Chương 1387 - Muốn chết
Chương 1387 - Muốn chếtChương 1387 - Muốn chết
Chỉ còn chưa đầy ba năm nữa là đến thời điểm diễn ra gia lưu học viện Lục giới.
Đối với người tu đạo, ba năm mười năm gì cũng chỉ như chớp mắt mà thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, Thanh Tiêu học viện suy tàn muốn đại diện cho Phàm nhân giới tham gia giao lưu học viện Lục giới, e rằng sẽ bị loại ngay vòng đầu tiên, trở thành trò cười.
Mặc dù dưới sự giúp đỡ của Tiên giới và Lục Trường Sinh, Phàm nhân giới đã tràn ngập tiên khí, nhưng dù sao cũng mới chỉ bắt đầu, thời gian quá ngắn!
Hồng Anh và Ninh Trân Tâm là viện trưởng nên không thể tham gia thi đấu.
Tham gia giao lưu phải chọn ra mười người, nhưng hiện tại cộng thêm Diệp Thu Bạch thì mới được bảy người, còn phải để lại một người dự bị nữa, cho nên ít nhất phải bồi dưỡng ra bốn học viên có thể ra tay.
Lúc này, tại võ trường Hám Thiên viện có mười học viên đang đứng, mười học viên này đã được tuyển chọn từ hàng trăm học viên thiên tài, sau khi trải qua huấn luyện còn phải tiến hành một vòng loại nữa, cuối cùng chỉ còn lại bốn người.
Trong số đó có cả đệ tử của Diệp Thu Bạch, Hạo Thiên.
Những năm gần đây Hạo Thiên không dám lơ là tu luyện, dựa vào thiên phú và sự nỗ lực vượt xa người thường cùng với kiếm pháp mà Diệp Thu Bạch để lại, Hạo Thiên cũng theo bước chân của Diệp Thu Bạch đến vào Thanh Tiêu học viện, một bước thành danh!
Trong số những học viên thiên tài của Thanh Tiêu học viện, cái tên Hạo Thiên đã vang danh dội.
Mà những buổi huấn luyện này đều do Hồng Anh, Ninh Trần Tâm, tiên sinh và Hoàng Thiên đích thân giám sát.
Có thể nói đây là đội hình đỉnh cao của Phàm nhân giới, không kể đến Lục Trường Sinh, không có ai mạnh hơn những người có mặt ở đây.
"Thời điểm giao lưu học viện Lục giới không còn xa nữa."
Hồng Anh vừa đi đi lại lại trước mặt mười học viên vừa nói:
"Trong số các ngươi sẽ có bốn người đại diện cho Thanh Tiêu học viện... đại diện cho toàn bộ Phàm nhân giới bước ra ngoài, đến với võ đài văn minh cực kỳ thịnh vượng giao lưu với các thiên tài nơi đó!"
"Đối với chính các ngươi mà nói, đây là một cơ hội cực kỳ tốt."
"Đối với học viện và Phàm nhân giới mà nói, cũng là một cơ hội để lật mình."
Hồng Anh đứng lại, nàng mặc váy đỏ vừa quyến rũ vừa có khí chất hào hùng mà nữ nhân bình thường khó có được.
"Nếu đạt được thành tích, các ngươi sẽ vang danh Phàm nhân giới. Học viện cũng sẽ thưởng cho các ngươi, ví dụ như để sư tôn ta đích thân giảng đạo cho các ngươi một lần."
Những lời phía trước đã khiến máu huyết của mười học viên sôi trào, khi nghe đến mấy chữ cuối cùng, họ hít thở dồn dập, ánh mắt tràn ngập phấn khích!
Trước đây đã được nghe Lục Trường Sinh giảng đạo một lần, bọn họ thu hoạch rất nhiều, có thể nói đi tìm bí cảnh ở cổ chiến trường nhận lấy truyên thừa còn không bằng nghe Lục Trường Sinh giảng đạo một lần!
Hoàng Thiên nhìn Hồng Anh, truyền âm: "Hắn có biết không?”
Hồng Anh lắc đầu: "Không biết."
"Vậy mà ngươi dám hứa như vậy, không sợ hắn trách tội sao?"
"Sợ gì, có đại sư huynh mà."
Hoàng Thiên giơ ngón tay cái lên.
Còn Ninh Trần Tâm thì thâm cầu nguyện cho sư huynh.
Hồng Anh vỗ tay: "Được rồi, bắt đầu thôi, hai năm tới sẽ là hai năm đau khổ và khó quên nhất của các ngươi, nếu không chịu nổi thì cứ bỏ đi, chúng ta sẽ không nói gì.
Tất nhiên, như vậy cũng đồng nghĩa với việc mất đi danh ngạch."
Ngoài Hạo Thiên ra, các học viên khác đều nhìn nhau, chỉ có Hạo Thiên mặt không đổi, vẫn kiên định vững vàng.
Hồng Anh phụ trách huấn luyện thực chiến.
Hoàng Thiên phụ trách tôi luyện thân thể cho họ.
Ninh Trần Tâm phụ trách huấn luyện tâm cảnh.
Còn tiên sinh thì phụ trách chỉ bảo vê công pháp cũng như một số điểm còn thiếu sót.
Dù sao thì tiên sinh cũng là người có kinh nghiệm phong phú nhất. ...
Bên kia, ở Thiên Cơ đại lục Hỗn Độn giới.
Lục Trường Sinh đã xuất hiện ở nơi này.
Đúng vậy, Lục Trường Sinh đến Hỗn Độn giới.
Nhưng hắn không quấy rầy mấy người Mục Phù Sinh, Tiểu Hắc, cũng không kinh động đến bất kỳ ai.
Thậm chí ngay cả những người đi ngang qua cũng không nhìn thấy sự tồn tại của hắn.
Một hôm, Lục Trường Sinh đang nhàn rỗi bỗng nghĩ đến chuyện mấy người Diệp Thu Bạch ở Hỗn Độn giới chắc chắn sẽ gây họa.
Nếu không gây họa mới không bình thường.
Nhưng Hỗn Độn giới và Trường Sinh giới lại cách nhau rất xa, cho dù Lục Trường Sinh dùng toàn lực di chuyển, xé rách không gian cũng phải mất mười mấy nhịp thở.
Lúc đó như đám nhãi ranh kia gặp phải nguy hiểm không thể chống đỡ, hoặc ngọc bội đưa cho bọn chúng hết hiệu lực.
Mười mấy nhịp thở đó đủ để người ta lấy mạng bọn chúng rồi!
Huống hồ sau khi trải qua những chuyện trước đó, thần kinh Lục Trường Sinh lại căng thẳng lần nữa. Có một câu nói thế nào nhỉ?
Mặc dù ngày thường không ưa đám nhãi ranh này, nhưng dù sao cũng là trứng do gà mái đẻ, cũng coi như nửa đứa con của hắn!
A... hình như có chỗ nào đó không đúng?
Lục Trường Sinh phẩy tay, không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục bắt đầu bố trí tiết điểm không gian.
Đúng vậy, để có thể kịp thời xuất hiện ở Hỗn Độn giới, Lục Trường Sinh đã bố trí rất nhiều tiết điểm không gian ở Thiên Cơ đại lục.
Như vậy, chỉ cần đám nhãi ranh kia cầu cứu, hắn có thể nhanh chóng chạy đến.
Tất nhiên, nếu chỉ bố trí tiết điểm không gian thì Lục Trường Sinh cũng không cần mất đến tận hai ngày.
Tiết điểm không gian xuyên qua các đại giới cần phải vững chắc một chút chứ?
Phải đề phòng người khác phát hiện ra, từ đó tìm được vị trí của Trường Sinh giới hoặc phá hủy tiết điểm.
Cho nên ở gần tiết điểm không gian, hắn không chỉ bố trí trận pháp ẩn núp mà còn bố trí thêm mấy sát trận.
Chỉ cần có người tấn công tiết điểm không gian sẽ lập tức kích hoạt!
Đồng thời sát trận cũng sẽ trực tiếp phá hủy không gian thông đạo dẫn đến Trường Sinh giới, Trường Sinh giới cũng sẽ tự động di chuyển đến một nơi khác.
Ừm.
Như vậy là ổn rồi.
Lục Trường Sinh đưa tay lau mồ hôi mặc dù không có chút mồ hôi nào.
"Phù, mệt chết ta rồi."
Lục Trường Sinh bĩu môi phàn nàn: "Không đến bao giờ đám nhãi ranh kia mới để ta bớt lo đây, đến bao giờ mới khiến ta chân thành nói một câu À, trưởng thành rồi!'"
Suy nghĩ một lúc, Lục Trường Sinh quyết định vẫn nên chấp nhận số phận, đừng mơ mộng viển vông nữa.
May mà hắn có giác ngộ.
Bỗng hắn nhận được Ninh Trân Tâm truyền âm.
"Sư tôn, hai năm tới cần sư tôn truyền đạo riêng cho bốn đệ tử."
Lục Trường Sinh ngây người.
Bốn đệ tử? Còn truyền đạo riêng?
"A, sư tỷ bảo ta nói là ý của đại sư huynh."
Lục Trường Sinh trợn trắng mắt, ấn trán mình, suýt nữa nghẹn thở...
Muốn chết... Muốn giết...
Muốn bóp chết Hồng... m, hay là bóp chết Diệp Thu Bạch đi. Không phải cố tình đổ lỗi cho hắn, chủ yếu là do đã quen rồi.
“Thôi thôi."
Lục Trường Sinh vỗ ngực, hít một hơi thật sâu nói: "Về nghỉ ngơi trước đã." Nhưng ngay khi Lục Trường Sinh vừa đặt một chân vào tiết điểm không gian. Một âm thanh đã lâu không nghe vang lên trong đầu.
[Ký chủ kích hoạt nhiệm vụ chủ tuyến]
[Mời ký chủ đến Mặc gia ở Thiên Cơ đại lục để nhận đồ đệ]
[Tên: Mặc Ngọc]
[Thiên phú: SSS]
[Thể chất: Ngự Hồn Thánh Thể]
[Phần thưởng: Thiên Xu Ngự Hồn Thuật, Bách Cơ Thao Diễn Thuật, khôi lỗi tùy bút] Lục Trường Sinh lặng lẽ rút chân về, nói: "Ta có thể từ chối không?"
Hệ thống...