Chương 1389: Chuyện này cũng không khó
Chương 1389: Chuyện này cũng không khóChương 1389: Chuyện này cũng không khó
Trên thế gian này, phàm là phái người đến điều tra, ắt hẳn đã biết gì đó rồi.
Có một câu, khi hỏi thì thường người ta đã biết câu trả lời.
Nói là đến kiểm tra tiến độ, thực tế là đến để chất vấn.
Đương nhiên lão giả cũng rõ điểm này, nếu không hắn ta cũng không cho phép Mặc Ngọc đưa Lục Trường Sinh vào cùng.
Vì sao hắn dám làm vậy?
Chỉ thấy lão giả thay đổi sắc mặt, sự hòa ái ban đầu biến mất thay thể bằng sự lạnh lẽo, đôi mắt trở nên u ám, khóe miệng khi nhếch lên kéo theo nếp nhăn trông vô cùng dữ tợn.
"Đại tiểu thư, ngươi không nên mạo hiểm đến đây."
Nghe vậy, Mặc Ngọc cười lạnh: "Sao, chẳng lẽ còn muốn ta làm ngơ sao?"
"Những năm gần đây gia tộc đều bị thất thoát một lượng vật liệu, ngươi cho rằng gia tộc không hề hay biết sao?"
Lão giả cười to.
"Chỉ có chút vật liệu đó, đối với chủ gia mà nói chẳng thấm vào đâu cả?
Người của chúng ta ở dưới làm những việc bẩn thỉu mệt nhọc, còn không cho chúng ta kiếm chác chút lợi nhuận sao?”
Quả thật, chút vật liệu này đối với Mặc gia mà nói không tính là gì cả.
Nhưng nếu không ngăn chặn, các cứ điểm khác sẽ bắt đầu bắt chước, tích tiểu thành đại, sau này sẽ trở thành họa lớn cho Mặc gial
Mặc gia có thể đứng vững trên Thiên Cơ đại lục trăm vạn năm mà không ngã, dù là đối ngoại hay đối nội đều có một bộ quy tắc vô cùng nghiêm ngặt.
Họa ngầm này đương nhiên phải bóp chết trong trứng nước!
"Thôi, đã bị phát hiện rồi thì không thể để các ngươi sống sót rời khỏi đây."
Lão giả dùng gậy chống của mình gõ mạnh xuống đất.
Giống như phát ra tín hiệu, có mấy chục người xuất hiện bên cạnh những khôi lỗi, họ dùng thân hồn của mình điều khiển đám khôi lỗi, hàng nghìn khôi lỗi bên dưới đều bắt đầu chuyển động, đồng loạt khóa chặt Mặc Ngọc và Lục Trường Sinh.
Mặc Ngọc không hề hoảng sợ, vẫn giữ được sự bình tĩnh, nhàn nhạt nói:
"Ngươi cho rằng, sau khi giết ta, chủ gia sẽ không biết sao?"
"Biết thì biết, cho dù có thả đại tiểu thư vê chúng ta cũng chỉ có đường chết, bây giờ giết ngươi chúng ta giải tán cứ điểm rời khỏi Thiên Cơ đại lục là được."
Lão giả cười lạnh một tiếng: "Với trình độ chế tạo khôi lỗi của chúng ta, ở đâu cũng có thể tìm được một nơi nương thân."
"Các ngươi sẽ không trốn thoát được." Mặc Ngọc lắc đầu, cười nói: "Có lẽ các ngươi cũng không giết được ta."
Nói xong, Mặc Ngọc cởi khôi lỗi khổng lồ trên lưng mình ra, nới lỏng vải trắng buộc trên đó, sau đó kết ấn, một cỗ lực lượng thần hồn như sóng biển từ cơ thể nàng tràn vào mi tâm của khôi lỗi.
Hốc mắt của khôi lỗi bắt đầu sáng lên.
Hơi thở cường đại bao trùm hang ngầm này.
Thấy vậy, lão giả lại cười, nâng gậy gõ xuống đất một lần nữa.
Lấy cơ thể hắn làm trung tâm, một trận pháp khổng lồ đột nhiên mở ral
Trận pháp bao trùm cả hang ngầm, Mặc Ngọc lập tức biến sắc, cơ thể nàng khựng lại, lực lượng thần hồn bắt đầu bị áp chế.
Còn những những người khác thì chẳng sao cải
"Tiểu thư, ngươi cho rằng sau khi biết ngươi đến chúng ta sẽ không chuẩn bị gì sao?"
Lão già cười lạnh: "Ngự Hồn Thánh Thể quả thực không tâm thường, chỉ tiếc là vẫn chưa được khai phá hoàn toàn, chỉ cần trấn áp thần hồn của ngươi thì ngươi không thể điều khiển khôi lỗi rồi."
Đệ tử Mặc gia không thể điều khiển khôi lỗi thì gân như mất một nửa sức chiến đấu!
Sắc mặt Mặc Ngọc cũng dần chùng xuống, lặng lẽ lùi lại một bước, đi đến bên Lục Trường Sinh khẽ nói: "Ta sẽ che chở cho ngươi, ngươi nhớ chạy trước."
Lục Trường Sinh cười nói: "Vậy còn ngươi?"
Ừm, rất có nghĩa khí.
Mặc Ngọc cười khổ một tiếng, nói:
"Dù sao đây cũng là chuyện Mặc gia, cũng do ta kéo ngươi vào, để ngươi chết oan uổng ở đây thì ta sẽ thấy áy náy."
Lục Trường Sinh thầm gật đầu.
Ừm, tính tình không tệ.
Chỉ là cách mà Mặc Ngọc làm việc từ đầu tới giờ có vẻ không đáng tin lắm.
Đầu tiên là thần kinh quá thô, căn bản không quan tâm đến việc có rơi vào bẫy rập hay không.
Cứ thế xông vào hang ổ của người ta.
Hơn nữa còn có vẻ thích xen vào chuyện người khác...
Lục Trường Sinh không khỏi thấy lo lắng.
Không phải là một Diệp Thu Bạch thứ hai chứ?
Mặc dù lão giả không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người nhưng cũng có thể đoán được đôi chút:
"Yên tâm đi, các ngươi đều không chạy thoát được, ta để tiểu thư ngươi và thị vệ vào đây là để bắt gọn một mẻ." Lão giả cười lạnh:
"Lối vào đã bị chặn, không có lệnh của ta, không ai có thể ra khỏi đây."
Ngay sau đó hắn vung tay ra hiệu:
"Ra tay đi, đừng nương tay, giết chết bọn chúng nhanh nhất có thể, đừng gây thêm phiên phức!"
Nói xong, hàng chục người bên dưới đồng thời điều khiển hàng nghìn khôi lỗi lao về phía Mặc Ngọc và Lục Trường SinhI
Mặc Ngọc bước ra một bước, chắn trước mặt Lục Trường Sinh, nói: "Yên tâm, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài!"
"Đưa như thế nào?"
Lục Trường Sinh lắc đầu cười khổ: "Lối vào đã bị chặn, hơn nữa xem ra bây giờ ngươi cũng không phải là đối thủ của bọn chúng, ngươi còn át chủ bài gì sao?"
Tất nhiên là có át chủ bài.
Chỉ là cần thời gian để kích hoạt, đáng tiếc là đối phương căn bản không cho nàng thời gian kích hoạt.
Đúng lúc Mặc Ngọc đang do dự, Lục Trường Sinh vỗ vai nàng rồi bước về phía trước.
Nhìn hàng nghìn khôi lỗi đang lao tới, mặt hắn không đổi sắc.
Lão giả cười lạnh:
"Sao nào, ngươi là một thị vệ mà khí tức còn yếu hơn cả tiểu thư, chắc cũng không vượt qua Tổ Cảnh sơ kỳ đi? Hay là muốn tỏ lòng trung thành?"
"Nghe ta khuyên một câu, người sắp chết thì không cần tỏ lòng trung thành nữa, chết rồi thì chẳng còn gì, trung thành có tác dụng gì chứ? Lòng trung thành ở Hỗn Độn giới là thứ rẻ mạt nhất!"
Mặc Ngọc cũng cười khổ: "Xin lỗi vì đã liên lụy ngươi."
Lục Trường Sinh không để ý đến lão giả mà nói với Mặc Ngọc:
"Chúng ta đều không chết được."
Không chết được?
Mặc Ngọc sửng sốt.
Lão giả cười to.
Lục Trường Sinh nhìn về phía khôi lỗi mà Mặc Ngọc mang đến.
Có lẽ khôi lỗi này mạnh hơn cả mấy ngàn khôi lỗi kia.
Ừm... sau này nếu muốn nhận Mặc Ngọc, một đệ tử giỏi về khôi lỗi thuật thì hắn cần phải hiểu rõ cách sử dụng khôi lỗi và cấu tạo bên trong như thế nào, sau đó cũng có thể chế tạo.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Lục Trường Sinh phóng ra một tia sáng vàng chiếu thẳng vào khôi lỗi của Mặc Ngọc.
Mặc Ngọc và lão giả đều ngây người. Hắn muốn làm gì?
Chẳng lẽ ngươi không có huyết mạch Mặc gia mà cũng muốn điều khiển khôi lỗi sao?
Ngươi có biết cân phải sở hữu năng lực khống chế thần hồn tinh tế và phương pháp điều khiển độc đáo đến mức nào mới có thể sử dụng khôi lỗi không?
Rắc...
Nhưng ngay lúc này, cánh tay của khôi lỗi đột nhiên giơ lên.
Lục Trường Sinh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu:
"À, thì ra là như vậy. Nhưng hình như không tỉ mỉ lắm thì phải? Sao cấu tạo bên trong lại thô sơ thế?"
Lão giả kinh hãi, Mặc Ngọc cũng kinh hãi, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy sự khó tin.
Chẳng lẽ ngươi là con riêng thất lạc nhiều năm của Mặc gia?