Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 186 - Chương 1456: Hỏa Độc Là Chất Dinh Dưỡng

Chương 1456: Hỏa độc là chất dinh dưỡng Chương 1456: Hỏa độc là chất dinh dưỡngChương 1456: Hỏa độc là chất dinh dưỡng

Đối với Diệp Thu Bạch mà nói, người cùng cảnh giới... hay là cao hơn hắn một cảnh giới, chỉ cần là kiếm tu thì Diệp Thu Bạch đều có thể nghiền ép kiếm đạo của đối phương.

Huống chỉ bây giờ Diệp Thu Bạch đã bước vào ngưỡng cửa căn nguyên kiếm đạo.

Ngụy thống soái ở bên cạnh nghe thấy những lời này thì không biết nói gì.

Thì ra lúc trước, khi Diệp Thu Bạch nói đừng tìm kiếm tu đến luận bàn với hắn, không phải vì sợ kiếm đạo của hắn không đánh lại đối phương... Mà là bởi vì kiếm đạo của hắn có thể nghiền áp người cùng cảnh giới.

Cảm nhận được kiếm khí đang cuồn cuộn sôi trào tồn tại khắp nơi trong Kiếm Vực, thần sắc Nhâm thống soái ngưng trọng, sau đó lắc đầu một cách bất đắc dĩ, thu hồi kiếm trong tay, chắp tay với Diệp Thu Bạch và nói: "Kiếm đạo của các hạ vượt xa ta. Nhâm mỗ chịu thua."

Nâng lên được thì thả xuống được, vậy mới có thể đi xa hơn trên con đường kiếm đạo.

Hiển nhiên Nhâm thống soái chính là loại người này.

Mà việc Nhâm thống soát dứt khoát nhận thua như thế, cũng khiến cho đám người Hỏa Thục Vân đều cực kỳ kinh ngạc.

Trong tứ đại thống soái, có thể nói Nhâm thống soái là người kiêu ngạo nhất, khiến cho một người như vậy nhận thua là chuyện vô cùng khó khăn.

Diệp Thu Bạch cũng thu kiếm lại, ôm quyền với Nhâm thống soái: "Cũng là trùng hợp kiếm đạo của ta có tác dụng khắc chế đối với các kiếm tu khác mà thôi."

Nhâm thống soái lắc đầu nói: "Thua chính là thua, cho dù không có Kiếm Vực này, chỉ bằng trình độ kiếm thuật của các hạ cũng vượt xa ta rồi."

Này... Sao còn thổi phồng lẫn nhau thế?

Ngụy thống soái ở một bên vội vàng ngắt cuộc nói chuyện của hai người, sợ bọn họ cứ không ngừng khách khí qua lại mãi. Hắn nói: "Được rồi được rồi hai vị, còn có một vòng khảo nghiệm nữa."

Nhâm thống soái thản nhiên nói: "Cái này còn chưa đủ để cho Diệp huynh đệ gia nhập sao?"

Ngụy thống soái không khỏi trợn trắng mắt, hắn cũng nghĩ vậy.

Có thực lực tương đương như thống soái, nếu gia nhập vào Hắc Hỏa nhất mạch của bọn họ thì sẽ là một sự trợ lực rất lớn.

Nhưng mà... Đã nói với mọi người là có ba vòng khảo nghiệm rồi, hiện giờ lại đột nhiên thay đổi, có phải hơi mất mặt chút rôi không.

Ngụy thống soái ho khan một tiếng, sau đó nói: "Quy định không thể bỏ, mong ngươi hiểu cho.”

Diệp Thu Bạch gật đầu: "Khảo nghiệm cuối cùng là gì?"

"Thần Huyền Hỏa tông chúng ta lấy hỏa thuộc tính làm chủ, vậy đương nhiên cần khảo nghiệm trình độ Hỏa chi đạo tắc của Diệp huynh rồi." "Đương nhiên, chúng ta đều biết Diệp huynh nắm giữ Hỏa chi đạo tắc cực kỳ xuất sắc. Nhưng mà điều này cũng không có nghĩa là ngươi có thể kháng tính tốt với hỏa diễm."

Nắm giữ một đạo tắc nào đó đến trình độ xuất sắc, tuy nói ở trình độ nhất định cũng sẽ tăng cường kháng tính lên, nhưng cũng chỉ tăng lên mạnh hơn một cấp bậc so với những người không tu luyện Hỏa chỉ đạo tắc khác mà thôi.

Trừ phi người này đã đạt đến một cấp bậc cực kỳ nghịch thiên trên Hỏa chi đạo tắc, cũng chính là lực lượng căn nguyên. Nếu không, kháng tính vẫn phải dùng phương pháp cũ, đó chính là trực tiếp dùng thân thể để chống đỡ. Cứ như thế mà dần dần tu luyện lên, sẽ tương tự như người luyện thể.

"Ngươi cũng biết hỏa độc ở đây cực kỳ nghiêm trọng, mà người của Thân Huyền Hỏa tông mỗi lần tung đòn tấn công ra thì đều mang theo hỏa độc rất mãnh liệt, sau đó lại tránh không được mà gây chiến với các mạch khác. Vì phòng ngừa, vẫn nên kiểm tra một chút thì tốt hơn."

Diệp Thu Bạch gật đầu hỏi: "Kiểm tra thế nào?"

Ngụy thống soái nhìn vê phía miệng núi lửa ở dưới, dung nham đang sôi trào cuôn cuộn.

Từng bong bóng màu đỏ nổi lên rồi lại nổ tung, từ trong đó bay ra những luồng khí màu đỏ hồng, đó chính là hỏa độc cực kỳ nông đậm.

"Nhảy vào trong đó, vận dụng Hỏa chi đạo tắc để thừa nhận hỏa độc, đến khi ngươi cảm thấy không thể chịu được nữa thì đi ra"

Diệp Thu Bạch gật đầu.

Hắn không hỏi gì thêm mà trực tiếp nhảy xuống!

Ngụy thống soát vừa mới lấy ra một viên đan dược, nhìn thấy Diệp Thu Bạch cứ thế mà nhảy xuống thì không khỏi sửng sốt.

Hắn còn chưa ăn Thần Hỏa Đan đó...

Cho dù là bọn họ thì cũng phải ăn Thần Hỏa Đan vào mới có thể trực tiếp chống lại dung nham như thế này!

Sắc mặt Nhâm thống soái trâm xuống, nói: "Nếu như có vấn đề gì thì ta sẽ xuống cứu hắn."

Nhân tài thế này không thể để chết oan như vậy được.

Tất cả mọi người đứng ở miệng núi lửa, đều đồng loạt cúi đầu nhìn Diệp Thu Bạch chìm vào trong dung nham, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ lo lắng.

Mà so với sự lo lắng của đám người Ngụy thống soái, Diệp Thu Bạch nhảy vào trong dung nham lại có cảm giác cực kỳ thoải mái.

Tựa như con cá trở lại đại dương.

Như chim cất cánh về bầu trời.

Cảm giác như được về nhà...

Lúc ban đầu, hỏa độc ăn mòn cơ thể Diệp Thu Bạch cực kỳ dữ dội, nhưng sau khi xâm nhập vào cơ thể Diệp Thu Bạch rồi thì lại thay đổi thái độ trong nháy mắt, run rẩy... cực kỳ dịu ngoan mà chủ động dung nhập vào trong cơ thể hắn.

Ừm... Không ngừng cung cấp chất dinh dưỡng cho Diệp Thu Bạch. Nếu người ngoài biết được hỏa độc mà bọn họ vô cùng kiêng ky lại bị Diệp Thu Bạch xem như chất dinh dưỡng...

Có lẽ sẽ cắt xẻ Diệp Thu Bạch ra xem rốt cuộc hắn có thể chất gì.

"Ừm... Hình như chưa nói có thể ở trong đây bao lâu..."

Diệp Thu Bạch suy nghĩ một chút, sau đó thảnh thơi nói: "Thôi quên đi, cứ coi như đang tu luyện là được, chờ bọn họ bảo mình lên thì lên."

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Diệp Thu Bạch khoanh chân trong dòng dung nham, thoải mái đến sắp ngủ gật.

Đám người Ngụy thống soái ở bên ngoài thì lại nóng ruột như lửa đốt.

"Sao không có động tĩnh gì?”

"Đã qua một nén nhang rồi. . Còn không có động tĩnh gì cả, hãy là xảy ra chuyện rồi?"

Nhâm thống soái lắc đầu nói: "Hắn là không đâu, Diệp huynh đã đạt đến ngưỡng cửa căn nguyên kiếm đạo, còn có sinh chỉ ý. Cho dù không chịu đựng được nữa thì cũng sẽ dựa vào hai thứ này mà chạy ra. Chờ thêm chút nữa đi.'

Lại qua thêm một canh giờ...

Ngay cả Nhâm thống soái cũng bắt đầu lo lắng.

Hỏa Thục Vân ở một bên cẩn thận nói: "Không phải là bị hỏa độc ăn mòn nên hôn mê rồi chứ... Nếu đúng như thế, chỉ sợ Diệp tiền bối đã gặp nguy hiểm."

Ngụy thống soái: "Ta đi xuống thử?"

Hắn vừa nói xong thì Nhâm thống soái đã biến mất, nhảy xuống dung nham.

Hỏa Thục Vân nhìn thấy vậy thì nói: 'Nhâm thống soái là người như thế sao?"

Ngụy thống soái lắc đầu: "Chưa từng thấy hắn như vậy."

Khi Nhâm thống soái xuống dưới dung nha, hắn lo lắng nhìn xuống quanh, thậm chí còn hô to: 'Diệp huynh!"

Thế nhưng vừa dứt lời, Nhâm thống soái nhìn về một phía, trợn tròn mắt kinh ngạc.

Chỉ thấy trước mặt hắn, Diệp Thu Bạch khoanh chân ngồi lơ lửng trong dung nham, hỏa độc đang cuồn cuộn không ngừng mà xâm nhập vào trong cơ thể của Diệp Thu Bạch.

Những hỏa độc trí mạng, vào lúc này lại dường như trở thành chất dinh dưỡng cho Diệp Thu Bạch, không hề có chút ảnh hưởng nào đối với hắn.

Khi Nhâm thống soát đang há hốc mồm.

Diệp Thu Bạch đã nhận ra sự xuất hiện của Nhâm thống soát, mở mắt ra hỏi: "A? Đã đủ thời gian chưa?"

Nhâm thống soái: "..."

Lời nói như nghẹn ở cổ họng.

Hắn vốn muốn nói chỉ cân có thể chống đỡ được nửa nén hương là sẽ vượt qua kiểm tra, hơn nữa còn là trong tình huống đã ăn Thần Hỏa Đan. Nghĩ đến đây, Nhâm thống soái khó khăn nói: "Qua..." Hắn thật sự ngại ngùng khi phải nói chỉ cân chống đỡ được nửa nén nhang là qua được...
Bình Luận (0)
Comment