Chương 1407: Nữ nhân trở mặt còn nhanh hơn lật sách
Chương 1407: Nữ nhân trở mặt còn nhanh hơn lật sáchChương 1407: Nữ nhân trở mặt còn nhanh hơn lật sách
Trên cột trụ thứ chín, Huyền Minh lĩnh vực đã hoàn toàn tiêu tán.
Cả người Huyền Minh thánh tử cháy đen, bốc khói mù mịt, khí tức yếu ớt nằm trên sàn đấu, giống như một con rùa đen bị nướng chín, không hề còn gì là phong phạm thánh tử.
Trên cự quy, Huyền Dạ nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt vẫn không có gì thay đổi. Dù sao thế lực ngoại giới ở nơi đây nhiều như vậy, vẫn phải làm tròn lễ nghĩa của chủ nhà.
Chỉ là sự âm u tràn ngập trong ánh mắt kia và hai ngón tay nhẹ nhàng run rẩy đã nói lên rằng hôm nay vị thiên tử của Huyền Vũ thần triều này tức giận đến mức nào, tâm trạng tồi tệ ra Sao.
Còn chưa đụng được vào đối thủ mà đã bị đánh thành cái dạng này.
Hơn nữa lúc mới bắt đầu, Huyền Minh thánh tử còn ăn nói cuồng ngạo với Mục Phù Sinh, cái gì mà ngươi không có khả năng phá vỡ phòng ngự của ta.
Kết quả ra sao?
Chỉ tấn công có hai lần liền đánh cho Huyền Minh thánh tử quỳ gục như chó chết.
Phía dưới, các học viên đến từ các thế lực khác vốn định bóp nắn Mục Phù Sinh như một quả hồng mềm.
Dù sao thì bọn họ cũng đều biết rõ thực lực của Cổ Thánh mạnh ra sao, đi lên đánh với hắn chính là tự đi tìm chết, có ngu mới làm.
Tư thái cuồng bạo của Tiểu Hắc cũng bị những người kia thấy được, tên cường giả Tổ Cảnh hậu kỳ kia bị đánh đến mức không đỡ nổi một đòn!
Có thể nói, chỉ sợ chỉ có cường giả Tổ Cảnh đỉnh phong mới có cơ hội thủ thắng.
Nhưng mà, Tổ Cảnh đỉnh phong ở đây được mấy người? Ngoại trừ Cổ Thánh ra, không vượt quá một bàn tay!
Đó còn là viện trợ tìm từ bên ngoài.
Đám người có cảnh giới Tổ Cảnh sơ kỳ, Tổ cảnh trung kỳ vốn cho rằng Mục Phù Sinh không có gì đặc biệt, hiện giờ chỉ có thể chùn bước.
"Thì ra thực lực thật sự của hắn mạnh như vậy? Trong học viện luôn bàn tán rằng Mục Phù Sinh yếu nhất trong số các ngươi?" Một đệ tử thân truyền trong Hỗn Linh học viện nhìn Thạch Sinh và Phương Khung, kinh ngạc nói.
Phương Khung và Thạch Sinh liếc mắt nhìn nhau, do dự một chút rồi nói: "Ừm... Thật ra cũng chỉ như thế thôi."
Thạch Sinh gật đầu lia lịa: "A đúng đúng."
Đàm Tông Chiếu: "..."
Bốn đệ tử thân truyền khác: "..."
Ngươi nhìn xem ta có tin không?
Lúc này, Mục Phù Sinh đứng phía trên cũng không ngơ ngác chờ người tiếp theo lên đấu với hắn, mà là âm thầm bắt đầu bố trí phù triện.
Dựa theo tình huống này, người đi lên có lẽ sẽ đều ở Tổ Cảnh hậu kỳ.
Lúc sau không thể bại lộ quá nhiều thực lực, phải chuẩn bị phù triện trước.
Quả nhiên nhanh chóng có một gã Tổ Cảnh hậu kỳ từ Huyền Vũ học viện tung người nhảy lên, đi đến trước mặt Mục Phù Sinh.
Không nói hai lời, liền trực tiếp lao tới.
Tay kết ấn đánh ra một chưởng.
Một đạo chưởng ấn cực lớn bay về hướng Mục Phù Sinh!
Khí thế của chưởng ấn như muốn lật úp cả trời.
Mục Phù Sinh lại điều động Huyền Âm Tử Lôi và Thiên Trừng Thần Lôi.
Tên Tổ Cảnh hậu kỳ kia cười lạnh nói: "Thế nào, vẫn muốn dùng lại thủ đoạn đó sao?"
Hai loại thượng cổ thần lôi hóa thành lôi long va chạm với chưởng ấn bộc phát ra lôi quang chói mắt, nhưng cũng không phá nát chưởng ấn của đối phương mà chỉ vỏn vẹn kéo chậm tốc độ lao đến của chưởng ấn.
Thế nhưng, trong tình huống mọi người bị lôi quang quấy nhiễu tâm nhìn.
Xung quanh tên Tổ Cảnh hậu kỳ kia có một đạo phù triện đầy uy lực bắt đầu càn quét!
Từng thanh trường mâu lôi đình giáng xuống bao vây tên Tổ Cảnh hậu kỳ kia trước sự kinh ngạc của hắn ta!
Đồng thời phù triện bất ngờ nổ tung phá nát chưởng ấn.
Sau khi làm xong hết thảy, Mục Phù Sinh không nhân cơ hội khi đối phương đang bị vây khốn trong lôi đình trường mâu thừa thắng xông lên, ngược lại hắn dừng tay.
Đối phương hừ lạnh một tiếng nói: "Chỉ là phù triện mà cũng muốn vây khốn ta?"
Dứt lời thì tung một chưởng ra đánh vào trên lôi đình trường mâu.
Mặc dù lôi đình trường mâu dao động nhưng cũng không bị đánh tan.
Điều này khiến cho sắc mặt của đối phương trở nên khó coi.
Mục Phù Sinh không ra tay phản kích mà chỉ yên lặng nhìn đối thủ đang không ngừng công kích lồng giam do lôi đình trường mâu tạo thành.
Trên đài cao, Cửu Bạch Lộ nở một nụ cười.
Cửu Huyền cũng hiểu Mục Phù Sinh muốn làm gì, không khỏi bất đắc dĩ cười khổ: "Mặc dù không được phong độ cho lắm, nhưng mà cũng là một cách hay để đối phó với tình hình trước mắt."
Người bên cạnh sửng sốt, khó hiểu hỏi:
"Có vẻ như hiện giờ Mục Phù Sinh đã không còn thủ đoạn nào khác nữa nên mới đứng yên ở đó. Đợi cho đến khi đối thủ của hắn phá vỡ được phù triển thì chẳng phải Mục Phù Sinh sẽ thua sao?"
Cửu Huyền nghe vậy thì cười đáp: "Mặc dù quả thật người nọ có thể phá vỡ lồng giam, nhưng sẽ phải tốn thời gian rất dài.
Mục Phù Sinh làm thế là chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi. Dù sao yêu cầu cố định duy nhất của lần giao lưu này chính là mỗi lần đấu, trên cột trụ chỉ cho phép có hai người. Hắn biết rõ đối phương sẽ vây công Hỗn Linh học viện nên nhốt đối phương ở trong mà bản thân không tấn công, muốn kéo dài thời gian."
Nghe thấy lời nói của Cửu Huyền, người bên cạnh cũng đã hiểu ra vì sao Thái tử lại nói Mục Phù Sinh không có phong độ.
Dùng cách này quả thật có hơi...
Chắc cũng chỉ có mỗi Mục Phù Sinh mới nghĩ ra chiêu này...
Trong góc tối có người che giấu thân hình dưới lớp áo đen đang nhìn cảnh tượng này.
"Ồ2 Còn có thể đánh như vậy sao, cũng thật là quá hèn hạ đi? Rốt cuộc là ai dạy cho tên đó vậy, đúng là không biết xấu hổ."
Giọng nói có một nữ tử vang lên.
Người mặc áo đen khác có vóc dáng cao hơn cất lên một giọng nam: "Làm sao, ngươi có ý kiến?"
"Đương nhiên rồi, đến lúc đó mà truyền ra ngoài thì coi như mất hết thể diện."
"Nhưng mà ta lại cảm thấy cách đối phó này rất thông minh, có thể che giấu và bào trì thực lực của mình, ngươi nên học hỏi hắn nhiều một chút."
"Vì sao! Ta không muốn thế, quá mất mặt!"
Nam tử đáp lời: "Hắn là Lục sư huynh của ngươi."
Mặc Ngọc trầm mặc một lát rồi ngại ngùng mỉm cười: "Ồ, đây là do ai dạy thế, phương pháp này thật sự vô cùng phù hợp đối với tình huống hiện tại. Không hổ là sư huynh của ta, không hổ là đệ tử của sư tôn, dạy dỗ thật tuyệt vời!"
Nói xong nàng còn giơ ngón cái với Lục Trường Sinh...
Lục Trường Sinh: "...
Quả nhiên tốc độ trở mặt của nữ nhân còn nhanh hơn lật sách.
Lúc này, có vẻ như Thạch Sinh cũng bắt đầu thấy ngứa tay, nhìn thấy còn hai cột trụ chưa có người liền nói:
"Bên chỗ Mục sư đệ chỉ cần đối phương còn chưa chủ động nhận thua thì có lẽ sẽ kéo dài thời gian cho đến khi trận giao lưu kết thúc. Ta cũng đi lên rèn luyện đây."
Phương Khung gật đầu: "Thạch sư huynh cẩn thận, ta sẽ chờ xem."
Một vị đệ tử thân truyên đứng bên khuyên nhủ: "Ngươi mới là nửa bước Tổ Cảnh, đừng nên đi lên sớm. Nếu không cho dù có thể đánh được thì cũng không chống đỡ được vây công."
Thạch Sinh nói: "Yên tâm, trong lòng ta tự biết."
Nói xong liên nhảy lên một cột trụ trong đó.
Khi người của các học viện khác thì thấy Thạch Sinh đi lên thì đều nhe răng cười.
Nửa bước Tổ Cảnh mà cũng dám tham chiến? "A, ta đi lên trước đánh với hắn đây, tên này căn bản không cần dùng đến xa luân chiến, một mình ta là có thể giải quyết!"
Nói xong, một gã Tổ Cảnh sơ kỳ nhảy lên.
Trên thực tế, trong số các học viên tham gia thì Tổ Cảnh sơ kỳ vẫn là nhiều nhất.
Mỗi một học viện chỉ có một đến hai Tổ Cảnh hậu kỳ, hai đến ba Tổ Cảnh trung kỳ, còn lại chính là Tổ Cảnh sơ kỳ, thậm chí có thể không có cả Tổ Cảnh.
Chỉ có những học viện hàng đầu với có được lực lượng như vậy.
Nếu không phải tìm thêm viện trợ bên ngoài.
Có lẽ ngoại trừ Hỗn Linh học viện ra, các học viện khác đều chỉ có Thần Đế cảnh.
Dù sao so với Hỗn Linh học viện ra, các thế lực học viện khác ở phía bắc Thiên Cơ đại lục vẫn quá yếu.