Chương 1395: Tiểu Hắc bại trận!
Chương 1395: Tiểu Hắc bại trận!Chương 1395: Tiểu Hắc bại trận!
Cơn lốc xoáy xông thẳng lên trời!
Trước mặt cơn lốc này, hư ảnh Ma Thần trông có vẻ hơi nhỏ bé.
Gần như tất cả mọi người ở Hỗn Linh học viện đều thấy được một màn này, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc và hoài nghi.
Tại viện của đại trưởng lão, Đàm Tông Chiếu và Minh phó viện trưởng (đại trưởng lão) đều nhìn về phương hướng của tiểu viện chữ Thiên số một.
Đàm Tông Chiếu kinh ngạc nói: "Sư tôn, đây là khí tức của Cổ Thánh đúng chứ? Hắn đang ở tiểu viện chữ Thiên số một?!"
Minh phó viện trưởng khẽ gật đầu, nói: "Đúng là khí tức của hắn, xem ra lại tinh tiến thêm không ít rồi, Tổ Cảnh đỉnh... Chỉ kém một bước nữa thôi là đạt đến cảnh giới Bán Thần."
"Nhưng mà vì sao Hắc huynh lại đánh nhau với Cổ Thánh?" Đàm Tông Chiếu cười khổ nói: "Sư tôn, nếu không ta đi xem một chút?"
Minh phó viện trưởng gật đầu: "Đi đi, đến lúc đó hãy ngăn cản hắn một chút, đừng để cho Tiểu Hắc bị thương."
Nghe vậy, Đàm Tông Chiếu suýt chút nữa ngất xỉu, tức giận nói: "Sư tôn, nếu ta đi lên ngăn cản thì đến lúc đó, người bị thương chính là ta!"
Tuy nói Đàm Tông Chiếu cũng được xưng là một trong năm thiên tài hàng đầu của Hỗn Linh học viện, nhưng mà cảnh giới hiện tại đã có phần không theo kịp Tiểu Hắc chứ đừng nói đến Cổ Thánh...
Minh phó viện trưởng liếc nhìn Đàm Tông Chiếu một cái rồi nói: "Vừa lúc để ngươi nhận thức được ngươi còn kém bao nhiêu, nếu không lại bị những lời tâng bốc của người khác che mờ mắt."
Mờ mắt?!
Ta có sao?
Ta có sao?!l
Ta ngày thường rất khiêm tốn có được không!...
Giờ phút này, ánh mắt của mọi người đều tập trung đến tiểu viện chữ Thiên số một, cũng có rất nhiều đệ tử đuổi đến.
Nhưng mà bọn họ không thể đi vào, chỉ dừng chân ở bên ngoài quan sát.
Tiểu Hắc đứng lên từ trong bụi đất, huyết mạch chỉ lực trong cơ thể đang điên cuồng thiêu đốt, hư ảnh Ma Thần theo sau một quyền của Tiểu Hắc, nắm tay hướng thẳng về phía cơn lốc xoáy!
Trước khi nắm đấm giáng đến, vô số đá vụn bên trong lốc xoáy đã bắn về phía Tiểu Hắc!
Đất đá vụn vặt bình thường lúc này đây lại như hóa thành những lưỡi dao sắc bén đang rít gào trong cơn cuồng phong!
Không gian xoay tròn đang không ngừng rung chuyển, tựa như những gợn sóng trên mặt hồ.
Từng viên đá vụn đập vào nắm tay, tạo thành từng cái lỗ nhỏ trên hư ảnh Ma Thần!
Thân thể của Tiểu Hắc cũng đang không ngừng run rẩy.
Chịu đựng đau nhức, hắn triển khai chín tâng Vạn Cổ Ma Thể.
Gầm nhẹ một tiếng, khống chế hư ảnh Ma Thần hung hăng tung một quyền vào cơn lốc xoáy!
Bình thường, các đòn tấn công của Tiểu Hắc đều có thể tạo thành thương tổn rất lớn cho đối thủ.
Cho dù trong tình huống chênh lệch cảnh giới thì cũng có thể làm đối thủ bị thương.
Nhưng mà khi một quyền của Tiểu Hắc giáng vào cơn lốc xoáy.
Cảm giác đầu tiên không phải là rắn chắc, mà ngược lại giống như đấm vào một đám bông, lực lượng trên nắm tay đều bị tản ra khắp nơi theo sự xoay vòng của cơn lốc!
Chỉ trong vòng ba nhịp thở, lực lượng từ nắm tay của Tiểu Hắc đều bị phân tán hết.
Hư ảnh Ma Thần dần dần tiêu tán, đồng tử của Tiểu Hắc bỗng nhiên co lại, cả cơ thể của hắn cũng mất cân bằng lập tức bị cơn lốc cuốn lấy!
Sau khi hắn bị cuốn vào thì cơn lốc xoáy mới dừng.
Cơ thể của Tiểu Hắc cũng từ trên cao mà rơi xuống, đập mạnh vào nóc đình nhỏ khiến đình nhỏ bị sụp đổi
Mục Phù Sinh và Phương Khung tiến lên kiểm tra, Tiểu Hắc ngoại trừ có hơi suy yếu và có vết thương nhẹ thì trên thực tế không bị thương quá nặng, hiển nhiên là do đối thủ đã nương tay với hắn.
Cổ Thánh nhìn đình nhỏ đã bị hư hỏng, đáng tiếc nói: "Ai, ta rất thích nghỉ ngơi trong tòa đình này... Nhưng mà ngươi không sao chứ?”
Tiểu Hắc bò dậy từ trong đống đổ nát, nhìn Cổ Thánh và nói: 'Không sao, ngươi rất mạnh."
Cổ Thánh nhai nhai nhánh cỏ trong miệng, dù cho mới vừa trải qua một trận chiến thì nhánh cỏ kia cũng không hề bị tổn hại chút nào!
Hắn nhếch miệng cười nói: "Ngươi cũng khá đó, cảnh giới của ta cao hơn ngươi hai tiểu cảnh giới mà ngươi còn có thể đủ sức cùng ta đánh đến tình trạng này. Đến khi ngươi cùng cảnh giới với ta rồi thì chỉ sợ phần thắng mỗi bên là năm năm."
Chỉ là năm năm thôi sao?
Tiểu Hắc khẽ nhíu mày.
Phải biết rằng, từ trước đến nay, trong cùng cảnh giới thì Tiểu Hắc là vô địch!
Cổ Thánh cười, tựa như nhìn ra sự nghi hoặc của Tiểu Hắc thì giải thích nói: "Lực lượng cơ thể của ngươi đúng là rất mạnh, mạnh đến đáng sợ. Nhưng mà có vẻ như ngươi chỉ biết dùng vũ lực. Chuyện này đối với người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú mà nói là một cái khuyết điểm cực lớn."
Nghe vậy, Tiểu Hắc sửng sốt, nghiêm tốn hỏi: "Mong được chỉ giáo." Cổ Thánh cũng không giấu giếm, bình tĩnh nói: "Ngươi có phát hiện ra không, khi ta chống lại đòn tấn công của ngươi thì phần lớn lực lượng không bị ta cứng rắn hấp thu mà bị phân tán đi hay không?”
Tiểu Hắc gật đầu.
Ví dụ như cơn lốc vừa rồi.
"Ngươi cần phải học được kỹ năng, trong những tình huống khác nhau thì phải dùng các cách đánh khác nhau. Nói như vậy, khi ta và ngươi cùng cảnh giới rồi thì tỷ lệ thắng của ta chỉ có ba thành."
Cổ Thánh có thể nhìn ra được huyết mạch và thể chất của Tiểu Hắc không tâm thường, đây là thứ không phải chỉ cần dựa vào nỗ lực mà đạt được, đây là bẩm sinh đã có!
Cũng chính là dựa vào hai thứ này mới có thể khiến cho Tiểu Hắc vô địch trong cùng cảnh giới!
Tiểu Hắc trầm ngâm suy nghĩ.
Đúng vậy, từ trước cho đến nay, hắn đều dựa vào lực lượng để nghiền áp đối thủ.
Nhưng khi chân chính gặp được cường giả như Cổ Thánh thì phương pháp này hiển nhiên không dùng tốt.
Cổ Thánh võ võ bả vai Tiểu Hắc, cười nói: "Được rồi, ngươi từ từ lĩnh ngộ đi. Gặp lại ở trận giao lưu học viện, ta nghĩ với thực lực này của ngươi thì chắc cũng là học viên chính thức."
Tiểu Hắc lắc đầu nói: "Ta là học viên thay thế."
"A? Học viên thay thế? Viện trưởng và đám trưởng lão kia bị mù mắt hay không muốn thắng?" Cổ Thánh mở to hai mắt nhìn, khoa trương nói: "Trận giao lưu học viện này không phải chỉ cần một cá nhân là có thể thắng được."
Giao lưu học viện được tiến hành theo phương thức đấu cá nhân, đồng thời mỗi người chỉ được đấu một trận, cuối cùng bên nào thắng nhiều hơn sẽ giành chiến thắng.
Cho nên chỉ dựa vào mỗi Cổ Thánh thì không được!
"Khu khụ!"
Lúc này, có một tiếng ho khan thật mạnh từ trên không trung truyền đến.
Cổ Thánh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy viện trưởng Triệu Cẩm Sơn và các trưởng lão khác đang ở trên không, sắc mặt có chút vi diệu.
Chính là biểu cảm vừa muốn tức giận nhưng lại không muốn tức giận, xen lẫn với chút bất đắc dĩ.
Rốt cuộc thì tính cách thẳng thắn và vô pháp vô thiên của Cổ Thánh cũng không phải bọn họ mới ngày một ngày hai.
Lại còn có thiên phú nghịch thiên như thế.
Cho dù muốn mắng cũng mắng không được!
"À.." Cổ Thánh gãi gãi đầu, xấu hổ cười: "Nhưng mài Ta nghĩ viện trưởng các ngươi chắc chắn có ý định của riêng mình, không phải ta có thể đoán được." Nói xong thì hắn chớp chớp mắt chào hỏi với Tiểu Hắc rồi nhanh như chớp rời đi.
Triệu Cẩm Sơn bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn vê phía Tiểu Hắc và nói: "Nghỉ ngơi cho tốt đi, mặc dù ngươi chỉ là học viên thay thế, nhưng cũng có khả năng tham chiến."
Tiểu Hắc gật đầu.
Phương Khung đứng bên cạnh hỏi: "Viện trưởng, xin hỏi Thạch sư huynh."
Tinh Tháp cần có viện trưởng đích thân mở ra.
Chỉ nghe Triệu Cẩm Sơn cười nói: "Không sao, hắn đã đi vào rồi. Còn có thể hiểu được bao nhiêu thì phải dựa vào tạo hóa của chính hắn."
Nói xong, viện trưởng Triệu Cẩm Sơn và các trưởng lão đồng thời rời đi.