Chương 1459: Vạn kiếm ngăn địch!
Chương 1459: Vạn kiếm ngăn địch!Chương 1459: Vạn kiếm ngăn địch!
Vân Thương kiếm chính là vũ khí cấp Bán Thần, khi kiếm vừa ra, Dương thống soái trước mặt khẽ nhíu mày nói: "Vũ khí cấp Bán Thần... Rốt cuộc thì ngươi là người phương nào?"
Ở Thần Huyền Hỏa tông, bình thường chỉ có nhân vật cấp bậc tướng quân trở lên mới có thể sử dụng vũ khí cấp Bán Thần.
Vũ khí cấp bậc này vốn khó tìm, huống chi những người Tổ Cảnh như bọn họ cũng không có cách nào phát huy ra hết toàn bộ thực lực của vũ khí cấp bậc này.
Diệp Thu Bạch không trả lời, Vân Thương kiếm trong tay chém về phía Dương thống soái!
Cùng lúc đó, trên trảm kích có từng luồng hỏa diễm quấn quanh, những nơi nó đi qua cho dù là hỏa độc thì cũng phải né tránh.
Cảm nhận được uy lực của trảm kích, Dương thống soái hừ lạnh một tiếng, nói: "Khó trách chỉ với thực lực Tổ Cảnh hậu kỳ của mình mà ngươi dám ngăn cản ta. Hóa ra là muốn dựa vào vũ khí để vượt cấp chiến đấu?"
“Nhưng mà thật là ngây thơ...'
Khi lời này vừa dứt, hỏa diễm trảm khách cũng nhanh chóng xuyên qua cơ thể của Dương thống soái. Thế nhưng không có máu tươi bắn ra, mà ngược lại, cơ thể Dương thống soái hóa thành một ngọn lửa, bùng phát ngay tại chỗ rồi tiêu tán.
Đây không phải là tốc độ lưu lại tàn ảnh, mà đơn thuần chính là hỏa diễm cấu trúc thành phân thân!
Đồng tử Diệp Thu Bạch co lại, không có thời gian suy nghĩ nhiều. Trực giác bản năng đối với sát ý trong chiến đấu khiến cho Diệp Thu Bạch trực tiếp nhảy lên, hướng lên phía trên!
Còn đầu hắn thì quay xuống dưới, Vân Thương kiếm trong tay đâm xuống bên dưới!
"Ha ha ha hal"
Theo tiếng cười chói tai vang vọng toàn trường, bóng dáng của Dương thống soái cũng xuất hiện ở phía dưới kiếm. Chỉ thấy lão dùng tay chà xát nắm đấm, tung ra một quyền về phía vị trí Diệp Thu Bạch vừa đứng, tay kia vòng qua bàn tay này, hóa quyền thành chưởng, lòng bàn tay tuôn ra hỏa diễm, tiếp được một kiếm này của Diệp Thu Bạch!
Đồng thời, hai chân hắn căng ra, đầu gối nửa cong, nhìn tổng thể dáng vẻ cực kỳ quái lạ, nhưng lại vô cùng hữu hiệu, mượn tính cứng rắn của mặt đất trợ giúp bản thân ngăn chặn lực trùng kích từ một kiếm của Diệp Thu Bạch.
Chỉ thấy mặt đấu quanh hai chân của Dương thống soái dân dần rạn nứt, từng khối đá vụn bay tán loạn xung quanhi
"Ừ, xem ra cũng không phải giả vờ giả vịt." Dương thống soái nhe răng ra cười một tiếng, bàn tay ngăn trở Vân Thương kiếm dùng lực mạnh hơn, nắm lấy mũi kiếm, lập tức đột nhiên vặn vẹol
Lực đạo cường hãn khiến cho Vân Thương kiếm bắt đầu xoay chuyển, ngay cả cánh tay câm kiếm cũng vặn vẹo theo hướng ngược lại.
Diệp Thu Bạch trừng mắt, đạp lên giữa không trung, khiến thân thể của mình cũng bắt đầu xoay tròn theo hướng xoay chuyển của Vân Thương kiếm.
Cùng lúc đó, có một ngọn lửa màu xanh mãnh liệt quấn lấy Vân Thương kiếm, bao phủ Diệp Thu Bạch vào trong...
Thân kiếm xoay tròn nhanh chóng với thân thể của Diệp Thu Bạch, khiến thanh hỏa quét đến hóa thành một cơn lốc lửa.
Nên kết thúc rồi.
Dương thống soái cười lạnh, tay kia nắm quyền đánh ra.
Dương thống soái buông bàn tay đang nắm lấy Vân Thương kiếm ra, một cơn bão lửa màu xanh liền bay ngược lên không trung, hội tụ lại trong tay rồi đột nhiên hạ xuống.
Vào lúc này, lốc lửa bắt đầu xoay tròn với tốc độ nhanh hơn, ầm ầm rơi xuống đất!
Đòn tấn công gây nên một cơn địa chấn, tâng tâng mặt đất bắt đầu rạn nứt!
Lúc mặt đất nứt vỡ ra, dung nham từ dưới lòng đất phun lên!
Rất nhanh, nơi Diệp Thu Bạch rơi xuống đã bị dung nham bao phủ, hỏa độc dày đặc vây kín.
Hỏa Thục Vân và các đệ tử Hắc Hỏa mạch khác nhìn thấy vậy thì lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Mà đệ tử của hai nhánh khác thì nhân cơ hội này mà tấn công càng thêm mãnh liệt.
Đã là lúc nào rồi mà còn có thời gian đi quan tâm đến người khác?
Trong lúc nhất thời, hơn hai mươi người đến từ hai nhánh có thực lực mạnh hơn đã chèn ép đám người Hỏa Thục Vân đến gắt gao, khổ không thể tả.
Kiếm của Nhâm thống soái và Lâm thống soái ầm ầm va chạm vào nhau, hai mặt người kề sát, chỉ thấy Lâm thống soái nhếch miệng cười nói: "Xem ra lần này Hắc Hỏa nhất mạch các ngươi cũng không lấy được Thân Hỏa Thạch rồi. Ngược phải cũng phải nên cảm ơn các ngươi vì đã thu thập nhiều như vậy, bớt được thời gian tìm kiếm cho chúng ta. Ha ha, cuối cùng thì vẫn làm áo cưới cho chúng ta thôi."
Mặt Nhâm thống soái không chút thay đổi, hỏi ngược lại: "Vậy sao?
"Hả?"
Nhâm thống soái khẽ nhíu mày.
Bên kia, sắc mặt Dương thống soái cũng biến đổi.
Xung quanh Diệp Thu Bạch có từng luồng kiếm khí trào raI
Kiếm chỉ đạo tắc tôn tại khắp mọi nơi, mỗi một luông kiếm khí đều hóa thành một thanh trường kiếm, ngưng tụ trên không trung.
Hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm đều chĩa mũi kiếm vào đệ tử của hai nhánh kia.
Dương thống soái giận dữ quát lớn, đang muốn chạy đến trước đệ tử hai nhánh để thay bọn họ chặn vạn thanh kiếm này lại.
Một nam tử áo trắng trên người còn đang lượn lờ thanh hỏa ngăn lại trước mặt lão, câm kiếm trong tay chém ra một nhát!
Dương thống soái bị ép phải ngừng lại, hai tay khống chế thanh hỏa chặn được một kiếm này. Dương thống soái cắn răng, nhìn Diệp Thu Bạch trước mặt với ánh mắt khó tin. Chỉ thấy một tia thanh hỏa cuối cùng còn sót lại trên người hắn cũng dần dần dung nhập vào trong cơ thể của Diệp Thu Bạch.
Chỉ có người nắm giữ hỏa chi đạo tắc cao thâm hơn Dương thống soái, hơn nữa không chỉ cao hơn một tầng mới có thể làm được điều này.
Đương nhiên Dương thống soái cũng nhận ra điều đó, cho nên mới khiếp sợ đến thế.
Diệp Thu Bạch không nói gì, ý niệm khẽ động, hàng vạn thanh kiếm kia phát ra tiếng rít bén nhọn, trút xuống đệ tử hai nhánh khác như một cơn mưa rào!
Thời khắc đó, đệ tử hai nhánh khác đều phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.
Từng thanh kiếm đâm vào hai chân bọn họ, trực tiếp ghim bọn họ tại chỗ.
Kiếm khí bắt đầu xâm nhập vào tứ chi của bọn họ, khiến cho xương cốt vỡ nát!
Dương thống soái và Lâm thống soái thấy cảnh tượng như thế thì đôi mắt trừng to như sắp nứt ra.
Khóe miệng của Nhâm thống soái khẽ nhếch lên.
Hỏa Thục Vân và các đệ tử của Hắc Hỏa nhất mạch thì hoan hô.
Diệp Thu Bạch thản nhiên nói: "Các ngươi mang Thần Hỏa Thạch về đi, tránh cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Hỏa Thục Vân nghe vậy thì vội vàng gật đầu, mang theo các đệ tử rời khỏi nơi này.
Bọn họ hiểu được, với thực lực hiện tại của mình thì cho dù có tiếp tục chờ đợi ở đây cũng chỉ tăng thêm gánh nặng cho Diệp tiền bối và Nhâm thống soái mà thôi.
Sau khi thấy các đệ tử của Hắc Hỏa nhất mạch rời đi, Dương thống soái nhìn chằm chằm vào Diệp Thu Bạch với sắc mặt khó coi, nói: "Ngươi không phải người của Thần Huyền đảo. Chỉ xét về kiếm thuật, toàn bộ Thân Huyền đảo không có ai là đối thủ của ngươi."
Lão có thể cảm giác rõ ràng được, trong kiếm ý của Diệp Thu Bạch đã có lực lượng căn nguyên kiếm đạo.
Mà hỏa chỉ đạo tắc lại càng vượt xa lão, Thần Huyền đảo... Thần Huyền Hỏa tông tuyệt đối không có loại quái vật như thế này.
"Ngươi có thực lực như vậy, vì sao lại lựa chọn gia nhập và Hắc Hỏa nhất mạch yếu nhất? Đến Thanh Hỏa nhất mạch của ta đi, đảm bảo có thể cho ngươi càng nhiều tài nguyên phong phú hơn!"
Diệp Thu Bạch vẫn không nói gì, chỉ dùng hành động để thể hiện suy nghĩ của mình.
Hắn lui ra sau hơn mười bước, Vân Thương kiếm trong tay bay lên không trung!
Cùng lúc đó.
Canh Kim kiếm hạp ầm ầm nện xuống mặt đất, hai tay Diệp Thu Bạch vỗ một cái, kiếm hạp mở ra, những thanh kiếm bên trong bay ra điên cuồng chém về phía Dương thống soái!