Chương 1392: Bài học đầu tiên của Mặc Ngọc.
Chương 1392: Bài học đầu tiên của Mặc Ngọc.Chương 1392: Bài học đầu tiên của Mặc Ngọc.
Hiệu suất của Mặc gia rất nhanh.
Sau khi Mặc Ngọc liên hệ với gia tộc, đã có rất nhiều cường giả chạy đến, tiến hành điều tra cứ điểm này và tiến hành thay máu nhân viên cao tâng.
Sau khi rời xa khỏi cứ điểm, Mặc Ngọc và Lục Trường Sinh vừa đi vừa tu luyện.
Đầu tiên là Lục Trường Sinh muốn tìm hiểu kỹ càng về các thế lực và tình hình cụ thể ở Hỗn Độn giới.
Dù sao thì sau này cũng phải đến Hỗn Độn giới, chắc chắn đám nhãi ranh Diệp Thu Bạch kia sẽ lại gây ra rắc rối, đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Thứ hai là Mặc Ngọc cũng đang cố gắng tìm hiểu hai công pháp tuyệt thế mà Lục Trường Sinh đưa cho, vừa tu luyện vừa hỏi Lục Trường Sinh nên tu luyện hai loại công pháp này như thế nào.
Sau khi Mặc Ngọc dừng tu luyện một lúc, nàng nhìn về phía Lục Trường Sinh, gương mặt nhỏ đột nhiên trở nên ủ rũ: "Sư tôn, vốn dĩ ngài không cần phải ra tay ở cứ điểm này, gia tộc cho phép ta đến đây và cũng đã sắp xếp cường giả bảo vệ ta."
Lục Trường Sinh ồ một tiếng, giả vờ như bản thân mình không biết.
"Đại trưởng lão trong gia tộc vẫn luôn âm thầm bảo vệ ta, cho nên lúc ấy ta mới nói có thể bảo vệ ngài."
"Nhưng mà không biết vì sao khi ở dưới lòng đất thì đột nhiên ta lại mất liên hệ với đại trưởng lão, giống như tất cả bị ngăn cách với bên ngoài. Có lẽ là những người ở cứ điểm đã đoán trước được điều đó nên chuẩn bị mấy thứ như trận pháp."
Lục Trường Sinh gật đầu nói: "Đúng thật là có trận pháp ngăn cách."
Mặc Ngọc giật mình nói: Đúng không đúng không! Ta đã nghi từ khi không liên hệ được với đại trưởng lão, nhưng mà có thể sử dụng trận pháp ngăn chặn được cả truyền âm thuật của đại trưởng lão thì chắc là bọn họ đã âm thầm đầu quân cho một thế lực lớn nào đó. Ta sẽ nói lại với đại trưởng lão, để sau khi bọn họ trở về thì phải điều tra cẩn thận mới được."
Nghe đến đó, sắc mặt của Lục Trường Sinh có chút bối rối, cũng có chút do dự.
Hắn len lén liếc nhìn Mặc Ngọc một cái, sau đó nói: "Bảo người của gia tộc ngươi dừng điều tra đi...
Mặc Ngọc ngẩn người: "Vì sao? Thiên Cơ đại lục xuất hiện trận pháp sư có trình độ cao như vậy, đây chính là chuyện lớn mài”
Lục Trường Sinh chỉ vào mình và nói: "Ừ, người bố trí trận pháp ngăn cách chính là ta."
A2
A2
Gương mặt Mặc Ngọc dại ra, ngây ngốc nhìn Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh xòe tay ra nói: "Dù sao cũng phải cẩn thận một chút, nếu ta ở bên dưới là làm ra động tĩnh lớn như thế thì sẽ khiến cho ngoại giới chú ý đến, cho nên trước đó đã bố trí trận pháp để phòng ngừa."
Mặc Ngọc dở khóc dở cười nói: "Với thực lực của sư tôn thì cho dù người bên ngoài có xông vào được, ngài cũng có thể dễ dàng xử lý đi?"
Nghe vậy, Lục Trường Sinh bày ra vẻ mặt nghiêm túc, kề sát vào khuôn mặt của Mặc Ngọc, dựng thẳng ngón tay lên, tỏ vẻ nghiêm khắc dạy bảo: "Bây giờ ngươi đã là đồ đệ của ta rồi, bài học đầu tiên mà vi sư dạy ngươi chính là cái này."
"Khi đi ra bên ngoài, mặc kệ thế lực của ngươi cường đại đến đâu, bối cảnh có hùng hậu bao nhiêu đi chăng nữa, thực lực và thiên phú là tuyệt đỉnh thì cũng phải nhớ kỹ một câu: Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!"
"Vậy thì sao?”
"Vậy nên làm chuyện gì cũng đều phải cẩn thận đi cẩn thận lại, nếu có thể không ra tay thì không cần ra tay. Cho dù phải bất đắc dĩ ra tay thì trước tiên cũng phải tìm hiểu kỹ về thực lực của đối phương trước, đảm bảo sau lưng hắn không có cường giả này nọ. Sau đó, khi ra tay phải nhanh gọn sạch sẽ mà giải quyết đối phương, không để lại một chút dấu vết nào!"
"Tốt nhất là phải biết che giấu thực lực, vê điểm này thì Mục sư huynh của ngươi làm rất tốt."
Trước đó, Lục Trường Sinh đã giới thiệu về các sư huynh sư tỷ của Mặc Ngọc cho nàng biết.
Hai tròng mắt của Mặc Ngọc như tỏa sáng, tò mò hỏi: "Ta nhớ rõ sư tôn có nói, bây giờ đại sư huynh bọn họ đã ở Hỗn Độn giới đúng không?”
Lục Trường Sinh gật đầu.
"Vậy chúng ta đi tìm bọn họ sao?" Mặc Ngọc hưng phấn hỏi.
Lục Trường Sinh lại lắc đầu, nói: "Bây giờ thì chưa được, chuyện đó để sau này tính, nếu giờ ta mà đi thì sợ sẽ thêm ra một đống chuyện phiền toái."
"Trước tiên dạo quanh một vòng tại Thiên Cơ đại lục, tìm hiểu hết tình hình ở đây rồi lại nói."
Ừm, thuận tiện bố trí thêm mấy cái không gian tiết điểm để đề phòng sự cố. ...
Một trong Tam đại thần triều - Huyền Vũ thần triều.
Trong một đại điện với vô số điêu khắc Huyền Vũ ở hai bên, trong số đó, giữa mày của một bức điêu khắc bỗng hiện lên một sợi tơ máu, rồi hội tụ lại thành cơ thể của một nam tử trần trụi ở trung tâm đại điện.
Lúc này, nam tử mở bừng mắt, trong ánh mắt tràn đầy oán độc, cắn răng nói: "Ta nhất định phải khiến các ngươi trả giá đắt!"
Chỉ cân nghe giọng điệu thôi thì cũng đủ biết lúc này đây, Huyền Minh Thánh Tử đang phẫn nộ đến mức nào.
Đúng lúc đó, cửa đại điện mở ra, một nam tử cường tráng mặc hoàng bào màu đen đi đến, nhìn Huyền Minh Thánh Tử và lạnh nhạt nói:
"Lần này ngươi cũng coi như là trong họa được phúc, bí thuật Huyết Độn phá hủy thân thể, còn Huyền Vũ thánh tượng giúp ngươi trọng tố lại, trở nên càng cường đại hơn."
"Ngươi là người duy nhất của Huyền Vũ thần triều chúng ta có thể khai mở ra Huyền Minh huyết mạch trong ngàn vạn năm qua, cần phải giữ được tâm cảnh tỉnh táo, thông suốt. Nếu có tâm ma gì thì mau đi giải quyết đi."
Huyền Minh Thánh Tử gật đầu, hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cỗ oán khí kia xuống, sau đó nói: "Ta muốn làm quen với khối thân thể này trước đã."
Nam tử cường tráng vui mừng gật đầu: "Cũng coi như là đã trưởng thành ."...
Cửu Long thần triều.
Bạch Long biệt viện thường hiếm người ghé thăm, cũng ít có người đủ tư cách để bước vào bên trong.
Thái tử Cửu Huyền là một trong số đó.
Chỉ thấy Cửu Huyền đang ngồi trong đình, nhìn về phía nữ tử đang tưới nước bên trong hoa viên.
Một thân váy trắng tựa như không bị bùn đất thế gian vấy bẩn, mái tóc dài được hai người hâu nâng không để rơi xuống đất. Chỉ cần vừa đến gần nhìn thoáng qua sườn mặt thôi cũng có thể cảm thấy kinh diễm đến lóa mắt.
"Tỷ, ngươi đã cắt đứt liên hệ với Mục huynh rồi sao? Sau khi từ lăng mộ Tử Tiêu thân vương trở vê cũng không liên lạc sao?"
Cửu Huyền nói: "Hắn cũng không chủ động liên hệ với ngươi?"
Cửu Bạch Lộ cười khẽ lắc đầu.
"A? Mục huynh hắn cũng thật là tàn nhẫn!" Cửu Huyền che trán, cười khổ nói: "Nếu là người khác ở Hỗn Độn giới, thì chỉ sợ mỗi ngày đều ước có thể được gặp mặt hoàng tỷ rồi."
"Có một số việc không thể cưỡng cầu."
Cửu Bạch Lộ cười nói: "Huống chi, nhân quả của ta và hắn có quan hệ chặt chẽ với nhau, cho dù không liên lạc thì chung quy cũng sẽ có cơ hội gặp mặt."
"Hơn nữa, ta có linh cảm là ngày này không quá xa."
Cửu Huyền tùy ý đong đưa chân trên cầu thang đá, hai tay gối đầu nói, cười nói: "Sao có thể, gần đây cũng không có đại sự gì, nếu các ngươi không liên hệ với nhau thì làm sao gặp mặt được."
Nhưng mà vừa mới nói xong thì một thị nữ đã chạy chậm tiến vào, nói: "Thái tử điện hạ, Hoàng nữ điện hạ, có chuyện cần các ngài can thiệp."
"Chuyện gì?”
Sau khi thị nữ nói xong.
Cửu Huyền ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Cửu Bạch Lộ.
Cửu Bạch Lộ đưa gáo tưới nước cho thị nữ thì nhìn vê phía Cửu Huyền, khẽ cười một tiếng, nói:
"Xem ra linh cảm của ta khá chính xác."
Cửu Huyền không thán phục không được. ...
Giờ phút này, tại học viện Hỗn Linh. Tất cả các đệ tử thân truyên và đệ tử nội viện đều tập trung tại một quảng trường.
Mọi người đứng trên quảng trường, không có ai dám lớn tiếng nói chuyện, đều đồng thời nhìn lên phía trên đài cao.
Nơi đó đang có tám người đứng.
Trong số đó có năm trưởng lão nội viện, một vị đại trưởng lão mới được phong chức phó viện trưởng cách đây không lâu và hai vị phó viện trưởng khác.
Nhưng ở giữa bọn họ còn có một vị trí trống.
Một lão giả lặng yên xuất hiện ở giữa các trưởng lão nội viện và ba vị phó viện trưởng.
"Giao lưu học viện tại Thiên Cơ đại lục sắp sửa bắt đầu, đồng thời cũng là giai đoạn quan trọng để tuyển chọn người tham gia trận thi đấu giữa các học viện trong Lục giới, hy vọng các ngươi đã chuẩn bị tốt."