Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 132 - Chương 1402: Mục Phù Sinh Tức Giận, Hậu Quả Rất Nghiêm Trọng

Chương 1402: Mục Phù Sinh tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng Chương 1402: Mục Phù Sinh tức giận, hậu quả rất nghiêm trọngChương 1402: Mục Phù Sinh tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng

Nguyên Sơ pháp trận, có thể hạn chế và tách bỏ quy tắc chỉ lực ra khỏi trận pháp!

Khi Nguyên Sơ pháp trận bao trùm lên xuyên toa hạm, quy tắc chi lực trên trận pháp phòng ngự vào lúc này nhanh chóng bị tróc ral

Thấy được cảnh như vậy, hơn trăm người đang ở trên xuyên toa hạm vô cùng bàng hoàng.

"Đối phương có trận pháp sư!"

"Không cần xen vào, chỉ cần tiếp cận bọn họ thì chúng ta có thể trực tiếp ra tay đánh chết bọn họ."

"Cho dù trận pháp bị phá thì sao? Chẳng lẽ bọn họ còn có ý định tấn công chúng ta? Như thế thì cầu còn chẳng được!"

Ngay trong khoảnh khắc trận pháp phòng ngự hoàn toàn tiêu tán.

Bầu trời phía trên xuyên toa hạm bỗng nhiên tối sầm lại, một bóng đen thật lớn dần dần bao phủ lên toàn bộ con thuyên!

Mọi người trên thuyên đột nhiên cảm giác được có một cảm giác áp bách cực lớn đang tiến đến từ trên xuống dưới, đêu ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Chỉ thấy bầu trời phía trên đó đã hóa thành một mảnh sao trời, mà trên bầu trời sao kia, một đạo quyền ấn thật lớn biến thành một ngôi sao rơi xuống.

Thiên Huyền Cửu Tinh - Nhất tinh chỉ lực!

Quyền pháp Thần cảnh, cho dù chỉ mới bước vào ngạch cửa, cho dù cảnh giới của Thạch Sinh mới chỉ là Tổ Cảnh sơ kỳ, nhưng đã đủ để mang đến cho những người trên xuyên toa hạm một cảm giác trấn áp cực kỳ cường đại!

Còn chưa kịp phản ứng lại thì ngôi sao đó đã lao thẳng vào xuyên toa hạm.

Âm ầm ầmI

Một tiếng nổ vang vọng khắp núi non.

Sóng xung kích giống như cuồng phong, tạo ra những lưỡi dao gió thổi tan mây trên bầu trời, thậm chí khiến cho những cây cổ thụ cao lớn bị bật gốc!

Lúc này, xuyên toa hạm cũng bị phá hủy hơn phân nửa, đã không thể sử dụng được nữa. Có một vài người tu vi Thân Đế cảnh trên thuyền đã trực tiếp tử vong, những cường giả Tổ Cảnh còn lại chỉ kịp né tránh.

Nhìn về phía đám người Mục Phù Sinh, chỉ thấy tốc độ của bọn họ bỗng nhiên tăng vọt, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tâm nhìn!

Giờ khắc này, làm sao bọn họ có thể không hiểu được ý đồ của đám người Mục Phù Sinh chứ.

Căn bản không muốn dây dưa với bọn họ mà là nhắm vào xuyên toa hạm!

Sau khi hủy diệt xuyên toa hạm, tốc độ của bọn họ sẽ không thể nào đuổi kịp đám người Mục Phù Sinh được nữa. Sau đó, đám người Mục Phù Sinh thông qua phù triện đẩy tốc độ lên mức cao nhất, còn chưa đến một ngày thì đã thuận lợi đi vào phạm vi của Huyền Vũ thần triều.

Sau khi đi đến nơi tập trung của Hỗn Linh học viện thì thấy có một nam tử đầu đội mũ rơm đã ngồi ở đó uống rượu.

Đương nhiên là Cổ Thánh.

Cổ Thánh nhìn thấy đám người Mục Phù Sinh thì cười nói: 'Cũng không tệ, đến đây uống rượu đi."

Mọi người cũng không cảm thấy bất ngờ, vì bọn họ đã biết thực lực của Cổ Thánh.

Một canh giờ sau, đám người Tần Trì cũng đã đến, chỉ là bọn họ đều có vẻ vô cùng chật vật. Ngay cả Tần Trì cũng thể hiện sự mệt mỏi, quân áo rách tung tóe.

Tần Trì mang theo ba học viên chính thức, bây giờ chỉ còn lại một người...

Sắc mặt Tần Trì xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đợi sau khi tra ra được thân phận của đối phương rồi, nhất định phải báo mối thù này!"

Một nén nhang sau, nhóm cuối cùng cũng chậm rãi đến muộn. Nhưng mà vốn dĩ có bốn người cũng chỉ còn lại hai người...

Sau khi Minh phó viện trưởng nhìn thấy như vậy thì nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Học viện đã biết chuyện này, viện trưởng đã phái người bắt đầu điều tra."

"Bây giờ các ngươi đừng làm gì khác, hãy thể hiện phong thái của Hỗn Linh học viện chúng ta trong trận giao lưu học viện, đây mới chính là cách trả thù bọn họ tốt nhất!"

Minh phó viện trưởng nhìn lướt qua những người còn sống sót, trâm ngâm nói: "Bây giờ đã tổn thất bốn học viên chính thức... Vậy thì các ngươi phải ra trận rồi."

Nói xong, ánh mắt của Minh phó viện trưởng nhìn về phía đám người Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc, Thạch Sinh và Phương Khung đều gật đầu.

Chỉ có vẻ mặt của Mục Phù Sinh là bất đắc dĩ.

Còn tưởng rằng có thể không cần ra tay trong trận giao lưu học viện này, kết quả là vẫn không tránh được...

Nhưng mà lần này Mục Phù Sinh cũng không mâu thuẫn nhiều.

Đám người Tiểu Hắc vừa nhìn thấy Mục Phù Sinh sau khi đến Huyền Vũ thần triều thì vẫn luôn nở một nụ cười mỉm.

Biết đây là dấu hiệu Mục Phù Sinh đã tức giận!

Hiển nhiên, việc đối phương không từ thủ đoạn vây công chặn đánh đã chọc giận Mục Phù Sinh.

Chỉ sợ trong lòng hắn đã nghĩ đến một vạn loại phương pháp, làm thế nào để giết chết đám người dám tham gia ngăn chặn bọn họ trong trận giao lưu học viện này.

Lúc này, Đàm Tông Chiếu nhìn Minh phó viện trưởng, thân sắc có chút lo lắng hỏi: "Sư tôn, thương thế của ngài?"

Minh phó viện trưởng vẫy tay nói: 'Không sao. Các ngươi lo chữa thương trước đi, khôi phục đến trạng thái tốt nhất. Hai ngày nữa là bắt đầu rồi."

Sau đó liền rời đi.

Tần Trì ngồi đối diện Cổ Thánh, hỏi: "Ngươi có manh mối gì về thân phận của đối phương không?”

Cổ Thánh cười nói: "Có một chút, nhưng mà còn cần xác định thêm. Không phải viện trưởng đã phái người điều tra rồi sao? Chờ kết quả là được.

Lúc này, Mục Phù Sinh đi đến bên cạnh Đàm Tông Chiếu, hỏi: "Ngươi có thông tin gì vê các học viện tham gia vào lần giao lưu học viện này không?"

Đàm Tông Chiếu hơi sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc là sư tôn biết gì đó, ngươi muốn làm gì?"

Mục Phù Sinh nhẹ nhàng cười nói: "Làm việc cần làm."

Có những thứ, vẫn phải là tự mình điều tra mới yên tâm.

Nếu thật sự muốn ra tay tại giao lưu học viện, đương nhiên cần phải tìm hiểu thông tin về đối phương trước.

Nghe được câu nói của Mục Phù Sinh, vẻ mặt của Đàm Tông Chiếu vô cùng kinh sợ, thất thanh nói:

"Như vậy liệu có quá mức nguy hiểm hay không? Nếu khi đi điều tra, thân phận học viên của ngươi bị phát hiện ra thì chỉ sợ..."

Mục Phù Sinh còn chưa nói gì thì Tiểu Hắc ở bên cạnh đã võ võ bả vai của Đàm Tông Chiếu và nói: "Hắn sẽ không sao đâu, ngươi cho hắn đi đi."

Thấy thế, Đàm Tông Chiếu do dự một lúc rồi cũng gật đầu: "Được rồi, ta đi nói với sư tôn."

Sau khi có được thông tin của các học viện, Mục Phù Sinh liên một mình rời khỏi nơi tập trung.

Đám người Tiểu Hắc thì ở lại, điều chỉnh tinh khí thần.

Dù sao thì loại chuyện này là chuyện mà Mục Phù Sinh am hiểu nhất, bọn họ có đi theo cũng không giúp được gì. ...

Trong một tửu lầu ở Huyền Vũ thần triều.

Tòa tửu lầu này không tiếp khách, chỉ dùng để hoàng thất của Huyền Vũ thần triều tiếp đãi khách quý.

Cửu Long thần triều và Huyền Vũ thần triều nổi tiếng đối đầu nhau, tuy rằng quan hệ đối lập nhưng cũng xứng với hai chữ khách quý.

Trên bàn rượu, Cửu Huyền nhìn về phía Cửu Bạch Lộ, biết rõ rôi mà còn cố hỏi: "Tỷ, ngươi đến đây chỉ là đơn thuần muốn xem giao lưu học viện thôi sao?"

Cửu Bạch Lộ gật đầu.

Khóe miệng của Cửu Huyền không ngừng giật giật, nhưng mà vì sợ Cửu Bạch Lộ nhìn thấy nên cố áp xuống.

"Tỷ, nhưng mà nghe nói là người của Hỗn Linh học viện bị rất nhiều học viện khác liên thủ chặn đánh, tổn thất rất nghiêm trọng."

Nghe đến đó, Cửu Bạch Lộ đã biến mất tại chỗ, chén rượu "Choang" một tiếng rơi trên đất....

Giờ phút này, bên ngoài Huyền Vũ thành, một nam một nữ đang đi đến cổng thành.

"Đến nơi này làm gì?" Nam tử nghi hoặc hỏi.

Nữ tử có gương mặt ngọt ngào cười nói: "Không phải sư tôn người muốn hiểu biết thêm về thế lực ở Thiên Cơ đại lục sao? Vừa đúng lúc Huyền Vũ thần triều hiện giờ đang tập hợp phần đông các thế lực học viện."

"Hơn nữa, sẽ có rất nhiều người từ các thế lực xung quanh đến nơi này quan sát, đến đây để tìm hiểu chẳng phải là làm ít công to?"

Nghe đến đó, nam tử gật đầu: "Được rồi, vào thành cũng tốt, tìm nơi nào nghỉ chân ăn bữa cơm, uống chút rượu rồi ngủ một giấc trước."
Bình Luận (0)
Comment