Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 167 - Chương 1437: Trận Đấu Nhanh Nhất Trong Lịch Sử

Chương 1437: Trận đấu nhanh nhất trong lịch sử Chương 1437: Trận đấu nhanh nhất trong lịch sửChương 1437: Trận đấu nhanh nhất trong lịch sử

Trong bóng tối, Lục Trường Sinh nghe Mặc Lăng thì thâm những lời này, nhìn Mặc Lăng xuống đài và gật đầu hài lòng với hành động của mình thì không khỏi đen mặt.

Hắn nhìn về phía Mặc Ngọc đang dùng đầu ngón chân di di đất, do dự một chút rồi hỏi:

"Phụ thân ngươi thu đệ tử, có từng kiểm tra đầu óc của hắn không vậy..."

"Được rồi, đừng di nữa, di nữa thì đủ đào ra ba phòng ngủ một phòng khách để ở luôn rồi."

Nghe xong nửa đoạn đầu của Lục Trường Sinh, Mặc Ngọc cũng không suy nghĩ đến ý nghĩa của nửa đoạn sau là như thế nào.

Mặt mũi nàng đỏ bừng, nói: "Chuyện này... Bình thường Mặc Lăng đâu có như vậy đâu, hắn rất thông minh. Sao đến đây thì đầu óc lại như bị đá đập thế này?"

Đây đã không còn đơn giản là một chữ ngốc như thế nữa.

Hiện tại Lục Trường Sinh đang vô cùng nghi ngờ, chỉ số thông minh di truyền của Mặc gia có phải đều như thế hay không, bao gồm cả Mặc Ngọc...

Sau khi trở về, nhất định phải dành ra chút thời gian để kiểm tra chỉ số thông minh của nha đầu Mặc Ngọc này mới được.

Đến tận bây giờ, người quan chiến và những học viên khác của Khôi Lỗi (Cơ Quan) học viện còn không nhìn ra Mặc Lăng đang cố tình nhường nữa thì thật sự quá ngu ngốc.

Các học viên của Khôi Lỗi (Cơ Quan) học viện nhìn về phía Mặc Lăng, khó hiểu hỏi hắn: "Vì sao ngươi lại nhường? Đây chính là danh ngạch thi đấu đó!"

Mặc Lăng tỏ vẻ không hiểu mấy người gì, ngẩn người đáp:

'A? Ta... Ta đâu có nhường?”

Đám người Mặc Hành ở bên không khỏi ngẩng đầu nhìn trời một cách ngán ngẩm.

Ừm, thời tiết hôm nay thật là đẹp...

Nhưng mà khả năng diễn xuất của ngươi cũng chẳng khá hơn Mặc Lạc là baol

Lúc trước hắn còn trào phúng diễn xuất của Mặc Lạc, kết quả là như vậy?

Nhưng nếu đã bị nhận ra thì bọn họ dứt khoát không cần giả vờ nữa.

Mặc Hành thản nhiên nói:

"Đừng hỏi nữa, đó là ý của gia chủ, các ngươi cũng làm thế là được rồi."

Ý của gia chủ Mặc gia?

Ngay cả danh ngạch cũng không cần?

Vậy tới tham gia thi đấu danh ngạch này làm gì? Không đến cho rồi đi?

Nhưng mà bọn họ không dám nói ra mấy lời này, chỉ có thể giấu ở trong lòng, sau đó tâm không cam tình không nguyện mà gật đầu chấp nhận.

Cửu Huyền bất đắc dĩ nói: "Phương huynh có quan hệ với Mặc gia sao? Là con riêng của Mặc gia hay có thân phận khác? Sao có thể khiến cho Mặc gia phải từ bỏ một cơ hội chắc chắn như vậy?"

Còn nhường...

Bộ nghĩ có thể qua mắt được toàn bộ Hỗn Độn giới àI

Cửu Bạch Lộ cười nói: "Không biết, nhưng mà lần này Hỗn Linh học viện có thể lấy được danh ngạch rồi."

Minh phó viện trưởng cũng trầm mặc, sau đó bắt đầu dùng ngọc bội truyền âm để liên hệ với viện trưởng, hỏi: "Viện trưởng à, phái người tới bảo vệ chúng ta đi... Không, vẫn nên là ngài tự mình tới đi."

"Ừm, chắc là lấy được danh ngạch rồi."

Bên phía Hỗn Linh học viện, Đàm Tông Chiếu do dự một lúc rồi cũng hỏi: "Phương huynh đã cứu mạng Mặc gia sao?”

Đám người Mục Phù Sinh đều im lặng không nói gì.

Đối với diễn xuất của Mặc Lăng, bọn họ chỉ có thể câm nín.

Nếu là đệ tử được gia chủ Mặc gia dạy dỗ, với thực lực và thiên phú như vậy, sao có thể phạm phải sai lâm cấp thấp cơ bản đó là khiến khôi lỗi tự tấn công lẫn nhau được?

Đây không phải là đang nói đùa sao?

Tiếp theo là Mặc Hành, hắn vốn đã nghiên cứu kỹ lưỡng trong đầu là nên nhường như thế nào để mọi người không nhìn ra, đành phải tuyệt vọng bó tay mà buông thả.

Hai tên ngốc đánh trước đã nhường một cách rõ ràng như thế, người khác cũng nhìn ra rồi, nếu tiếp tục diễn nữa thì có khác nào sỉ nhục đầu óc của những người đang quan chiến.

Vậy nên sau khi lên võ đài, hắn trực tiếp nói một câu: "Thân thể không khỏe, ta nhận thua”, rồi lại nhảy xuống.

Các học viên khác Khôi Lỗi (Cơ Quan) học viện còn không thèm tìm lý do để biện minh, nói thẳng một câu nhận thua rồi lại nhảy xuống võ đài.

Người cuối cùng thậm chí còn không nói nhận thua, cứ đi lên rồi lại nhảy xuống.

Đến lúc này, trận thi đấu giữa Khôi Lỗi (Cơ Quan) học viện và Hỗn Linh học viện kết thúc.

Đồng thời cũng đổi mới kỷ lục, là trận đấu kết thúc nhanh nhất trong lịch sử thi đấu.

Chưa đến nửa ngày, thậm chí còn chưa đầy một canh giờ đã kết thúc rồi...

Tất cả mọi người đều cạn lời không biết nói gì.

Trên võ đài, vẻ mặt của Phương Khung cũng cực kỳ bất đắc dĩ, hắn là người đầu tiên đi lên, dự định ban đầu là đánh bại một người của đối phương, tiêu hao sức lực của người thứ hai, sau đó nhiệm vụ của hắn cũng kết thúc.

Vừa vặn cũng có thể rèn luyện thực lực của bản thân.

Ai mà ngờ được?

Không chỉ kế hoạch không thực hiện được, mà ngay cả cơ hội rèn luyện năng lực thực chiến cũng không có.

Khiến cho bây giờ Phương Khung lên cũng không được xuống cũng không xong. Giống như đã bị khiêu khích đúng chỗ rồi, cả người bắt đầu cảm thấy khô nóng, sau đó còn chưa kịp cởi quân mà đối phương đã nói không chơi với ngươi nữa.

Không chơi với ngươi.

Loại cảm giác này, ai lên mới biết.

Thôi quên đi, sau đó tìm Tiểu Hắc sư huynh đánh một trận vậy...

Phương Khung bất đắc dĩ đi xuống võ đài.

Sau khi tứ đại học viện tập trung lại, thành chủ của Thông Thiên thành cười khổ đi đến trước mặt bọn họ, sau đó cầm một khối lệnh bài cổ xưa ra. Phía trên lệnh bài đã tràn đầy rỉ sắt, tiến đến chỗ Hỗn Linh học viện, đưa cho Minh phó viện trưởng và khó khăn nói ra hai chữ: "Chúc... mừng."

Minh phó viện trưởng tiếp nhận lấy lệnh bài với vẻ mặt lạnh nhạt, nói tiếng đa tạ.

Người trên khán đài nhìn một màn này cũng không hài lòng mà chậm chạp võ tay, tiếng vỗ rất thưa thớt.

Trong số đó, sắc mặt của người đến từ Vọng Nguyệt học viện và Tĩnh Sơn học viện là khó coi nhất.

"Hỗn Linh học viện giành chiến thắng rồi, chúng ta còn đi ra ngoài thành thiết lập mai phục để cướp đoạt lệnh bài nữa không?”

Đại trưởng lão của Vọng Nguyệt học viện trực tiếp vứt bỏ mặt mũi mà chửi ầm lên: "Còn đi cái rắm, Mặc gia đã nhường đến mức đó, chắc chắn là có quan hệ rất thân thiết với tên trận sư kia hoặc là với Hỗn Linh học viện. Tình huống như vậy mà còn đi cướp à?"

"Cướp để đến khi đó Mặc gia ra tay tiêu diệt chúng ta?"

Phó viện trưởng của Tĩnh Sơn học viện cũng thở dài, nói: 'Cũng chỉ có thể từ bỏ thôi."

"Được rồi, trở vê hết đi, đừng nhớ nhung thứ này nữa."

Đến lúc này, bọn họ cũng chỉ có thể từ bỏ ý định, tan cuộc ai vê nhà nấy...

Nhưng mà bọn họ không biết rằng, quyết định này của mình đã cứu mạng bọn họ và cả học viện.

Không phải Mặc gia sẽ ra tay tiêu diệt bọn họ.

Mà là Lục Trường Sinh.

Nếu hắn ra tay, sẽ không phải chỉ chém giết bọn họ một cách đơn giản như vậy, có lẽ ngay cả dấu vết tồn tại của học viện cũng trực tiếp bị xóa bỏ.

Sau khi thi đấu kết thúc, người của các thế lực khác lần lượt rời khỏi Thông Thiên thành.

Cuối cùng, Hỗn Linh học viện đại diện cho Thiên Cơ đại lục, trở thành một trong số tứ đại học viện của Hỗn Độn giới tham gia so tài học viện lục giới.

Hỗn Độn giới có bốn danh ngạch, cũng phân biệt đại diện cho thế lực học viện mạnh nhất trong bốn mảnh đại lục đông tây nam bắc.

Cách thời điểm diễ ra giao lưu học viện lục giới không còn xa, Hỗn Linh học viện dự định trở về bắt đầu làm công tác chuẩn bị. Dù sao cũng phải điều chỉnh học viên dự thi.

Trên đường về, có Cửu Bạch Lộ và Cửu Huyền đi cùng.

Cổ Thánh hỏi đám người Mục Phù Sinh: "Các ngươi thật sự không đại biểu cho Hỗn Linh học viện dự thi sao?”

Tần Trì cũng tiếc nuối nói: "Thực lực của các ngươi rất mạnh, thời gian này lại tiến bộ thêm một chút. Nếu có thể phát huy ở thi đấu học viện lục giới thì có khi chúng ta sẽ lấy được thành tích tốt hơn."

Mục Phù Sinh cười cười nói: "Không được, dù sao thì chúng ta cũng là người của Phàm Nhân giới. Thanh Tiêu học viện còn đang trong tình trạng trăm phế đãi hưng, cần phải có chúng ta ra tay mới được.”

"Vậy được rồi, lần sau gặp lại, chúng ta chính là đối thủ." Cổ Thánh cười cười, nhìn về phía Tiểu Hắc nói: "Đến khi đó, hy vọng là ngươi có thể khiến cho ta bất ngờ."

Tiểu Hắc gật đầu.

Mà Lục Trường Sinh cũng mang theo Mặc Ngọc và đại trưởng lão của Mặc gia trở vê Phàm Nhân giới.

Trải qua việc lần này, hắn coi như đã hiểu được một phần thực lực của các học viện ở Hỗn Độn giới.

Phải trở vê bàn bạc lại với bọn Hồng Anh mới được.
Bình Luận (0)
Comment