển Thiên đạo, Thiên đạo cuối cùng cũng đồng cảm với ta, giúp ta thành đạo.
"Trong vạn vực tinh không, Cốc chủ cùng ta đều là người đi trước, thật đáng tiếc ta đến cuối đường trước tiên."
"Sáng sớm nghe đạo tối chết là được rồi, Cốc chủ mời đi, thời gian mấy chục vạn năm này có Cốc chủ là bạn là địch, Tô mỗ rất là may mắn."
Nam nhân nghiêm mặt nói xong những lời này, ánh sao sau lưng gã đại thịnh, kiếm ý đao ý quanh thân dâng trào, hóa thành một đạo du long gào thét xông về phía lão nhân.
Ghen tị, sợ hãi, không cam lòng, phân nộ trào lên trong mắt lão nhân trong khoảnh khắc đó, nhưng lại đột nhiên tan đi chỉ trong chớp mắt.
Thắng làm vua thua làm giặc cũng được, muốn sống vô vọng cũng không sao. Sau một thời gian ngắn ngủi, Quỷ Cốc Tử tuy không cam lòng nhưng buông tha những cảm xúc không thể thay đổi bản chất của sự việc. Y đã làm tất cả những gì mình có thể làm, đi ra từ một thế giới không bắt mắt, mang theo chúng sinh trong thế giới lúc ban đầu khó khăn nhất tránh né sự đuổi giết của Đế quân, sau đó lại đổi khách thành chủ, phong ấn Đế quân, xơi tái đối phương, thậm chí suýt chút nữa chạm tới cảnh giới mà tuyên cổ không ai chạm tới.
Mặc dù cuối cùng cờ kém một chiêu, nhưng từ xưa đến nay mấy ai có thể được như y?
Giờ phút này dù y chưa thành Đạo, nhưng cũng đã hiểu đạo nhân sinh như thế, thành bại chỉ là thiên thời, không phải do người gây bất lợi. Nghĩ tới đây, tất cả bất mãn trong lòng lão nhân trong khoảnh khắc đó cũng tán đi. Y bình thản nhắm mắt lại, chờ giây phút kết cục buông xuống... ...
"Ta." Từ Hàn thốt ra một từ như vậy. Đế quân giật mình trong lòng, gã không thể xác định rốt cuộc xảy ra vấn đề ở chỗ nào, nhưng đúng là lúc này gã đã sinh ra một chút bất an.
Xuất phát từ sợ hãi, gã muốn bóp chết nỗi bất an đó ngay trong trứng nước. Gã không muốn tiếp tục nghe Từ Hàn nói nữa, bắt đầu thúc giục mâm tròn màu đen to lớn sau lưng.
Mâm tròn nặng nề thong thả chuyển động, từng thanh đao xoa kiếm kích to lớn lần nữa hiện lên, sát cơ dày đặc lan tràn, theo ánh mắt Đế quân lóe lên hàn quang, những đao xoa kiếm kích kia vào thời điểm đó lại giống như mũi tên rời cung tuôn ra lần nữa. Khác với lúc trước chính là những đao xoa kiếm kích lần này tuôn ra không chỉ giống như trước đó chỉ là một lần, mà theo sát phía sau lại là từng đạo đao xoa kiếm kích, liên miên không dứt, phô thiên cái địa tuôn về phía Từ Hàn.
Mà đối mặt sát chiêu phô thiên cái địa như vậy, trên mặt Từ Hàn lại không lộ ra chút sợ hãi nào, hai tay hắn mở ra giống như đang ôm lấy đao xoa kiếm kích. Đôi mắt Đế quân phát lạnh, gã không cho rằng đối phương có thể dựa vào thân thể tiếp được sát chiêu như vậy.
Mà trên thực tế lấy nhãn giới của gã, suy luận như vậy hiển nhiên không có gì sai sót, nhưng gã không suy đoán đến chính là, Từ Hàn cũng không phải một thân một mình.
Trong nháy mắt những đao xoa kiếm kích kia chuẩn bị đâm vào người lần nữa, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Từ Hàn, một cỗ khí tức mịt mờ từ trên thân thân ảnh kia trút xuống tràn vào trong cơ thể hắn. Khí cơ đối phương liền nối liền cùng hắn, trong lúc nhất thời không phân biệt ra được. Mà trong nháy mắt khi khí tức hai bên giao hòa lan tràn ra, Đế quân ở nơi xa biến sắc, khi đó gã cuối cùng cũng tỉnh ngộ, rốt cuộc nỗi sợ hãi của mình đến cùng là gì!
Sau một khắc những đao xoa kiếm kích khổng lô mang theo hắc khí kia ào ào tràn vào trong cơ thể Từ Hàn, nhưng lại không tạo thành bất kỳ thương tổn gì với hắn, mà như trâu đất xuống biển, một đi không trở lại, im hơi lặng tiếng.
Đế quân không có tâm tư cảm thán cảnh tượng quỷ dị như vậy, mà chỉ hoảng sợ nhìn khí cơ Mười chín và Từ Hàn nối liền thành một mảnh, run giọng nói: "Vì sao? Vì sao trên người các ngươi lại có khí tức của nó?"
Gã giống như đang nhìn thấy cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi nhất trên đời, trong giọng nói sớm đã mất hết chừng mực.
"Đế quân vẫn chưa hiểu? Tại sao thế giới này lại sinh ra một bộ thân thể như vậy, một bộ thân thể có thể chứa đựng toàn bộ lực lượng của Đế quân."
"Đế quân phát huy chí nguyện to lớn mới được vạn vực tinh không chúc phúc, mà người giám thị và Quỷ Cốc Tử ai cũng là hạng người trải qua mấy chục vạn năm khổ tu mới có thể lực lượng cường đại như vậy, vậy vì sao bộ thân thể nho nhỏ này của Từ mỗ từ khi sinh ra đã có thể kế thừa lực lượng vĩ đại nhất trong vạn vực tinh không này?”
Từ Hàn nói xong bước lên trước một bước, sau lưng hắn có một mâm tròn màu đen cũng chậm rãi hiển hiện, từng đạo đao xoa kiếm kích từ trong mâm tròn tuôn ra, đúng là không khác gì thứ mà Đế quân vừa gọi ra.
"Bởi vì ý chí trong vạn vực tinh không kia quyết định thu hồi lực lượng của Đế quân chệch hướng dự tính ban đầu của nó, nó đã lựa chọn được vị Thần chích mới này."
Từ Hàn nói xong nghiêng đầu nhìn về một bên, nơi đó người giám thị kia toàn thân tràn ngập tinh quang, đao kiếm hợp minh phạn âm không dứt, tư thái như vậy dù chưa từ trên cao nhìn xuống, lại làm cho lòng người sinh kính sợ, muốn quỳ bái.