Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 130 - Chương 1400: Đột Phá Vòng Vây!

Chương 1400: Đột phá vòng vây! Chương 1400: Đột phá vòng vây!Chương 1400: Đột phá vòng vây!

Nếu là thế lực của Hỗn Độn giới, tự nhiên sẽ có hiểu biết nhất định vê các thủ đoạn đen tối bẩn thỉu mà các thế lực khác có thể sử dụng.

Học viện Hỗn Linh cũng không ngoại lệ, lúc đó đã đoán ra được sẽ có một vài thế lực học viện không muốn thông qua phương pháp bình thường để đạt được thắng lợi. Bởi vì nếu chỉ cạnh tranh bình thường thì muốn cướp được danh ngạch là chuyện cực kỳ khó khăn.

Huống chị, lần giao lưu học viện này còn rất đặc biệt, sau khi viện trưởng Triệu Cẩm Sơn nghe được tin có rất nhiều thế lực học viện khác bắt đầu tìm thêm lực lượng bên ngoài bất chấp tổn thất, liền đoán ra được điều này.

Nhưng mà hắn cũng không thể đi theo hộ tống được, một khi làm vậy, thì chỉ sợ đối phương cũng sẽ xuất động cường giả có cùng cảnh giới với viện trưởng.

Khi đó, đối với học viên mà nói thì khả năng chạy thoát sẽ càng thấp!

Tiên hạc chính là thủ đoạn của học viện Hỗn Linh.

Sau khi Minh phó viện trưởng võ vỗ vào đầu tiên hạc thì chỉ thấy tiên hạc ngửa đầu thét dài một tiếng.

Rít!

Ngay sau đó, ở hai bên trái phải của đôi cánh khổng lồ kia có một trận pháp hiện raI

Đồng thời đôi mắt của tiên hạc trở nên đỏ bừng, từng giọt máu to bằng hạt đậu chảy xuống từ khóe mắt, sau đó bị thiêu đốt!

Thiêu đốt huyết mạch, lại còn có pháp trận thêm vào, hơi thở của tiên hạc nháy mắt bùng nổi

Rồi nó đột nhiên giương cánh, vỗ những trận gió mạnh càn quét xung quanh, những người áo đen kia đều vội vàng phóng thích ra tiên khí để phòng ngự!

Nhưng tiên hạc cũng không dây dưa lâu, mà bộc phát ra tốc độ cực kỳ khủng bố, hóa thành một đạo huyết sắc lưu quang và lao xuống phía dưới!

Trong chớp mắt, đạo huyết sắc lưu quang đó đã biến mất giữa tâm mắt của mọi người.

Sau khi lao xuống mặt đất, tiên hạc bay sát mặt đất, lách qua vô số những dãy núi trùng điệp!

Cây cối xung quanh cùng với những tảng đá lớn, hoặc là ma thú đều bị không kịp phản ứng mà bị đạo huyết sắc lưu quang này lướt qua, tức khắc bị cắt thành hai nửa!

Ba gã áo đen có cảnh giới Bán Thần là những người đầu tiên phản ứng lại, chỉ thấy bọn họ gầm lên một tiếng giận dữ, đánh vỡ trận gió mà tiên hạc phóng ra, phẫn nộ lớn tiếng quát to: "Đuổi theo cho tal Thiêu đốt huyết mạch và pháp trận tăng phúc sẽ tiêu hao tiềm năng sinh mệnh cực kỳ lớn, không chống đỡ được bao lâu, truy đuổi theo khí tức của bọn họi"

Tiên hạc chấp nhận tiêu hao sinh mệnh, bộc phát ra tốc độ mà đến cả Bán Thần cảnh cũng khó có thể đuổi kịp được.

Chỉ là một nén nhang sau tiên hạc đã hoàn toàn tiêu hao hết sinh mệnh lực, ngã xuống ở cánh rừng, nghiền nát một đám cây cối!

Minh phó viện trưởng khẽ thở dài, cúi đầu trước cơ thể tiên hạc, sau đó điểm ngón tay, thu tiên hạc vào bên trong nhẫn không gian.

"Kế tiếp các ngươi hãy dựa theo bản đồ, chia ra đi vê hướng Huyền Vũ thần triều!"

Đàm Tông Chiếu hỏi Minh phó viện trưởng: "Sư tôn, còn người thì sao?"

Minh phó viện trưởng nhìn về phía sau, nơi đó có ba luồng khí tức hùng mạnh đến mức khiến người ta khó thở đang bay nhanh đến đây. Cách đó không xa cũng có một pháp khí khổng lồ, hiển nhiên là thứ dùng để tăng tốc, e là chỉ trong nửa nén hương nữa sẽ đuổi kịp bọn họ.

"Ta sẽ cố gắng hết sức để cầm chân ba người bọn họ, cho các ngươi một ít thời gian. Nhưng mà đối với những kẻ khác thì phải dựa vào chính bản thân các ngươi rồi. Nhớ kỹ, cho dù có đụng mặt thì cũng không được tham chiến. Chỉ cần tiến vào trong phạm vi của Huyền Vũ thần triều thì đối phương sẽ không ra tay!" Minh phó viện trưởng nghiêm túc dặn dò.

Sắc mặt của Đàm Tông Chiếu có chút khó coi, nói: "Sư tôn, vậy người..."

"Yên tâm đi, ta không chết được đâu, muốn giết một cường giả Bán Thần không phải là chuyện dễ dàng như vậy." Minh phó viện trưởng bình tĩnh nói.

Nghe vậy, Đàm Tông Chiếu cúi người thật sâu trước Minh phó viện trưởng rồi lập tức chạy như bay vê hướng của Huyền Vũ thần triều!

Hắn biết hiện tại không phải là lúc để ra vẻ sướt mướt, cho dù có ở lại thì cũng chỉ là gánh nặng cho sư tôn mà thôi.

Có vẻ như Cổ Thánh thích đi một mình, đã không còn thấy bóng dáng. Tần Trì nhìn về phía đám người Mục Phù Sinh, lạnh nhạt nói: "Đi theo ta, sư tôn dặn ta phải chiếu cố cho các ngươi."

Tiểu Hắc lắc đầu: "Ngươi giúp những người khác là được rồi."

Tần Trì cũng không do dự, hắn thân là đệ tử thân truyền của viện trưởng, đã từng nghe nói qua một ít chuyện về bọn Tiểu Hắc. Vì thế hắn gật đầu rồi mang theo ba học viên chính thức khác bay về hướng một hướng khác!

Còn dư lại bốn học viên chính thức khác cũng tạo thành một nhóm.

Đàm Tông Chiếu đi theo đám người Mục Phù Sinh, chạy về phía đông.

Đám người Mục Phù Sinh chọn một con đường mà cạnh đó toàn là những dãy núi san sát nối tiếp nhau, mặc dù có thể đến Huyền Vũ thần triều chậm một chút, nhưng phù hợp để che giấu hành tung.

Trong quá trình chạy trốn, Mục Phù Sinh nói: "Ngày hôm sau, chúng ta phải tận lực che giấu khí tức tiến về phía trước. Đối phương nhất định sẽ dùng càng nhiều thủ đoạn hơn để đuổi kịp chúng ta."

"Khả năng sẽ đối phương sẽ sử dụng pháp bảo giúp tăng tốc, hoặc là tiến hành mai phục ở khu vực gần phạm vi của Huyền Vũ thần triều."

"Đấn lúc đó, chúng ta phải nỗ lực giết chết trong một chiêu, nếu giết không được thì nhanh chóng bỏ chạy, có thể sử dụng Thiên Lôi độn phù được thì cứ sử dụng." Đàm Tông Chiếu gật đầu: "Mục huynh nói rất đúng."

Vào những lúc như thế này, Mục Phù Sinh đều sẽ đóng vai trò là người lãnh đạo.

Đương nhiên, có nghe theo hay không thì là một chuyện khác.

Mặc dù đại sư huynh đi rồi, nhưng mà Tiểu Hắc sư huynh còn ở đây đó!

Quả nhiên, sau một nén hương chạy như bay về phía trước, Tiểu Hắc liền nhếch miệng cười nói: "Nếu không thì chúng ta mai phục chúng trên đường đi?"

Mục Phù Sinh và Đàm Tông Chiếu suýt chút nữa bị ngã chổng vó vì chân vướng phải cành cây.

"Đừng! Sư huynh à, ngươi đừng có nghĩ như vậy!"

Mục Phù Sinh vội vàng cân bằng lại cơ thể, nói với vẻ mặt hoảng sợ: "Ngươi phải biết rằng lần này khác với mọi khi. Một khi đánh nhau gây ra động tĩnh quá lớn thì sẽ bị vô số tên áo đen khác phát hiện ra và bao vây truy kích chúng tat”

"Đấn lúc đó, lỡ như đưa đến cường giả khác tới thì càng phiên phức hơn!"

Nhưng điều quan trọng là, người truy kích đều là những người sẽ tham gia vào trận giao lưu học viện!

Đến khi đó bị đối phương biết hết át chủ bài trước thì còn đối phó thế nào nữa?

Dường như biết Mục Phù Sinh đang nghĩ gì, Phương Khung nói:"Chúng ta là học viên thay thế, có lẽ bại lộ ra chút thực lực cũng không sao nhỉ? Dù sao chỉ cần không lên võ đài là được, chúng ta không thi đấu cũng đâu có sao."

"Phương sư đệ nói rất đúng." Tiểu Hắc và Thạch Sinh cùng đồng thanh nói.

Mục Phù Sinh: ”...'

Không sao... Không sao cái rắm!

Mục Phù Sinh không khỏi đau khổ ôm đầu, đúng là tạo nghiệt mà, vì sao khát vọng chiến đấu lại mạnh mẽ như thế?

Hòa hòa bình bình không phải tốt hơn sao?

Thế nhưng.

Hiển nhiên, suy đoán của Mục Phù Sinh là chính xác.

Khi bọn họ vượt qua đỉnh núi thứ hai thì Mục Phù Sinh bảo mọi người dừng lại.

"Phía trước có người mai phục." Mục Phù Sinh truyền âm nói.

Vẻ mặt Tiểu Hắc đầy hưng phấn nói: 'Xử lý bọn chúng không?”

Mục Phù Sinh cạn lời, chỉ ra phía sau và nói: "Đám người phía sau càng lúc càng gần chúng ta, chỉ sợ dùng bí bảo gì đó để tăng tốc."

"Dù sao cũng phải vượt qua." Đàm Tông Chiếu nhíu mày nói: "Kế hoạch bao vây của đối phương rất tinh vi, ở một khu vực rộng lớn phía trước đều phân bố người mai phục, chỉ sợ còn thiết lập trận pháp cảm ứng. Muốn lén lút vượt qua có lẽ không được."

"Sử dụng Thiên Lôi độn phù thì sao?" Thạch Sinh hỏi. Mục Phù Sinh lắc đầu, dứt khoát nói: "Không thể dễ dàng sử dụng. Lúc kích hoạt Thiên Lôi độn phù thì sẽ phát ra khí tức lôi đình mãnh liệt. Đến khi đó, nếu như bị phát hiện hấp dẫn cường giả Bán Thần tới thì phiền toái lớn."

"Thế này đi, các ngươi nghe ta..."
Bình Luận (0)
Comment