Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 865 - Chương 205: Cởi Chương Phải Do Người Buộc Chuông

Chương 205: Cởi chương phải do người buộc chuông Chương 205: Cởi chương phải do người buộc chuôngChương 205: Cởi chương phải do người buộc chuông

Con ngươi của Đế quân đột nhiên phóng đại.

Không có ai hiểu rõ hơn gã về vạn vực tinh không, gã hiểu rõ người giám thị thực sự đã chạm đến lĩnh vực của Thần. Vạn vực tinh không đã lựa chọn đối phương!

Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, đáy lòng Đế quân như có thứ gì sụp đổ, vỡ vụn ra. Tất cả những gì gã làm không chỉ vì niềm tin trong lòng mình, mà bởi vì lựa chọn của vạn vực tinh không khiến gã có đủ tự tin, chân lý đứng về phía gã.

Gã có tuổi thọ hàng tỷ năm, đương nhiên là một con số dài đến mức sinh linh tầm thường không cách nào tưởng tượng ra được, nhưng sinh mệnh dài dằng dặc vẫn cần từng hơi từng hơi vượt qua, đổi lại là bất kỳ người nào khác, dù cho có thọ mệnh dài đến như vậy, lực lượng cường đại đến như thế, trong năm tháng dài đằng đãng khiến cho gã luôn lặp đi lặp lại hủy diệt và giết chóc. Cho dù là ma đầu cùng hung cực ác nhất, chỉ sợ cũng cảm thấy chán ghét, thậm chí phát cuồng.

Nhưng sở dĩ Đế quân là Đế quân, cũng không phải là đơn giản vì gã lập ra chí nguyện to lớn của mình bị vạn vực tinh không nhận biết, mà bởi vì Đế quân có được tín niệm kiên định mà người bình thường khó có thể tưởng tượng, thế cho nên gã có thể ngày qua ngày lặp đi lặp lại giết chóc và hủy diệt này ở trong thời gian ngàn tỉ năm.

Còn bây giờ, niềm tin của gã lại xảy ra biến hóa. Vạn vực tinh không thay đổi chủ ý, nó lựa chọn một người khác trở thành sứ giả của mình, mà Đế quân lại bị vứt bỏ. Loại cảm giác bị người tín nhiệm nhất vứt bỏ cũng không dễ chịu gì, nhất là khi người này chống đỡ động lực sống của mình, loại phản bội này đủ khiến bất cứ kẻ nào lâm vào điên cuồng, đối với Đế quân mà nói thì cũng là như thế.

Khuôn mặt Đế quân bắt đầu vặn vẹo, vặn vẹo trên ý nghĩa chân chính, bắp thịt trên mặt gã nhúc nhích, giống như mặt nước bị đun sôi, phồng lên từng cái từng cái bọt máu, sau đó bong bóng máu vỡ tan, nước đặc màu đen từ bên trong rơi xuống. Niềm tin của gã sụp đổ, đạo tâm vỡ vụn, gã khó có thể tiếp nhận lực lượng cường đại của Đế quân đều trong nháy mắt rời xa mình.

Gã vươn tay đờ đẫn đón lấy những dòng nước đặc nồng đậm đang từ dưới khuôn mặt chảy xuống, cúi đầu nhìn lại, trong miệng lẩm bẩm nói: "Ta chấp hành ý chí của ngươi hàng tỷ năm, chúng ta... Ta cho rằng chúng ta là đồng đạo sóng vai cùng nhau, cùng tiến cùng lùi, không ngờ... có một ngày kiếp nạn này sẽ rơi vào trên người ta, ngươi... phản bội ta."

Ngữ điệu của Đế quân rất bình tĩnh, nhưng dưới giọng nói bình tĩnh ẩn chứa phẫn nộ và bi thống thì bất cứ kẻ nào cũng nghe thấy rõ ràng.

Từ Hàn nói rất đúng.

Trên đời này không thể tự dưng sinh ra một bộ thân thể cường đại như hắn, bộ thân thể kia vốn ở dưới ý chí của vạn vực tinh không mà bị cưỡng ép hàng lâm vào trong thế giới này, đó không phải là hạt giống để gã niết bàn trùng sinh, mà là phần mộ vùi lấp gã.

"Đế quân." Từ Hàn bước lên phía trước một bước, trong ánh mắt có chút bi thiết, gã trâm giọng nói: "Đế quân cũng đã nói, chúng ta là phàm nhân, khó có thể phỏng đoán ý chí trong cõi u minh kia, nhưng trăm triệu năm trôi qua, ít nhất chứng minh ngươi làm sai, đã đến lúc để vị Thần mới dạy cho vạn vực tỉnh không."

Đế quân trầm mặc, đưa mắt nhìn về phía nam nhân đắm chìm dưới ánh sao kia, sắc mặt gã âm trầm, qua thật lâu sau mới nói: "Hôm nay nó có thể phản bội ta, tỷ vạn năm sau, các ngươi làm sao có thể đảm bảo mình sẽ không gặp vận mệnh giống như ta chứ?" Lời này dường như đâm trúng chỗ đau của Từ Hàn, hắn khẽ thở dài, trâm mặc không nói.

"Chẳng phải ngươi luôn muốn chống lại vận mệnh của mình sao? Ngươi không muốn trở thành ta, cũng không muốn trở thành con rối của Quỷ Cốc Tử, vậy sao ngươi có thể tiếp nhận bố thí của ý chí trong vạn vực tinh không kia chứ?" Đế quân lại hỏi, gương mặt vặn vẹo méo mó của gã lại để lộ ý cười chế nhạo: "Thật ra, trên đời này làm sao có nhiều kẻ kiêu căng bướng bỉnh như vậy được. Cái gọi là kiệt ngạo bất tuân chỉ là những thẻ đánh bạc có được không đủ khiến mình hài lòng mà thôi, một ngày nào đó người khác cho ra thẻ đánh bạc đủ dụ người, mãnh thú hoang dã khó thuần đều sẽ trở thành chó ngôi trông cửa cho người khác."

"Từ Hàn, thật ra giữa ngươi và ta và Quỷ Cốc Tử không khác gì chủ nhân đã từng của bộ thân thể này - Thần Vô Song. Chẳng qua ngươi muốn được nhiều hơn, đến khi người khác không cho được, ngươi liền phản kháng, lúc có thể cho, ngươi liên vây đuôi mừng chủ. Ha ha, buồn cười..."

"Rất nhiều năm sau, trên đời này còn có rất nhiều người giống như Từ Hàn ngươi sinh ra trong vạn vực tinh không, bọn họ sẽ đối nghịch lại với ngươi giống như ngươi đang phản kháng chúng ta, ta rất muốn xem biểu hiện của ngươi khi đó sẽ như thế nào, nhưng đáng tiếc... Ta không có cơ hội nhìn thấy."

Hỏa diễm trong mắt Đế quân cũng dần tắt đi, gã cúi đầu, thì thào nói nhỏ: "Người thống trị bị kẻ thống trị phản kháng, tân Thần thay thế cựu Thần, giống như cây cỏ mùa xuân đâm chồi mùa thu rụng lá, vạn vật luân hồi, năm tháng không ngừng luân chuyển, nguyên lai..."

"Đây mới là Thiên đạo duy nhất."

Từng câu từng chữ của Đế quân đều lọt vào tai Từ Hàn. Hắn có chút không thích, nhưng không thể không thừa nhận, Đế quân vào giờ khắc này thật sự giác ngộ rồi, đây mới là chân tướng của thế giới. Không trường thịnh không suy, không vĩnh hằng bất hủ, bất cứ sự vật gì từ khi sinh ra đã định sẵn thời điểm hủy diệt của nó rồi.

"..." Từ Hàn trâm mặc nhìn Đế quân lúc này, đương nhiên hắn không đồng tình với hành động của đối phương, nhưng thỏ chết hồ bi, dưới ý chí của vạn vực tinh không, hắn vẫn không cách nào nắm vận mệnh trong tay mình. , Như vậy có thể thấy, thật ra hắn và Đế quân cũng không có khác biệt quá lớn, nếu nhất định phải nói là có, có lẽ đó là đạo lý bất đồng. Nhưng giống như Đế quân hôm nay bị ý chí của vạn vực tinh không buông bỏ, rất nhiều năm sau ai có thể bảo đảm đạo của Từ Hàn có thể trường tôn chứ?

"Nhưng nếu ta nhất định phải làm theo đạo của ta thì sao?" Ngay lúc Từ Hàn nghĩ tới điều này, giọng nói của Đế quân lại đột nhiên vang lên.

"Hả?" Từ Hàn sửng sốt, hắn không rõ Đế quân nói lời ấy là có ý gì, hoặc có thể nói hắn không hiểu gã lúc này còn có tư cách gì để nói ra những lời như vậy. Dù sao với hắn, dường như Đế quân đã không còn lá bài tẩy để đối kháng nữa. Giờ phút này Quỷ cốc tử đã cúi đầu xưng thần dưới đao của người giám thị. Không quá ba hơi thở, đầu người của y sẽ rơi xuống đất, mà khí cơ của hắn cùng Mười chín nối liền thành một mảnh, giờ phút này hai người chính là Thần chích tồn tại để thu hồi lực lượng của Đế quân trong tinh không, cho nên Đế quân căn bản không thể làm bọn họ bị thương.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Từ Hàn chợt biến đổi, hắn thâm nghĩ một tiếng không tốt, nhưng đã trễ mất rồi.

Chỉ thấy một tay Đế quân đột nhiên duỗi ra, dang về phía Quỷ Cốc Tử, sau đó khí đen bàng bạc từ trong lòng bàn tay của gã trào ra, tuôn vào trong cơ thể lão nhân họ.

Gã đang rót lực lượng Đế quân trong cơ thể mình vào trong người đối phương.

Trong lòng Từ Hàn hoảng sợ. Hắn thật sự không ngờ Đế quân ở đường cùng sẽ lựa chọn hy sinh bản thân mình, hoàn thành tâm nguyện của Quỷ Cốc Tử. Đó là ba thành rưỡi lực lượng Đế quân, một khi nắm giữ lực lượng mạnh như vậy, người giám thị vừa chạm đến cảnh giới Thần cũng chưa chắc đã là đối thủ của vị Quỷ Cốc Tử này.

Ý thức được điều này, Từ Hàn lập tức tiến lên ngăn cản hành động của Đế quân. Nhưng hiển nhiên gã đã sớm hạ quyết tâm, quá trình này chỉ trôi qua trong nháy mắt. Lúc Từ Hàn xung phong đến trước mặt Đế quân, một quyền đánh bay thân thể gã, lực lượng trong cơ thể Đế quân cũng đã được gã rót vào trong cơ thể Quỷ Cốc Tử.

Khí tức toàn thân Đế quân uể oải âm ầm ngã xuống, đã sắp chết đến nơi rồi, máu tươi màu đen không ngừng từ lỗ nhọt trên người gã trào ra, xâm nhiễm đầy đất. Dáng vẻ gã chật vật đến cực hạn, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Từ Hàn lại tràn ngập ý cười trêu tức: "Từ Hàn, trên đời này... không chỉ một mình ngươi có quyết tâm vì phản kháng vận mệnh mà không để ý tới tính mạng..."

"Ngoan ngoãn nhấm nháp ác quả này đi..."

"Thiên đạo bỏ ta, ta tự... diệt Thiên đạo..."

Đế quân lẩm bẩm tự nói xong những lời này, đầu gã nghiêng một cái rồi rơi xuống mặt đất. Vị Thần chích khiến vạn vực tinh không nghe tin đã sợ mất mật là ngay tại đây lấy bộ dáng chật vật như vậy hạ màn.

Nhưng tiếc nuối chính là mọi người ở đây giờ phút này đều không có tâm trí đi thưởng thức vị Thần chích này vẫn lạc, bọn họ cũng ngay lúc đó đều quay đầu nhìn về phía Quỷ Cốc Tử đang bị bại lộ dưới đao mang của người giám thị.

Lực lượng Đế quân cuồng bạo dâng trào trong cơ thể Quỷ Cốc Tử, y vốn đã tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, khi đó đột nhiên mở ra, màu đen sì tràn ngập trong hốc mắt, một cỗ lực lượng cuồng bạo đột nhiên từ trong cơ thể y trào ra.

Rống!

Một tiếng gào thét như lang như hổ từ trong cơ thể y bộc phát ra, tựa như Ma Thần yên lặng vạn năm kia trong nháy mắt tỉnh lại, hiển lộ vẻ uy nghiêm cùng lửa giận của nó cho thế nhân xem.

Trong mắt người giám thị lập lòe ánh sao, lưỡi đao sắc bén bị khí tức màu đen kia chấn văng, thân thể thối lui ra sau ngàn trượng mới đứng vững thân hình, đứng giữa không trung trầm mắt nhìn Quỷ Cốc Tử áo bào phần phật, quanh thân tràn ngập hắc khí.

Lực lượng của Đế quân vô cùng cường đại, nhưng dù cường đại hơn nữa thì vẫn có ngày sẽ bị đánh bại. Mà chỗ khiến Quỷ Cốc Tử si mê cỗ lực lượng chân chính của Đế quân chính là lực lượng này nối liền với bản nguyên vạn vực tỉnh không, một khi ngươi có thể lấy đi toàn bộ lực lượng này, thì ngươi sẽ tự nhiên sẽ xảy ra biến hóa về chất. Sinh mệnh của ngươi gắn liền với vạn vực tinh không, trừ phi hủy diệt vạn vực tinh không, nếu không sẽ không ai trên đời này có thể giết được ngươi, mà điều tương ứng chính là ý nghĩ của ngươi cũng có thể điều động được vạn vực tinh không một cách tùy ý, trở thành Thần linh chân chính của vạn vực tinh không.

Quỷ Cốc Tử thời khắc này đã nắm giữ trọn vẹn bảy thành lực lượng Đế quân, mà theo y chiếm gần như tuyệt đại đa số Thần lực, ý chí trong vạn vực tinh không bắt đầu thúc giục số lực lượng Đế quân còn sót lại bắt đầu khởi động hội tụ vào trong cơ thể y, đây là quy tắc trong vạn vực tinh không, ý chí trong tối tăm có thể thông qua một ít sự kiện dẫn dắt sự tình phát triển, nhưng vĩnh viễn không thể trực tiếp tham dự.

Hai mắt Quỷ Cốc Tử tràn ra vẻ vui mừng như điên, hắc khí đầy trời không ngừng dâng trào vào trong cơ thể y. Từ Hàn và Phương Tử Ngư khi đó cũng cảm nhận được lực lượng trong cơ thể mình đang điên cuồng hao tổn, nhưng bọn họ lại bất lực, còn có đám người Diệp Hồng Tiên ở phương xa đang nhanh chóng lao về phía này. Nhưng khác với Từ Hàn, bọn họ chỉ cảm nhận được lực lượng kia trôi đi, cùng với khí tức đáng sợ từ phương xa bốc lên, lại không cách nào biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể tăng nhanh tốc độ chạy trốn của mình, muốn tìm ra hư thực.

"Không ngờ được sao? Người giám thị điện hạ, ta đột nhiên cảm thấy ngươi nói rất đúng, thế sự vô thường, phương pháp suy diễn của Quỷ Cốc Tử nhất mạch ta quả nhiên tồn tại sơ suất cực lớn, nhưng không sao, hiện tại ta dường như có thời cơ để sửa đổi hoàn toàn những sơ suất này."

Quỷ Cốc Tử mỉm cười nhìn người giám thị cách đó không xa, ý cười trên môi không hề che dấu.

Đây là một kết cục vượt qua dự đoán của tất cả mọi người, dù là ý chí trong tối tăm cũng không ngờ tới. Dựa theo kịch bản của nó, người giám thị sẽ giết chết Quỷ Cốc Tử, Từ Hàn sẽ lấy ra lực lượng của Đế quân. Sau đó nó liền có thể thúc giục lực lượng vĩ đại trong tinh không, người giám thị sẽ lên ngôi Thần chích, bắt đầu kỷ nguyên tiếp theo của vạn vực tinh không. Nhưng tựa như Đế quân không muốn một ngày nào đó mình sẽ bị vạn vực tinh không vứt bỏ, vạn vực tinh không cũng không ngờ Đế quân lại muốn kéo vạn vực tinh không chôn cùng.

"Phụ thân! Làm sao bây giờ?" Mười chín nhìn về phía nam nhân cách đó không xa, cao giọng hỏi, hai cha con bọn họ đã từng trải qua tình hình như vậy ở trong thời gian mấy chục vạn năm trước, lần đó bọn họ giao ra một phần đáp án như bịt tai mà đi trộm chuông, còn hôm nay lại đối mặt với Đế quân cường đại, mấy chục vạn năm trôi qua, bọn họ dường như vẫn không tìm được phương pháp phá cục.

Đám người Diệp Hồng Tiên chạy vội một hồi lâu cuối cùng cũng tới nơi này, trong lúc nhất thời bọn họ khó phân biệt được rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy Từ Hàn đứng ở giữa không trung, Diệp Hồng Tiên cầm đầu sắc mặt vui vẻ, nhìn hắn nói: "Tiểu Hàn!"

Nàng cao giọng nói như vậy, thân thể theo bản năng muốn tiến lên. ...

Trên mặt Mười chín tràn ngập sợ hãi cùng với bất an mấy chục vạn năm trước, nhưng nghe vậy liền quay đầu nhìn về người giám thị đang nhìn phía mình, lúc này đây không phải là lệ rơi đây mặt, nàng khẽ cười nói: "Giải chuông phải do người buộc chuông."

Sau đó ánh mắt gã liên xuyên qua hắc khí cuồn cuộn đầy trời nhìn về phía vị thiếu niên cúi đầu kia.

Từ Hàn dường như cũng cảm ứng được ánh mắt của đối phương. Hắn ngẩng đầu lên, cũng mỉm cười với gã.

Hắn đưa tay lên, đang muốn tiến lên thì phải dừng lại.

"Hồng Tiên, nàng không hận ta sao?" Từ Hàn hỏi.

Thiếu nữ đã chết rồi sống lại đương nhiên biết rõ ẩn ý trong lời nói của Từ Hàn. Nàng lắc đầu: "Thiếp không hận chàng, thiếp biết chàng làm điều gì đều vì chính mình."

Lời này tuyệt đối không phải nói ngoa, một đường đi tới là nàng hiểu Từ Hàn nhiều hơn hắn hiểu nàng.

"Vậy nàng tin tưởng ta không?" Từ Hàn lại hỏi.

Cũng chính bởi vì sự hiểu rõ này, trong lòng Diệp Hồng Tiên giờ phút này sinh ra một nỗi bất an. Nàng gật đầu thật mạnh, nước mắt không biết vì sao từ trong hốc mắt tuôn ra.

"Ta đã nói rồi, ta sẽ cho các ngươi một tương lai." Từ Hàn vuốt vuốt cái mũi của mình, khi đó đầu hắn bỗng hất lên thật cao: "Từ mỗ, lời nói ra nhất định làm được."

"Tiểu Hàn!" Sợ hãi trong lòng Diệp Hồng Tiên càng lúc càng nồng đậm, nàng hô lớn, muốn tiến lên lần nữa, nhưng thân thể đang bị một đạo tinh quang bao phủ không thể động đậy, mà không chỉ có nàng, những người tới đây cùng đám Yêu quân Huyền nhi đều có tình cảnh giống như vậy, mà chủ nhân đạo tỉnh quang này đương nhiên chính là người giám thị kia.

"Cảm ơn." Từ Hàn gật đầu với người giám thị, tự đáy lòng nói. Người giám thị không nói gì, vẫn chỉ mỉm cười nhìn hắn.

Từ Hàn thu hồi ánh mắt của mình, khi đó hắn bước ra tiến lên một bước, nhìn về phía Quỷ Cốc Tử quanh thân hắc khí tràn ngập, khí thế dâng trào đã đến độ cao mà thường nhân khó có thể lý giải kia. Khi đó lão nhân này mở hai tay ra, trong đôi mắt thần sắc cuồng nhiệt, một bộ tư thế chuẩn bị tiếp nhận tất cả lực lượng Đế quân mới sinh kia.

Khi đó Từ Hàn lại cao giọng nói: "Này! Lão đầu tử!"

"Ngươi muốn thứ này không?"

Nói xong, hắn duỗi một bàn tay ra vây về phía Quỷ Cốc Tử.

Ngón cái cùng ngón trỏ trên tay phải khép lại, giữa hai vật đó có một dúm nhỏ vật màu đen bị nắm chặt trong đó...
Bình Luận (0)
Comment