Chương 1394: Người trong viện, chiến Cổ Thánh!
Chương 1394: Người trong viện, chiến Cổ Thánh!Chương 1394: Người trong viện, chiến Cổ Thánh!
Khi Mục Phù Sinh dẫn đầu làm ra hành động kỳ quái, Tiểu Hắc và Phương Khung cũng lần lượt dừng lại, nhìn chằm chằm vào cửa viện trước mặt, nhíu mày.
"Có người." Phương Khung nói thẳng: 'Làm sao hắn đi vào được?"
Mỗi một tiểu viện chữ Thiên đều phải dùng phương pháp đặc thù mới mở ra được, mà phương pháp mở cửa này yêu câu chủ nhân khắc một tia hồn lực vào, chỉ có chủ nhân của viện mới có thể tùy ý mở ra.
Có thể nói, ngoại trừ chủ nhân của viện ra, những người khác không ai có thể bước vào trong. Trừ khi là có cường giả với thực lực mạnh mẽ hơn nhiều lần cưỡng ép công phái
Đó có thể là ai?
Mục Phù Sinh còn định quan sát thêm một chút, thuận tiện lấy ra thêm một ít phù triện.
Tiểu Hắc lại trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Mục Phù Sinh không kịp kéo lại, chỉ đành phải bất đắc dĩ vội vàng đuổi theo với ánh mắt cảnh giác.
Phương Khung cũng sẵn sàng để có thể kích hoạt trận pháp bất kỳ lúc nào.
Lúc ba người bước vào trong viện thì nhìn thấy có một nam tử đầu đội mũ rơm, để chân trần, tay gối đầu nằm thẳng trên ghế dài, trong miệng còn ngậm một nhánh cỏ vừa bứt từ bên cạnh xuống.
"Ồ, các ngươi chính là chủ nhân mới đến của tiểu viện chữ Thiên số một này sao?" Khóe miệng của nam tử đó hơi cong lên, đứng dậy nhìn về phía mọi người, bỏ mũ rơm xuống và cười nói: "Ta nhớ rõ chủ nhân trước kia là... Ngọc Thành?”
Phương Khung đứng cạnh nói: "Ngọc Thành đã chất."
"Đã chết rồi sao." Nam tử gãi gãi mớ tóc như đống cỏ dại của mình, bình tĩnh nói: "Xem ra là đã chọc vào người không nên chọc rồi."
"Ồ đúng rồi, có cần ta tự giới thiệu một chút hay không?" Đột nhiên, nam tử chỉ vào chính mình, cười nói.
Lúc này, Mục Phù Sinh nhẹ giọng nói: "Ngươi là Cổ Thánh."
"Ồ?" Khóe miệng của nam tử hơi nhếch lên: "Làm sao ngươi biết được?"
Mục Phù Sinh nói thẳng: "Chúng ta không quen biết, hơn nữa trông ngươi hiểu rất rõ tình huống ở nơi này. Nhưng mà lại không biết đến chuyện mới xảy ra gần đây, ví dụ như chuyện Ngọc Thành đã chết. Điều đó có nghĩa rằng gần đây ngươi không ở trong học viện."
"Mà có thể tùy ý ra vào tiểu viện chữ Thiên số một thì ngoại trừ là người có thực lực cao siêu, chính là rất quen thuộc đối với viện này."
"Thỏa mãn cả hai điều kiện trên cũng chỉ có một người - Cổ Thánh."
"Ha ha ha!" Cổ Thánh cao giọng cười to, giơ ngón cái lên với Mục Phù Sinh và nói: "Đầu óc của ngươi cũng nhạy bén đó."
"Được rồi, ta cũng chỉ là có chút hoài niệm căn viện này một chút mà thôi. Nếu đã đổi chủ thì cũng ta cũng nên đi rồi." Nói xong, Cổ Thánh giẫm lên đôi guốc gỗ đặt ở một bên, đi ra phía ngoại viện.
Lúc này, Tiểu Hắc lại đứng chắn trước mặt Cổ Thánh.
Cổ Thánh nhìn thoáng qua rồi cười nói: "Ta không trộm thứ gì của các ngươi đâu."
Mà Mục Phù Sinh và Phương Khung khi nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Tiểu Hắc thì không khỏi che kín mặt.
Đến nữa rồi, tật xấu của đại sư huynh lại tái phát.
Chỉ thấy Tiểu Hắc nhếch miệng cười nói: "Nghe nói Cổ Thánh huynh rất mạnh."
Cổ Thánh nghiêng nghiêng đầu, sau đó chậm rãi gật đầu và đáp: "Ta không cho rằng như thế, nhưng mà người khác lại nghĩ như vậy."
"Vậy có thể luận bàn một chút hay không?”
Sau khi đạt đến Tổ Cảnh trung kỳ, hiện giờ Tiểu Hắc rất cần có một trận chiến đấu kịch liệt với cường giả.
Nghe vậy, lúc này Cổ Thánh mới cẩn thận quan sát Tiểu Hắc một lúc, dùng tay nhéo nhéo cánh tay của Tiểu Hắc và nói: "Thể tu sao? Nhưng mà hình như cảnh giới của ngươi có hơi không đủ."
Tiểu Hắc trực tiếp tung ra một quyền hướng thẳng đến mặt Cổ Thánh!
"Phải thử mới biết được!"
Trên gương mặt của Cổ Thánh vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt như cũ, không hề nhúc nhích.
Phương Khung nhìn thấy thế thì nhíu mày, đây là không tránh kịp sao?
Hay là đang có ý định cứng rắn đón đỡ?
Nhưng mà cho dù có cảnh giới cao hơn Tiểu Hắc thì cũng không dám dùng chính gương mặt của bản thân đã hứng lấy một quyền này của Tiểu Hắc sư huynh đi?
Mục Phù Sinh thì lại khẽ cau mày.
Nắm tay ma sát với không khí tạo ra tiếng gầm rú vang vọng, như muốn xuyên thủng màng nhĩ của Cổ Thánh!
Ngay khi mắt thường cũng thấy được nắm tay của Tiểu Hắc đã sắp chạm vào gương mặt của Cổ Thánh thì lại tựa như đấm vào không khí và xuyên qua nói
Một cỗ kình khí mãnh liệt hóa thành sóng xung kích, dội vào tường viện đến mức rung động không ngừng!
Tiểu Hắc sửng sốt, khi nhìn kỹ lại thì chỉ thấy không biết từ lúc nào, Cổ Thánh đã nghiêng đầu sang một bên, cơ thể không hề di chuyển. Một quyền này của Tiểu Hắc đã sượt qua bả vai và gò má của Cổ Thánh chứ không chạm vào hắn được!
Chuyện này... Làm sao làm được?
Gương mặt của Tiểu Hắc tràn đầy kinh ngạc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cổ Thánh, nhưng hắn không phát hiện ra Cổ Thánh có bất kỳ động tác nào!
Ngay cả sắc mặt của Mục Phù Sinh cũng hơi ngưng trọng. Đây không phải giả vờ, đó là suy nghĩ chân thật của Mục Phù Sinh lúc này đây.
Người này, không giống với các đối thủ mà hắn từng gặp lúc trước!
Theo sự hiểu biết của Mục Phù Sinh.
Người tu đạo có cùng cảnh giới khi thực chiến thì năng lực được chia làm ba loại.
Loại thứ nhất là người bình thường, loại thứ hai chính là thiên kiêu yêu nghiệt, và loại thứ ba đó chính là nhân vật tuyệt đỉnh đạp lên thiên kiêu yêu nghiệt!
Dưới tình huống trong cùng cảnh giới, loại thứ hai đều có thể nghiền áp loại thứ nhất, mà loại thứ ba thì lại có thể chiến thắng loại thứ hai.
Loại thứ hai là những người ví dụ như Đàm Tông Chiếu, ví dụ như Cửu Huyền hoặc ví dụ như là Huyền Minh thánh tử.
Nhưng chắc chắn Cổ Thánh là thuộc về loại thứ ba, không thể nghỉ ngờ.
Chỉ thấy Cổ Thánh sờ sờ vào gương mặt của mình, nói: "Nắm đấm cũng thật lợi hại."
Tiểu Hắc ngưng mị, thời điểm thu hồi nắm tay lại thì uốn lượn cánh tay, dùng khuỷu tay đánh thẳng vào một bên sườn mặt của Cổ Thánh!
Đồng thời đùi phải cong xuống, nâng đầu gối lên đánh vào bụng dưới của Cổ Thánh!
Cổ Thánh thấy thế thì trên mặt vẫn không hiện lên bất kỳ vẻ hoảng loạn nào, vừa cười vừa vươn tay ra.
Với trạng thái rất dễ dàng, hắn bắt được khuỷu tay của Tiểu Hắc, tay còn lại thì chặn được đầu gối.
"Ngươi khá mạnh, mới Tổ Cảnh trung kỳ thôi mà thân thể đã có được lực lượng như vậy, chỉ sợ Tổ Cảnh hậu kỳ đấu với ngươi cũng phải chịu thiệt thòi lớn."
"Chờ cho đến khi ngươi đạt đến cùng cảnh giới với ta, có lẽ ta cũng phải cẩn thận đối phó."
Nói xong, cánh tay của Cổ Thánh bắt đầu rung động với tân suất mà mắt thường cũng có thể nhìn rõ được!
Loại rung động này không phải là do đau đớn gây ra, rung động này đến từ lòng bàn tay.
Theo đôi tay đang run lên của Cổ Thánh.
Tiểu Hắc liền cảm nhận được một cỗ lực lượng không thể chống đỡ từ bàn tay của Cổ Thánh ập tới.
Trực tiếp ném hắn bay ra ngoài!
Cổ Thánh cười nói: "Dừng ở đây được chưa?"
Vừa dứt lời, tại phương hướng mà Tiểu Hắc ngã xuống có một hư ảnh Ma Thần xuất hiện!
Một đạo hắc hồng huyết ảnh từ đó lao ral
"Tiếp tục!"
Cổ Thánh thấy thế thì cười khổ nói: "Sao lại phấn khích như vậy?"
Nhưng ánh mắt của Cổ Thánh đã thiếu đi vài phần tùy ý, nhiều thêm vài phần nghiêm túc.
Hắn cong lưng, tiện tay nhặt lấy một cây gậy gỗ mỏng manh trên mặt đất, hai chân vừa giãm, lộn người ra sau và nhanh chóng lùi lại, đồng thời gậy gỗ trong tay cũng ném về phía Tiểu Hắc!
Cây gậy gỗ vốn dĩ bình thường dễ gấy, giờ phút này lại tựa như một thanh bảo kiếm sắc bén nhất thế gian!
Như mang theo khí thế phá không trực tiếp đâm vào nắm tay của Tiểu Hắc đang thiêu đốt huyết mạch!
Kong kong kongl
Mặc dù gậy gỗ bị vỡ vụn, nhưng nắm tay của Tiểu Hắc cũng bị chọc ra một cái lỗ máu!
Nhưng tốc độ lao đến vẫn không hề giảm đi chút nào.
Cổ Thánh thấy thế thì hai chân nhanh chóng di động, hai tay vung sang hai bên, cơ thể nhanh chóng xoay tròn tại chỗiI
Một luồng gió cực mạnh lấy Cổ Thánh làm trung tâm, phóng lên cao!
Người bên ngoài đều nhìn về phương hướng của tiểu viện chữ Thiên số một với vẻ mặt kinh hãi.
Ở nơi đó, có một cơn lốc xoáy khổng lồ, cùng với một hư ảnh Ma Thần đỉnh thiên lập địa đang đối đầu với nhaul