Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 116 - Chương 1386 - Diệp Thu Bạch Độc Hành!

Chương 1386 - Diệp Thu Bạch độc hành! Chương 1386 - Diệp Thu Bạch độc hành!Chương 1386 - Diệp Thu Bạch độc hành!

Chuyến đi lăng mộ Thân vương này cũng hoàn toàn kết thúc.

Nhìn chung, thu hoạch của mọi người đều vô cùng phong phú.

Bên ngoài nhanh chóng có tin tức về lăng mộ được lan truyền.

Tất nhiên chuyện thu hút sự chú ý nhất chính là có người Mặc gia xuất hiện, sau đó dẫn đến việc phần lớn mọi người đều không lấy được bảo vật.

Nhưng Mặc gia không thể trêu chọc, cho nên một số người có ý đồ cố ý hướng mũi nhọn về phía Thái tử và đám Diệp Thu Bạch.

Dù sao thì ngoài Mặc Lăng ra, chỉ có bọn họ lấy được bảo vật bên trong lăng mộ.

Cũng phải có chỗ để trút giận chứ?

Muốn trút giận thì phải chọn một quả hồng mềm nha?

Tất nhiên, cao tâng của một ít thế lực cũng đang suy nghĩ tại sao người Mặc gia lại đối xử đặc biệt với Thái tử và đám Diệp Thu Bạch?

Bọn họ không tin người Mặc gia luôn kiêu ngạo lại vô cớ làm như vậy, có khả năng là người Mặc gia này có quan hệ tốt với Thái tử và mấy người Diệp Thu Bạch!

Khi nghĩ đến đây, cao tầng của các thế lực đó liền ra lệnh cho đệ tử tuyệt đối không được động thủ ngoài sáng.

Sau đó từ từ tính toán.

Nơi này là Hỗn Độn giới, mang nhiều bảo vật từ lăng mộ ra ngoài đương nhiên sẽ bị người khác để mắt tới.

Một số thế lực yếu hơn Hỗn Linh học viện và Cửu Long Thần Triều chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn từ bỏ.

Dù sao thế lực không tương xứng, hành động thiếu suy nghĩ chỉ dẫn tới diệt vong mà thôi...

Đại trưởng lão và Sở lão bên cạnh Thái tử thấy mọi người đi ra cũng lập tức nghênh đón.

Không hỏi gì cả, lập tức dẫn mọi người rời khỏi nơi này, hướng về phía Hỗn Linh học viện và Cửu Long Thân triều.

Trước khi rời đi, Diệp Thu Bạch và những người khác vẫn có thể cảm nhận được vô số ánh mắt nhìn chằm chằm.

Lúc này đại trưởng lão nói:

"Sau khi các ngươi trở về thì cố gắng đừng rời khỏi phạm vi học viện, hẳn là các ngươi hiểu đạo lý thất phu vô tội, hoài bích có tội chứ?"

Tiểu Hắc và những người khác gật đầu.

Nhưng Diệp Thu Bạch lại nói: "Tiền bối, ta cần phải đến những nơi khác."

Mục Phù Sinh nghe mà kinh ngạc.

Đại trưởng lão cau mày nói: "Nhất định phải đi sao? Bây giờ rời khỏi học viện thì quá nguy hiểm."

Diệp Thu Bạch gật đầu nói: "Không thể không đi."

"Đi đâu?"

"Ta cũng không biết."

Đại trưởng lão nghe xong không nói nên lời, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, trâm ngâm một lát rồi gật đầu nói:

"Vậy thì trở về học viện rồi ẩn thân rời đi, nếu trực tiếp tách khỏi chúng ta sẽ bị đánh cướp."

Diệp Thu Bạch cũng nghĩ như vậy nên đồng ý.

Tiểu Hắc lúc này nói:

"Đại sư huynh, chúng ta cũng đi cùng ngươi."

Dù sao thì những năm gần đây, bọn họ đều hành động cùng nhau.

Nhưng lần này Diệp Thu Bạch lại cười, lắc đầu từ chối.

"Lần này các ngươi cứ ở lại học viện tu luyện, ta phải đi làm gì các ngươi cũng biết, chuyện này liên quan rất lớn đến ta."

Diệp Thu Bạch chuẩn bị đi tìm ba phần truyền thừa còn lại, hắn cân làm rõ một số chuyện.

Đây hoàn toàn là chuyện của riêng hắn, Diệp Thu Bạch cũng không muốn Tiểu Hắc và những người khác lãng phí thời gian tu luyện.

"Huống hồ thời gian diễn ra cuộc giao lưu giữa các học viện Lục giới cũng không còn xa nữa, các ngươi cứ ở lại Hỗn Linh học viện đợi Hồng Anh sư muội dẫn người đến là được."

Mục Phù Sinh cau mày nói: "Vậy đến lúc đó ngươi...

Diệp Thu Bạch cười thản nhiên: "Ta sẽ cố gắng trở về, nếu không trở vê kịp thì các ngươi cũng không cần lo cho ta."

Nghe đến đây, mọi người đều có thể nhận ra được sự hung hiểm trong chuyến đi của Diệp Thu Bạch.

Nhưng nhìn ánh mắt kiên quyết không cho phép từ chối của Diệp Thu Bạch, mấy người đành phải nuốt những lời muốn nói vào bụng.

Lúc này, Thái tử chen vào nói:

"Diệp huynh, nếu đến lúc đó gặp nguy hiểm ngươi có thể tìm Mặc gia giúp đỡ, Mặc gia có những cứ điểm ngầm khắp Thiên Cơ đại lục. Mặc Lăng huynh cũng có địa vị cao ở Mặc gia, tín vật hắn đưa cho ngươi có thể làm được rất nhiều việc."

Diệp Thu Bạch gật đầu.

Còn Phương Khung thì nghi hoặc hỏi: "Thái tử..."

"Đừng gọi là Thái tử nữa, gọi ta là Cửu Huyền đi."

"Vậy thì Cửu Huyền huynh, Mặc Lăng có giao tình với ngươi, nhưng với chúng ta thì không, hẳn cũng sẽ không làm đến mức độ này chứ?"

Thái tử cười khẽ một tiếng, giải thích: "Giao tình của ta với hắn chỉ tương đương với việc giới thiệu mà thôi, nếu chỉ có vậy thì hắn sẽ không đưa tín vật cho các ngươi.'

"Thứ khiến hắn coi trọng các ngươi chính là thiên phú mà các ngươi thể hiện ra."

Mọi người gật đầu. ...

Giữa đường, Cửu Huyền và Cửu Bạch Lộ cùng người Cửu Long Thần triều tách khỏi đoàn người Hỗn Linh học viện.

Lại nửa ngày trôi qua mọi người mới về tới Hỗn Linh học viện.

Có trưởng lão đến hỏi thăm quá trình chuyến đi, nhưng Đàm Tông Triệu cũng biết Diệp Thu Bạch và những người khác không thích những chuyện như thế này nên để họ rời đi trước, còn mình thì đi theo vị trưởng lão kia để báo cáo.

Diệp Thu Bạch cũng nghỉ ngơi một chút, sau đó khoác lên mình áo choàng đen do Lục Trường Sinh đặc chế, đeo mặt nạ che giấu hơi thở, câm theo quyển trục trận pháp đã được Phương Khung khắc Yên Diệt Huyễn Sát Trận và một ít phù triện Mục Phù Sinh đưa rồi lặng lẽ rời khỏi học viện.

Bắt đầu chuyến đi độc hành.

Tiên Diệp Thu Bạch xong, Tiểu Hắc, Thạch Sinh, Mục Phù Sinh và Phương Khung cũng bắt đầu bế quan tu luyện.

Thu hoạch từ chuyến đi lăng mộ rất lớn, cần phải bế quan để hấp thu và củng cố cảnh giới.

Tiểu Hắc bắt đầu hấp thụ băng hoa do băng chi căn nguyên tạo thành.

Sau bảy ngày chịu đựng đau đớn cuối cùng cũng hoàn toàn hấp thụ.

Trong đường hoa văn tầng thứ hai Vạn Cổ Ma Thể tràn ngập băng chi căn nguyên!

Khi triển khai Vạn Cổ Ma Thể, mỗi lần tung quyền đều sẽ tạo ra hiệu quả đóng băng.

Mặc dù cảnh giới sau khi hấp thụ băng hoa không đột phá nhưng cũng tiếp cận Tổ Cảnh trung kỳ.

Sau đó hắn sử dụng đan dược tôi thể lấy được từ trong lăng mộ đã trực tiếp đột phá.

Thạch Sinh lại tiến vào Tinh Thần Thạch Sơn, lợi dụng lực lượng tinh thần khổng lồ trong đó để ôn dưỡng Tinh Thần Ngọc Bội, đồng thời phản bổ cho bản thân, cảnh giới cũng bắt đầu đột phá.

Trở thành cường giả nửa bước Tổ Cảnh một cách thuận lợi.

Mục Phù Sinh lao đầu vào Bạo Lôi Hải, tuy vẫn không tiến lên, vẫn không xuất hiện trên bia đá xếp hạng, vẫn bị các đệ tử nội viện khác chê bai thiên phú của Mục Phù Sinh không bằng các sư huynh đệ.

Nhưng đối với Mục Phù Sinh thì điều này chẳng ảnh hưởng gì, hắn ở nơi ngoài cùng nhưng lại tận hưởng hoàn cảnh tu luyện tốt nhất ở Bạo Lôi Hải...

Lại lấy một đống Hỗn Nguyên Thạch như ngọn núi ra không ngừng hấp thu.

Đồng thời cũng bắt đầu nghiên cứu phù bút Bán Thần cấp kia.

Phù bút có tên Thần Tích Chi Bút. Còn Phương Khung ở tiểu viện chữ Thiên số một hấp thu trận linh trong mấy quyển trục trận pháp Bán Thần và mấy chục quyển trục Tổ Cảnh đỉnh.

Lực lượng từ trận linh quá lớn nên sau khi hấp thụ được bảy phần thì Phương Khung thuận lợi đột phá, bước vào Tổ Cảnh!

Do lực lượng cường đại không ngừng chèn ép thân thể Phương Khung.

Thánh Trận Ngục Thể Công tầng thứ tư cuối cùng cũng đạt tới viên mãn!

Lúc này, Liên Trĩ từ trong cơ thể Phương Khung bay ra, nhìn thấy sự biến đổi của Phương Khung cũng thầm kinh hãi.

"Quả nhiên là Tạo Hóa Trận Linh Thể, vậy mà có thể trực tiếp hấp thụ trận linh chi lực từ trận pháp để tu luyện."

"Nhưng hắn tu luyện công pháp gì đây? Hấp thụ trận linh chi khí khổng lồ như vậy mà chỉ mới đột phá đến Tổ Cảnh?"

Theo lý mà nói, chưa nói đến chuyện người khác có thể hấp thu trận linh chi khí để tu luyện hay không, nếu có thể hấp thu mà hấp thu mấy quyển trục Bán Thần và mấy chục quyển trục Tổ Cảnh đỉnh như Phương Khung, sẽ bạo thể mà chất.

Không thể đột phá đến Tổ Cảnh sơ kỳ.

Liên Trĩ kinh ngạc lắc đầu.

"Cho dù ở Hỗn Độn Thần Triêu cũng không có thiên kiêu như tên này, e rằng hắn thật sự có thể vượt qua người của thời đại đó..."
Bình Luận (0)
Comment