Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 121 - Chương 1391: Thu Mặc Ngọc Làm Đồ Đệ, Xóa Mọi Dấu Vết.

Chương 1391: Thu Mặc Ngọc làm đồ đệ, xóa mọi dấu vết. Chương 1391: Thu Mặc Ngọc làm đồ đệ, xóa mọi dấu vết.Chương 1391: Thu Mặc Ngọc làm đồ đệ, xóa mọi dấu vết.

"A?" Mặc Ngọc ngẩn ngơ, miệng vô thức hé ra, dáng vẻ như không biết làm sao.

Bái sư?

"Tiên bối muốn thu ta làm đồ đệ?" Mặc Ngọc nghi ngờ hỏi lại.

Lục Trường Sinh gật đầu nói: "Đương nhiên là ngươi cũng có quyên từ chối."

Hì hì, nếu đối phương từ chối thì sẽ không tính là vi phạm quy tắc nhiệm vụ đi? Huống chi hắn cũng không hề tỏ ra quá yếu đuối gì đó.

Đúng lúc trong lòng Lục Trường Sinh đang tính toán như thế.

Chỉ thấy Mặc Ngọc trực tiếp quỳ gối xuống đất, cúi đầu bái lạy Lục Trường Sinh!

"Sư tôn!"

"Ừ ừ, đồ đệ ngoan... Ữm?!" Lục Trường Sinh mở to hai mắt nhìn.

Sao, sao lại đồng ý rồi?

Lục Trường Sinh cảm thấy còn có thể vớt vát được một chút, vì thế nói: "Ta không hề hiểu biết chút gì về khôi lỗi thuật cả."

"Cường giả học một biết trăm." Mặc Ngọc đứng dậy vui cười nói: "Hơn nữa, lúc nấy sư tôn điều khiển khôi lỗi trông có vẻ rất thành thạo!"

"Nhưng mà ta không biết chế tác khôi lỗi."

"Không sao, nhà ta chuyên môn chế tác khôi lỗi."

"Vậy vì sao ngươi đồng ý?"

"Bởi vì sư tôn rất lợi hại, còn có thể giúp ta giải quyết rắc rối lớn như thế. Nếu sư tôn muốn ta trả lại ân tình thì ta nên đồng ý."

Ừ, nghe thật hợp lý.

Lục Trường Sinh khóc không ra nước mắt, nhưng mà giờ cũng không còn cách nào khác, thu thì thu vậy.

Dù sao hắn cũng gây chuyện nhiều như vậy rồi, cũng không thiếu một chuyện này, cùng lắm thì sau này rèn luyện dạy bảo một chút, có lẽ cũng đủ để có thể trở nên giống như Mục Phù Sinh.

Lúc này, tiếng của hệ thống cũng vang lên trong đầu hắn.

[Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, đã phát khen thưởng. |

Nghe vậy, Lục Trường Sinh nhìn Mặc Ngọc và nói: "Nếu như vậy thì ta sẽ tặng ngươi một thứ, coi như là lễ vật bái sư."

Ngón tay hắn điểm vào giữa trán của Mặc Ngọc.

Trong tích tắc, một lượng tin tức khổng lồ mãnh liệt tràn vào đầu Mặc Ngọc như dòng nước lũI

Bên trong là tri thức về Thiên Xu Ngự Hồn Thuật và Bách Cơ Thao Diễn Thuật. Mặc Ngọc vừa cố gắng chịu đựng thân hồn đau nhức, vừa cảm thấy vô cùng kinh hãi vì tác dụng của hai loại thuật này!

Thiên Xu Ngự Hồn Thuật chính là một bộ công pháp.

Hơn nữa còn là công pháp hoàn toàn nhằm vào Ngự Hồn Thánh Thể.

Có thể nói, hai bên có thể bổ sung cho nhau.

Nếu không có Ngự Hồn Thánh Thể thì không thể tu luyện Thiên Xu Ngự Hồn Thuật được.

Mà nếu không có Thiên Xu Ngự Hồn Thuật, thì cũng không thể phát huy ra được hết uy lực của Ngự Hồn Thánh Thểi

Tổng thể mà nói, Thiên Xu Ngự Hồn Thuật là công pháp chỉ dẫn cách khai phá Ngự Hồn Thánh Thể.

Dựa theo cách nói ở trên.

Hiện giờ, Ngự Hồn Thánh Thể của Mặc Ngọc còn chưa khai pháp được một phần mười!

Sau khi khai phá được một phần rồi.

Mặc Ngọc có thể khống chế được thần hồn của bản thân, hóa thành từng sợi tơ xuyên thấu vạn vật!

Đồng thời, lực lượng thần hồn cũng sẽ tăng lên một cách đáng kể.

Chuyện này cũng vừa vặn có thể phối hợp hoàn hảo với công pháp tiếp theo là Bách Cơ Thao Diễn Thuật.

Tu luyện Bách Cơ Thao Diễn Thuật càng thuần thục càng có thể khống chế nhiều khôi lỗi cùng một lúc!

Sau này, thậm chí còn có thể điều khiển hàng ngàn hàng vạn khôi lỗi, đồng thời kích phát nhiều loại công kích khác nhaul

Theo lý thuyết mà nói, khôi lỗi sư càng càng cường đại thì càng có thể điều khiển nhiều khôi lỗi.

Nhưng mà bọn họ cũng chỉ có thể điều khiển khôi lỗi để tiến hành công kích giống nhau.

Chứ không thể khống chế cho khôi lỗi này làm việc này, khôi lỗi kia làm việc khác được.

Thế nhưng, Bách Cơ Thao Diễn Thuật thì lại có thể giúp khống chế mỗi một khôi lỗi làm một việc khác nhau.

Thậm chí, tu luyện càng thâm sâu thì khoảng cách điều khiển có thể càng ngày càng xa hơn!

Trên đó có một câu.

Tu luyện đến vô cực, có thể xuyên phá không gian!

Nói cách khác, đến lúc đó rồi, có thể không cần phải ra khỏi cửa mà vẫn có thể khống chế được một đội quân với muôn vàn khôi lỗi tiến hành tấn công thế lực ở thế giới khác!

Đây mới chỉ là một phần trong Bách Cơ Thao Diễn Thuật.

Còn có một điểm nữa là thuật pháp này không chỉ có thể dùng để thao tác khôi lỗi, nếu phối hợp với Thiên Xu Ngự Hồn Thuật thì thậm chí còn có thể điều khiển những thứ khác, không quan trọng chúng có thân hồn hay không có thần hồn. Chỉ cân Mặc Ngọc tu luyện đến đủ thâm sâu, đủ cường đại thì lực lượng thần hồn cũng theo đó mà tăng tiến mạnh mẽ.

Mất khoảng chừng nửa ngày thì Mặc Ngọc mới hoàn toàn tiếp thu được hết hai loại công pháp này.

Mặc dù nàng thở hổn hển, mồ hôi đầy đầu, thần hồn cực kỳ mệt mỏi.

Nhưng ánh mắt lại tràn ngập hưng phấn và như còn chưa thể tin được.

"Sư tôn, rốt cuộc ngươi là ai?"

Mặc Ngọc ngẩng đầu nhìn Lục Trường Sinh, nghi ngờ nói: "Cấp bậc của hai loại thuật pháp này, không chỉ Mặc gia không có được, mà có lẽ ngay toàn bộ Thiên Cơ đại lục cũng không có...

Lục Trường Sinh vẫy vẫy tay nói: "Những năm trước khi ra ngoài du lịch thì tình cờ có được, vừa lúc ta không tu khôi lỗi chi đạo, vậy thì cho ngươi."

Mặc Ngọc cười hì hì nói: "Sư tôn, lý do ngài thu đồ đệ này cũng thật là quá gượng ép rồi đi. Thậm chí ta có hơi nghi ngờ chuyện lúc trước ngài gặp ta đều là có kế hoạch từ trước."

Lục Trường Sinh trừng mắt nói: "Sao có thểt"

Chuyện này thì quả thật là không thể nào, đó đúng là ngẫu nhiên...

"Đúng rồi, còn có cái này cũng cho ngươi."

Lục Trường Sinh lấy ra một quyển bút ký và đưa cho Mặc Ngọc.

Thế nhưng nội dung trong đó thì đã khắc sâu vào trong đầu của Lục Trường Sinh rồi, đến lúc đó thì có thể thử xem kế hoạch mà hắn nghĩ ra có khả thi hay không.

Quân đoàn bộ binh tự bạo... Mới nghĩ đến thôi mà đã thấy thú vị rồi!

Mặc Ngọc nhận lấy bút ký, thấy trên đó có khắc bốn chữ viết mơ hồ, là ký tự khôi lỗi.

Mở ra và mới nhìn thoáng qua thì sắc mặt nàng tức khắc ngưng trọng lên, ngay cả cái răng nanh nhỏ kia cũng thu liễm lại!

Phía trên ghi lại nhiều phương pháp chế tác các loại khôi lỗi khác nhau

"Phương pháp chế tác khôi lỗi... Quá mức tinh diệu, đã vượt xa phương pháp chế tác khôi lỗi của Mặc gia chúng tal"

"Nếu thật sự có thể thực hiện được thì khôi lỗi của ta ít nhất có thể tăng lên năm thành uy lực

Ngay khi nàng muốn lật ra trang sau để xem tiếp thì phát hiện ra mình không lật được.

Có lẽ là với lực lượng thần hồn của nàng thì còn chưa thể tiếp cận tin tức ở trang sau...

Còn chưa đợi Lục Trường Sinh nói gì.

Mặc Ngọc đã vội vàng phản ứng lại, nói: "Đúng rồi, ta tuyệt đối sẽ không đưa hai loại thuật pháp và bút ký này cho người khác! Cho dù là Mặc gia, hay thậm chí là phụ thân ta, ta cũng không chol"

Nói xong, nàng còn giơ tay lên nói: "Ta thê!"

Lục Trường Sinh cười nói: "Ta tin ngươi." Lúc Mặc Ngọc cười hì hì muốn bỏ tay xuống thì Lục Trường Sinh lại nói: "Nếu không thì ngươi cứ phát thề đi?"

Vì thế, Mặc Ngọc vừa dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm Lục Trường Sinh và phát thề. Sau đó nàng bĩu môi nói:

"Sư tôn, người không tin ta."

"Sao lại thế chứ? Không thể nào, ta chỉ là muốn thử xem sau khi ngươi phát thề xong thì nơi này có xảy ra thiên kiếp hay không."

"Là như vậy sao?”

"Đúng là như vậy."

"Vậy được rồi."

Sau khi hai người giải quyết chuyện ở nơi này xong thì đi lên phía mặt đất.

Vừa đi ra cửa động thì đã thấy được người thanh niên kia vẫn đứng ngoài cửa động như cũ.

Thấy hai người đi ra mà vẫn hoàn hảo, sắc mặt của tên này có chút kinh ngạc.

Cũng không trách hắn, vì không biết chuyện ở dưới lòng đất. .

Sau khi Lục Trường Sinh đi vào thì đã thiết lập một kết giới ngăn cách khí tức dưới lòng đất với thế giới bên ngoài.

“Các ngươi?!"

Lục Trường Sinh nhìn về phía Mặc Ngọc, nói: "Ngươi định làm thế nào?”

Mặc Ngọc suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Cứ nhốt bọn họ lại ở chỗ này đi, ta sẽ thông báo cho người Mặc gia sau khi xong việc, đến lúc đó còn mang về gia tộc để thẩm vấn!"

Nghe vậy, Lục Trường Sinh gật đầu, sau đó dưới ánh mắt dại ra của Mặc Ngọc mà nhốt tất cả mọi người trong cứ điểm này vào một căn phòng.

Sau đó, hắn búng tay về phía cửa động kia.

Âm ầm ầmI

Toàn bộ cửa động, bao gồm cả mặt đất đều bắt đầu đất rung núi chuyển!

Mọi dấu vết hiện hữu ở nơi đây đã bị xóa sạch hoàn toàn!

Lúc này, Lục Trường Sinh mới vỗ võ tay nói: "Được rồi, vậy là ổn. Bây giờ ngươi có muốn đi theo ta không?”

Mặc Ngọc suy nghĩ rồi cười nói: "Đương nhiên là phải đi theo sư tôn rồi!"
Bình Luận (0)
Comment