Chương 1406: Hỏng rồi, bại lộ nhiều quá......
Chương 1406: Hỏng rồi, bại lộ nhiều quá......Chương 1406: Hỏng rồi, bại lộ nhiều quá......
Không thể hiểu nổi!
Huyền Minh thánh tử suy nghĩ nhiều đến mức da đầu cũng sắp bong ra, nhưng mà vẫn không thể hiểu được.
Vì sao trong yến tiệc trước đó, lúc Mục Phù Sinh ra tay cũng không thể hiện ra gì khác ngoại trừ phù triện và mưu lược.
Hiện giờ lại trở nên cường đại như thế, căn bản là chẳng có điểm nào giống với một phù triện sư!
Ai nói tất cả phù triện sư đều yếu khi cận chiến chứ?
Quả nhiên... Lời đồn toàn là dối trá.
Ngay cả thiên tử Huyền Dạ của Huyền Vũ thần triều đang ở trên cự quy thấy thế cũng nhíu mày lại, không nhịn được mà truyền âm nói: "Huyền Minh, đừng quên hiện giờ ngươi đang đại biểu cho Huyền Vũ thần triều!"
Huyền Minh thánh tử nghe vậy thì gật đầu, sắc mặt nghiêm túc đáp: "Phụ hoàng yên tâm, hắn không phải là đối thủ của ta."
"Trãm muốn một chiến thắng áp đảo!"
"Ta hiểu rồi."
Nói xong, trong cơ thể của Huyền Minh thánh tử dần dần có từng tia huyết khí bay ra ngoài từ các kế hở của lân giáp!
Những tia huyết khí đó ngưng tụ lại thành sợi tơ, lan tràn khắp nơi trên lân giáp, ngay cả đôi mắt của Huyền Minh thánh tử cũng đỏ bừng!
Một hư ảnh Huyền Vũ quán triệt thiên địa, xuất hiện ở phía sau Huyền Minh thánh tử.
Huyết mạch chỉ lực huyễn hóa.
Chỉ khi nào huyết mạch đạt đến một trình độ nhất định thì mới có thể làm được điều này.
Ví dụ như Ma Thần giáng lâm của Tiểu Hắc cũng có nguyên lý tương tự như vậy.
Ngay khi hư ảnh Huyền Vũ kia xuất hiện, những giọt nước màu đen bên trong Huyền Minh lĩnh vực cũng dần dần hóa thành những giọt máu!
Khí tức nặng nề bên trong càng tăng thêm một loại sát khí đẫm máu!
Hơi thở, cũng trong một khắc này nháy mắt tăng vọt.
"Nếu vừa rồi đã là toàn bộ thực lực của ngươi, vậy ngươi căn bản không có cơ hội công phá phòng ngự của ta." Huyền Minh thánh tử nhìn chằm chằm vào Mục Phù Sinh, nở một nụ cười dữ tợn.
Dưới sự quán chú của Huyền Vũ thánh tượng, Huyền Minh sau khi trọng tố thân thể thì bắt đầu thi triển phòng ngự toàn diện. E là cũng có thể chống đỡ công kích toàn lực của Tổ Cảnh hậu kỳ vài lần.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Mục Phù Sinh nhướng mày. Có nên bại lộ một vài thứ không đây?
Nếu không nhanh chóng đánh bại tên này, lỡ như đối phương lại dùng bí thuật gì đó, ví dụ như ăn đan dược thì chẳng phải hắn sẽ phải bại lộ càng nhiều lá bài tẩy hơn sao?
Suy cho cùng thì nơi này cũng là Hỗn Độn giới.
Cho dù ngươi ăn đan dược ở trước mắt bao người thì cũng không có ai quan tâm.
Kẻ thắng là vua, ai quan tâm ngươi dùng thủ đoạn gì?
Huống chỉ, thậm chí bọn họ còn không thèm bổ sung quy định cấm sử dụng đan dược.
Nghĩ đến điểm này, Mục Phù Sinh cười nói: "Vậy ngươi đứng ở đó cho ta công kích thử xem?"
Huyền Minh thánh tử cười lạnh một tiếng: "Khiêu khích cũng vô dụng thôi."
Nói xong, dường như Huyền Minh thánh tử và hư ảnh Huyền Vũ khổng lồ phía sau đã hợp lại thành một, nhấc cái chân như trụ trời giãm về phía Mục Phù Sinh.
Ừ, xem ra cũng không phải là đồ ngốc.
Chỉ riêng một chân của Huyền Vũ thôi cũng đã lớn hơn cột trụ nhiều, cho nên hoàn toàn không có không gian để trốn tránh.
Nhưng mà lần này Mục Phù Sinh cũng không có ý định né tránh.
Giơ tay lên, trong lòng bàn tay Mục Phù Sinh có một đạo lôi đình màu tím đang bắt đầu dâng trào, ngay sau đó một đạo lôi đình kim sắc khác cũng bắt đầu uốn lượn!
Huyền Âm Tử Lôi và Thiên Trừng Thần Lôi!
Có rất nhiêu người và học viên dự thi tu luyện lôi đình chi đạo.
Khi nhìn thấy hai loại lôi đình hoàn toàn khác nhau này, trong mắt đều tràn ngập sự khó tin.
Giống như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng phi thường, đồng tử co rụt lại!
"Thượng cổ thần lôi? Tại sao trong tay hắn lại có thượng cổ thần lôi? Chẳng phải thượng cổ thân lôi đã sớm biến mất trong mảnh thiên địa này rồi hay sao?”
"Hơn nữa hắn còn khống chế được, thậm chí khống chế được hai loại?!"
"Theo sách cổ ghi lại, đây hẳn là Huyền Âm Tử Lôi và Thiên Trừng Thần Lôi..."
"Có thể khống chế thượng cổ thần lôi, không chỉ cần có cơ duyên mà cũng phải có thiên phú phù hợp với lôi đình chi lực. Nếu không cho dù có bắt được và mạnh mẽ hấp thu cũng sẽ bị thượng cổ thần lôi phản phệ, trực tiếp ngã xuống, thân tử đạo tiêu..."
Mặc dù nói như vậy.
Nhưng dù sao cũng là thượng cổ thần lôi.
Thần lôi đối với những người tu đạo lôi thuộc tính mà nói chính là một sự cám dỗ vô cùng lớn!
Trong lúc nhất thời, những người tu đạo lôi thuộc tính đó đều dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm Mục Phù Sinh, như muốn khắc ghi diện mạo của hắn. .
Bên Hỗn Linh học viện, sắc mặt bốn gã đệ tử thân truyền cũng đồng dạng kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ.
Vì sao người có thể khống chế được hai loại thượng cổ thần lôi lại không có tên trên bia đá xếp hạng ở Bạo Lôi hải?
Nếu đặt ở Hỗn Linh học viện, bất kỳ học viên tu luyện lôi đình chi đạo nào cũng kém hơn hắn quá nhiều!
Phương Khung lại bất đắc dĩ lắc đầu nói: 'Không hổ là Mục sư huynh, giấu thật sâu đó..."
Thạch Sinh gật đầu nói: "Quen dần là được rồi."
Trên đài cao.
Cửu Huyền mang biểu cảm không nói nên lời.
"Không phải chứ, có cần làm vậy không? Ta nhớ rõ Mục huynh có sáu loại thượng cổ thần lôi đúng không? Đến bây giờ mới lộ ra hai loại? Cần phải che giấu sâu đến vậy?"
Cửu Bạch Lộ cười nói: "Ta nghĩ ngươi nên học tập theo hắn. Là Thái tử, là Vương trữ, ngươi cũng nên giấu dốt đi."
"Ta giấu còn chưa đủ?"
"Vậy ngươi nhìn Mục Phù Sinh đi."
Cửu Huyền cạn lời, hiện tại hắn nhận ra khi so sánh mình với Mục Phù Sinh thì tám phần hoàng tỷ đều sẽ cho rằng Mục Phù Sinh tốt hơn.
Không đúng.
Cách cục quá nhỏi
Phải mười phần mới đúng!
Nhớ đến trước kia tỷ tỷ luôn luôn quan tâm đến mình, Cửu Huyền cười khổ nói: "Tỷ, ngươi thay đổi rồi."
Cửu Bạch Lộ không trả lời mà chỉ cho Cửu Huyền một nụ cười "Dịu dàng."
Cửu Huyền vội vàng câm miệng, ngoan ngoãn nhìn về phía cột trụ chỗ Mục Phù Sinh.
Huyền Minh thánh tử cũng nhận ra lôi đình chỉ lực đã cường đại hơn lúc trước mấy chục lần, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
"Thượng cổ thần lôi? Ta thật sự muốn được kiến thức một chút, đến tột cùng có chỗ nào thân dị!"
Khi bàn chân khổng lồ của Huyền Vũ giãm xuống, không khí như bị đè nén, không gian như bị bóp méo.
Không gian nơi Mục Phù Sinh đang đứng và không gian ở trên hắn vặn vẹo, cảm giác áp bách cực lớn ập xuống thân thể Mục Phù Sinh!
Mục Phù Sinh cong lưng, hai chân run run.
Bên trong lòng bàn tay, hai loại thượng cổ thần lôi phóng ra theo một chưởng của Mục Phù Sinh.
Hai loại thần lôi hóa thành hai con lôi đình cự long với hai màu sắc khác nhau, song long uốn lượn, phát ra từng tiếng rồng ngâm xông thẳng đến chân của Huyền VũI Giờ khắc này, song sắc lôi quang rực rỡ chói mắt và Huyền Vũ tỏa ra u quang tạo thành hai thái cực.
Khoảngh khắc hai con lôi đình cự long âm âm va chạm với chân Huyền Vũ.
Toàn bộ hư ảnh Huyên Vũ bị song sắc lôi đình bao phủ!
Từng đạo lôi đình chi lực bắt đầu điên cuồng xâm nhập vào bên trong hư ảnh Huyền VũI
Mỗi khi xâm nhập được một tấc thì hư ảnh lại biến mất một tấc.
Dường như thượng cổ thần lôi chi lực đang không ngừng tàn phá hư ảnh Huyền Vũ.
Tầng phòng ngự mà Huyền Minh thánh tử tự hào bây giờ lại giống như trở thành trò cười.
Huyền Minh thánh tử kinh hãi biến sắc, cơ thể lập tức cuộn tròn lại, tất cả khí tức đều ngưng tụ phía trên tâng lân giáp.
Nhưng mà sau khi thượng cổ thần lôi hoàn toàn đánh tan hư ảnh Huyền Vũ thì trực tiếp đánh thẳng vào cơ thể của Huyền Minh thánh tử.
Tiếng hét thảm thiết vang vọng!
Lân giáp phòng ngự không trực tiếp bị phá nát, nhưng thượng cổ thần lôi chi lực lại xuyên qua lân giáp mà thẩm thấu và khắp cơ thể của Huyền Minh thánh tử, thấm vào trong lục phủ ngũ tạng!
Không lâu sau, khí tức của Huyền Minh thánh tử trở nên yếu ớt, nằm trên mặt đất thở không ra hơi.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Phù Sinh nhíu mày, tựa như còn chưa vừa lòng.
Nhưng không ai biết rằng hắn đang nghĩ...
Hỏng rồi, bại lộ nhiều quá, có vẻ như không cần dùng đến hai loại thượng cổ thần lôi làm dì...