Chương 1390: Nếu không ngươi bái ta làm sự phụ?
Chương 1390: Nếu không ngươi bái ta làm sự phụ?Chương 1390: Nếu không ngươi bái ta làm sự phụ?
Khi chế tạo một khôi lỗi, phải tốn rất nhiều công sức vào bộ phận hạch tâm điều khiển.
Đây cũng là bộ phận tuyệt mật nhất của mỗi một người điều khiển khôi lỗi.
Dù sao khôi lỗi được điều khiển bằng lực lượng thần hồn, một khi bộ phận hạch tâm quá đơn giản, chỉ cần một người có thần hồn mạnh hơn người điều khiển khôi lỗi hoặc là người có thân hồn tương đương xuất hiện, người đó có thể dễ dàng phá ấn ký thần hồn trên hạch tâm và đoạt lấy quyền điều khiển!
Đối với người điều khiển khôi lỗi mà nói, đây là một chuyện vô cùng đáng sợ, khôi lỗi chính là phương thức công kích chủ yếu.
Khôi lỗi sư mất đi khôi lỗi cũng giống như kiếm tu mất đi kiếm, đao khách mất đi đao, đồ tể mất đi dao chặt xương...
Mà Mặc gia là thế lực hàng đầu Thiên Cơ đại lục, đồng thời cũng là thế lực nổi danh sử dụng khôi lỗi Hỗn Độn giới.
Hạch tâm điều khiển khôi lỗi của Mặc gia đương nhiên vô cùng phức tạp.
Nhưng Lục Trường Sinh lại trực tiếp đoạt lấy quyền điều khiển, hơn nữa còn có vẻ rất dễ dàng.
Điều này cũng không có gì lạ, tuy rằng hạch tâm khôi lỗi vô cùng tinh vi phức tạp, nhưng đối với cường giả như Lục Trường Sinh thì chẳng là gì cả.
Có thể nói là nắm gọn trong tay.
Sắc mặt lão giả vô cùng khó coi, Mặc Ngọc trợn tròn mắt.
Hiện tại Mặc Ngọc có tu vi Tổ Cảnh cảnh trung kỳ, có thể điều khiển khôi lỗi Tổ Cảnh cảnh đỉnh phong hoàn toàn dựa vào năng lực của Ngự Hồn Thánh Thể.
Nhưng Lục Trường Sinh thì sao? Chỉ là người mà nàng tình cờ gặp bên đường, trông cũng không lợi hại bao nhiêu.
Ngay cả trận pháp ở vòng ngoài cũng liên tiếp giãm trúng mấy cái.
Thần hồn cảm ứng tệ như vậy làm sao có thể khống chế khôi lỗi của nàng chứ?
Mặc Ngọc bĩu môi, giống như một con cá nóc nhỏ, nói: 'Không phải ngươi vẫn luôn che giấu thực lực đó chứ?”
Lục Trường Sinh suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng chỉ che giấu một chút thôi?"
Một chút?
Một chút thôi!
Mặc Ngọc nhớ lại những lời trước đây đã nói với Lục Trường Sinh, bảo hắn phải cẩn thận, nhất thời sắc mặt đỏ bừng.
Càng nghĩ càng tức!
Sau đó nàng lấy hai tay che mặt, đột nhiên ngôi thụp xuống đất...
Lão giả nhìn thấy cảnh này, sắc mặt âm trâm, phất tay nói: "Mới khống chế được khôi lỗi, chắc chắn vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế, mọi người toàn lực ra tay, giết chết bọn chúng!"
Đám khôi lỗi đen kịt ép sát Lục Trường Sinh và Mặc Ngọc!
Lục Trường Sinh thấy vậy, từng ý niệm theo lượng thần hồn truyền vào trong khôi lỗi của Mặc Ngọc.
Khôi lỗi nháy mắt này bộc phát khí tức vô cùng mạnh mẽit
Theo Lục Trường Sinh không ngừng rót lực lượng thần hồn vào, khôi lỗi một quyền về phía trước.
Một cỗ lực lượng khổng lồ hóa thành làn sóng xung kích đánh tan tành mấy chục khôi lỗi xông lên trước nhất.
Sắc mặt lão giả tối sầm lại, Mặc Ngọc cũng ngẩn ra.
"Đây là lân đầu tiên ngươi sử dụng khôi lỗi?"
Lục Trường Sinh gật đầu, không hài lòng nhìn khôi lỗi nói:
"Nhưng mà hạn chế quá lớn, khôi lỗi cấp bậc nào chỉ có thể phát huy ra thực lực cấp bậc đó."
Đúng vậy, đây cũng là khuyết điểm của khôi lỗi, bản thân nó có giới hạn, chỉ có người điều khiển mới có thể nâng cao giới hạn của khôi lỗi.
Thấy Lục Trường Sinh vẫn chưa hài lòng, Mặc Ngọc thực sự muốn phát điên.
Đóng vai heo ăn thịt hổ với kẻ thù nhưng ngay cả đồng đội như nàng cũng khó chịu?
"Tiếp tục như vậy thì hiệu suất quá thấp, thử xem có thể làm như thế này không..."
Như thế này là như thế nào?
Mặc Ngọc nhìn động tác của Lục Trường Sinh, chỉ thấy từ trong cơ thể Lục Trường Sinh có từng luồng quy tắc chi lực khác nhau truyền vào khôi lỗi.
Lúc này, khắp thân thể khôi lỗi đều phát ra tiếng răng rắc, không chịu nổi gánh nặng.
Lục Trường Sinh sửng sốt.
Bản thân hắn đã kiêm chế phần lớn lực lượng mà khôi lỗi vẫn không chịu nổi sao?
Có phải hơi tệ rồi không?
Vì vậy Lục Trường Sinh nghĩ đến việc chuyển toàn bộ quy tắc chi lực đã truyền vào khôi lỗi sang cánh tay phải của nó, như vậy khôi lỗi sẽ không hỏng hết.
Hỏng hết, Mặc Ngọc bắt hắn đền nữa...
Nói làm là làm, khi hắn tập trung toàn bộ quy tắc chi lực vào cánh tay phải của khôi lỗi.
Rắc rắc rắc!
Từng vết nứt xuất hiện trên cánh tay khôi lỗi.
Từ vết nứt, quy tắc chi lực bắt đầu tràn ra.
Nhìn đội quân khôi lỗi đang liên tục lao tới, mắt Lục Trường Sinh nheo lại.
Ngón tay khẽ vuốt. Chỉ thấy khôi lỗi dùng tay trái xé đứt cánh tay phải! Sau đó ném vào đội quân khôi lỗi như ném lựu đạn.
Lục Trường Sinh lùi lại một bước, đi đến trước mặt Mặc Ngọc, một tấm chắn bảo vệ nàng ở bên trong.
Trước ánh mắt ngây người của lão giả và ánh mắt nghi hoặc của Mặc Ngọc.
Trên cánh tay phải đó lại thêm vô số vết nứt phát ra ánh sáng quy tắc ngũ sắc!
Âm ầm ầmI
Một tiếng nổ lớn vang vọng khắp động ngầm.
Mặc Ngọc cũng không nhịn được đưa bàn tay che mắt.
Ánh sáng quy tắc này kéo dài trong thời gian một nén nhang.
Khi Mặc Ngọc mở mắt hạ cánh tay xuống, nhìn cảnh tượng trống rỗng trước mắt mà đờ đẫn.
Hàng ngàn khôi lỗi Thân Chủ cảnh và Thần Đế cảnh đã biến mất hoàn toàn.
Đồng thời mấy chục người điều khiển khôi lỗi và lão giả cũng không còn.
Thậm chí hang động ban đầu đã được mở rộng không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn không nhìn thấy điểm cuối!
Nhìn xuống bên dưới đã biến thành một cái hố khổng lồ, sâu như vực thắm...
Trong không khí vẫn tràn ngập quy tắc chỉ lực, thỉnh thoảng còn có tiếng nổ lốp bốp...
Dần dần ánh mắt Mặc Ngọc chuyển ánh mắt sang bóng lưng của Lục Trường Sinh.
Chỉ thấy Lục Trường Sinh nhìn cảnh tượng trước mắt, xoa cằm, cau mày nói:
"Ừm... Tuy khôi lỗi tuy có sự hạn chế, nhưng vào những thời điểm đặc biệt vẫn có chút tác dụng."
"Ví dụ như bố trí một cấm chế trong đó, nếu đánh không lại thì giải cấm, sau đó một cỗ quy tắc chi lực và tiên khí to lớn sẽ bùng nổ, có thể dùng như một pháo hôi cảm tử di động..."
Tuyệt đối không có ai ngờ tới kế sách này, chủ yếu tập trung vào yếu tố bất ngời
Đến lúc đó, ta sẽ xây dựng cảm tử quân...
Lục Trường Sinh không khỏi gật đầu, kế sách rất khả thi
Lúc này, Mặc Ngọc ở phía sau ngắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Trường Sinh/Tiền bối, ngài... có phải ẩn giấu quá sâu rồi hay không?"
Thực lực thế này, e rằng đã gần bằng phụ thân nàng rồi...
Cũng chính là gia chủ đương nhiệm của Mặc gia.
Lục Trường Sinh xoay người nhìn Mặc Ngọc, nói:
"Cũng tạm thôi, vừa rồi chính là toàn bộ thực lực của ta, ngươi xem, bây giờ ta đã có chút suy yếu rồi."
Mặc Ngọc cảm nhận một chút, quả thực là như vậy.
Nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng... Cứ cảm thấy Lục Trường Sinh còn chưa phát huy hết toàn bộ thực lực! Nhưng không muốn nghĩ nhiều nữa. Mặc Ngọc lộ răng nanh nhỏ, cười ngọt ngào nói: "Đa tạ tiền bối, nếu không thì lần này ta lành ít dữ nhiều rồi. Ta nợ tiên bối một ân tình!" "Ân tình có thể trả ngay bây giờ." Lục Trường Sinh nói. 'A?” Mặc Ngọc vội vàng nói: "Trả thế nào? Bây giờ ta có thể giúp tiền bối làm gì sao?" Lục Trường Sinh gật đầu: "Hay là ngươi bái ta làm sư phụ?”