Chương 1438: Thanh Minh đại lục, Thanh Minh hải
Chương 1438: Thanh Minh đại lục, Thanh Minh hảiChương 1438: Thanh Minh đại lục, Thanh Minh hải
Bọn họ trở lại Hỗn Linh học viện mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Cảm giác an toàn xuất hiện bất ngờ khiến cho tất cả mọi người còn chưa thể tin được.
Chỉ có đám người Cửu Bạch Lộ và Mục Phù Sinh biết được, có lẽ là kẻ địch đã thấy được trận chiến giữa bọn họ và Khôi Lỗi (Cơ Quan) học viện, cùng với quá trình Mặc gia nhường danh ngạch hết sức rõ ràng...
Sau đó suy đoán rằng bọn họ có quan hệ khá tốt với Mặc gia, cho nên mới buông tha bao vây chặn giết hòng cướp đoạt lệnh bài.
Về đến Hỗn Linh học viện, hiển nhiên mọi người được tất cả học viên và các trưởng lão hân hoan chào đón.
Dù sao lần tranh đoạt danh ngạch lần này có thể nói là độ khó cấp địa ngục.
Mà Hỗn Linh học viện đã trổ hết tài năng, từ đó đoạt được chiến thắng chung cuộc. Thân là một thành viên của Hỗn Linh học viện, đương nhiên sẽ cảm thấy vô cùng tự hào.
Viện trưởng cũng cố ý lớn tiếng tuyên bố, để ăn mừng cho chiến thắng, trong vòng ba mươi ngày, tất cả các bí cảnh truyền thừa được mở ra miễn phí, các học viên không cần phải nộp bất cứ điểm cống hiến nào.
Đồng thời, phần thưởng cũng đang được chuẩn bị cho các học viên đã tham gia thi đấu, sẽ được tiến hành công khai ban thưởng sau bảy ngày nữa.
Trở lại tiểu viện chữ Thiên số một.
Mục Phù Sinh đặt mông xuống ghế.
Giờ phút này, rốt cuộc hắn cũng đã hiểu vì sao bình thường sư tôn lại cá mặn như thế, cảm giác đầu óc thư thái không cần bận tâm chuyện gì, chỉ nằm dài phơi nắng thật là tuyệt vời mà...
Chỉ là sẽ luôn có người nào đó muốn ngươi phải bận tâm, Thạch Sinh bỗng nói: "Khi nào thì chúng ta về Thanh Tiêu học viện đây, dù sao cũng cần phải chuẩn bị."
Tiểu Hắc suy nghĩ rồi nói: 'Chờ một chút đi. Ta còn chưa đi đến tầng dưới chót của Luyện Thiên Tháp. Thông quan hết tất cả các bí cảnh truyền thừa hữu dụng ở đây rồi tính."
Phương Khung cũng gật đầu nói: 'Ừ, Trận đường ở đây cũng có nội tình rất thâm hậu, còn rất nhiều trận pháp cổ xưa, có thể giúp ta tham khảo học tập."
"Còn đại sư huynh, đến khi đó chúng ta sẽ cùng nhau trở vê Phàm Nhân giới sao?"
Mục Phù Sinh nhắm mắt nói: "Liên lạc với hắn một chút là được."
Phương Khung lấy ra ngọc bội truyền âm, bắt đầu liên lạc với Diệp Thu Bạch.
Vận khí không tệ, giọng nói của Diệp Thu Bạch nhanh chóng vang lên.
"Đại sư huynh, hiện tại ngươi đang ở đâu?" Phương Khung hỏi.
Giọng Diệp Thu Bạch đáp lại: "Hắn là Thanh Minh hải thuộc Thanh Minh đại lục."
Thanh Minh đại lục có thể nói là một đại lục trôi nổi trên biển, diện tích đất liền rất ít, khả năng còn không bằng một nửa của Thiên Cơ đại lục. Đồng thời, Thanh Minh đại lục cũng là do từng hòn đảo trôi nổi trên biển ghép lại tạo thành.
Mà Thanh Minh hải chính là một mảnh hải vực nằm ở phía đông của Thanh Minh đại lục.
Phương Khung ngẩn người, lập tức hỏi theo ý Mục Phù Sinh, nói: "Chuyện bên này chúng ta đã làm xong, đến lúc chuẩn bị trở vê Phàm Nhân giới, đại sư huynh thì sao?"
Diệp Thu Bạch suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Nếu các ngươi xong chuyện rồi thì cứ trở về trước đi, ta làm xong chuyện ở đây rồi nói sau. Có điều nhất định ta sẽ trở về trước khi giao lưu học viện lục giới bắt đầu."
Truyền âm kết thúc.
Diệp Thu Bạch thu hồi ngọc bội truyên âm.
Bên cạnh hắn, một thiếu nữ xinh đẹp đột nhiên hỏi: "Diệp đại ca, đã lâu không thấy ngươi cười, liên hệ với ai mà có thể khiến cho ngươi vui vẻ như vậy?"
Nghe vậy, Diệp Thu Bạch thu lại nụ cười, nói: "Sư đệ đồng môn của ta."
Thiếu nữ xinh đẹp gật đầu, sau đó cúi người xuống, khom lưng ngẩng đầu nhìn về phía mặt Diệp Thu Bạch từ dưới lên, cười đùa: "Nhưng mà lúc Diệp đại ca cười lên, thật sự là soái. Lúc trước ngươi cứ bày ra vẻ mặt nghiêm túc khó gần, trông rất lạnh."
Diệp Thu Bạch chỉ cười nhạt đáp lại, đứng dậy đi ra phía trước tàu, còn tàu phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Sau đó đẩy cửa ra, đi tới mép thuyên, ngắm nhìn đại dương sóng nước mênh mông cuồn cuộn trước mắt, màu biển xanh thẳm.
Diệp Thu Bạch lấy ra lệnh bài có khắc hai chữ "Thanh Vân", cảm nhận khí tức bên trên.
Chính xác.
Dưới sự chỉ dẫn của Thanh Vân lệnh, Diệp Thu Bạch một đường đi đến Thanh Minh đại lục, đã lênh đênh trên Thanh Minh hải hơn mười ngày.
Lúc mới đến Thanh Minh hải, Diệp Thu Bạch phát hiện khí tức chỉ dẫn của Thanh Vân lệnh luôn luôn di chuyển một cách bất quy tắc, bất đắc dĩ mới lên chiếc thuyền này.
Lúc này, thiếu nữ xinh đẹp cũng đi theo sau, nhìn Diệp Thu Bạch, nàng tò mò hỏi: "Diệp đại ca, ta có cảm giác ngươi đang tìm thứ gì đó."
Diệp Thu Bạch chỉ cười cười, không trả lời.
Thiếu nữ xinh đẹp còn muốn hỏi thêm thì lại nghe thấy gã đại hán để cánh tay trần cao giọng hô ở đầu thuyền: "Này, tiểu tử họ Diệp, đến điểm đánh cá rồi, lại hỗ trợ đi!"
Diệp Thu Bạch nghe thế thì đi tới.
Bởi vì có rất nhiều hải vực ở Thanh Minh đại lục.
Tục ngữ có câu: Dựa núi ăn sơn hào, gần biển ăn hải sản.
Tài nguyên chủ yếu của Thanh Minh đại lục đều đến từ các hải vực xung quanh.
Tài nguyên ở nơi đây cũng rất đặc biệt, có thể là thiên tài địa bảo dưới đáy biển, cũng có thể là di tích cổ xưa bị nhấn chìm... Bởi vì trước đây thường xuyên xảy ra chiến tranh, khiến cho tài nguyên bị tiêu hao quá mức, dẫn đến việc tâng băng trên mặt biển tan chảy với tốc độ nhanh chóng, nhấn chìm không ít đất đai. Lúc này mới tạo ra tình trạng đặc thù của Thanh Minh đại lục như hiện nay.
Cuối cùng, phương thức thu thập tài nguyên thường dùng nhất, cũng là cơ bản nhất của tất cả các thế lực trên Thanh Minh đại lục, đó chính là đánh cá.
Cá ở Thanh Minh đại lục không phải cá bình thường, mà là một lại giống như ma thú, trong cơ thể cũng có ma hạch.
Mà ma hạch và máu của loại cá này, thậm chí da cá cũng có tác dụng cực lớn.
Điểm đánh cá là một thuật ngữ ở Thanh Minh đại lục, mỗi một vùng biển đều có điểm đánh cá, tùy thời có thể thay đổi hoặc là cố định.
Bởi vì tính chất đặc thù của vùng biển này, mà ở đây, chỉ có cường giả từ Thần Minh cảnh trở lên mới có thể ngự không, còn cảnh giới thấp hơn thì phải nhờ vào hải thuyền này mà lênh đênh trên mặt biển.
Chiếc thuyền đánh cá mà Diệp Thu Bạch đang ở hiện tại là thuyền thuộc vê một thế lực cấp trung bình thường ở Ngọc Lân thành.
Cái giá phải trả để ở trên thuyền chính là Diệp Thu Bạch phải hợp tác giúp bọn họ đánh cá, mỗi lần chỉ có một trăm viên Hỗn Nguyên Thạch... Ừ, đúng vậy, là cái loại Hỗn Nguyên Thạch có tạp chất.
Nhưng mà điều này đối với Diệp Thu Bạch mà nói thì cũng không sao cả, vô lậu Hỗn Nguyên Thạch nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần còn rất nhiêu.
Chủ yếu là dưới tình huống không thể nào ngự không, cũng chỉ có thể dựa vào loại hải thuyền đặc thù này mới đi điều tra vùng hải vực này được.
Vì sao Diệp Thu Bạch không tự mình mua một chiếc hải thuyên?
Bởi vì mỗi một chiếc hải thuyền đều được định chế, lượng công trình và thời gian chế tạo mất ít nhất cũng mười ngày.
Thuyền bình thường không thể ngăn cản được ma thú ở hải vực tấn công hay chống chọi qua sóng to gió lớn trên biển...
Nếu không được, cũng chỉ có thể đánh cược vận may xem trong đấu giá hội có thành phẩm bán ra hay không.
Đương nhiên sẽ có rất ít người chịu bán thứ này ra ngoài, bởi vì hải thuyền là thứ vô cùng cần thiết ở Thanh Minh đại lục.
Quay trở lại vấn đề chính.
Công việc của Diệp Thu Bạch không cần hắn phải ra tay đánh chết đám ma ngư đó, chỉ là sau khi ma ngư bị những người khác trên thuyền đánh chết thì mấy người làm công việc như Diệp Thu Bạch mới cần vớt ma ngư đã chết lên, sau đó tiến hành mổ xẻ, chọn lọc ra những bộ phận hữu dụng.
Nếu như Lục Trường Sinh và Mục Phù Sinh ở chỗ này, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng.
Rốt cuộc thì đại đồ đệ/ đại sư huynh cũng biết hành sự một cách khiêm tốn rồi.
Nếu là trước kia, chỉ sợ đã một kiếm trực tiếp giết ma ngư! Diệp Thu Bạch và những người khác cùng nhau cầm lấy tấm lưới đánh cá khổng lồ, lúc chuẩn bị hành động thì tên đại hán tay trần kia hét to: "Các huynh đệ, điểm đánh cá này là do chúng ta vất vả lắm mới tìm được, xuất hàng rất ổn định. Những ma thú Thần Đế cảnh trở lên gần như không xuất hiện ở đây đâu. Được rồi, mọi người bắt đầu đi!"