Chương 1471: Sâu bên trong Thanh Minh Hải
Chương 1471: Sâu bên trong Thanh Minh HảiChương 1471: Sâu bên trong Thanh Minh Hải
Ba ngày một lần, Diệp Thu Bạch sẽ đến chỗ Mặc Tầm để xem tiến độ ra sao.
Chế tạo loại hải thuyền có đẳng cấp như thế này, không thể nào chỉ trong vòng một hai ngày là hoàn thành được.
Tốn khoảng chừng một trăm hai mươi này, việc chế tạo hải thuyên mới hoàn thành.
Những ngày này, Diệp Thu Bạch dành phần lớn thời gian để củng cố tu vi của bản thân, mặc dù lúc hắn đột phá tới Tổ Cảnh đỉnh đã có cơ sở cực kỳ vững chắc, nhưng bất cứ ai khi đột phá đến một cảnh giới mới cũng đều cần một khoảng thời gian để thích ứng.
Thế nhưng Diệp Thu Bạch lại không cần, khi vừa đột phá thì cảnh giới của hắn đã cực kỳ vững chắc, đây cũng chính là chỗ tốt mà đạo cơ hoàn mỹ mang lại.
Cho dù là đám người Tiểu Hắc, Mục Phù Sinh, Hồng Anh, Ninh Trân Tâm, khi đột phá đến cảnh giới mới thì đều không vững chắc bằng Diệp Thu Bạch.
Thời gian còn lại, ngoại trừ đến chỗ Mặc Tầm xem tiến độ đóng thuyền thế nào rồi thì hắn chỉ đạo kiếm thuật cho Ngải Chỉ.
Dưới sự chỉ dẫn của Diệp Thu Bạch, kiếm đạo của Ngải Chi được nâng cao một cách nhanh chóng, có thể được xưng là đệ nhất nhân kiếm tu trong thế hệ trẻ của Ngọc Lân thành.
Sau khi việc chế tạo hải thuyên hoàn thành, Diệp Thu Bạch, Ngải Chi, Ngải Thủ Hiền và gia chủ Đới gia đi tới bến cảnh.
Trước mặt bọn họ có một chiếc hải thuyền không tính là quá to, chỉ lớn bằng một nửa so với chiếc hải thuyền có cấp bậc Thần Để của Ngải gia và Đới gia.
Nhưng vê mức độ vững chắc, tốc độ và các loại cơ quan công kích phòng thủ trên thuyên thì xét trên cả Ngọc Lân thành này, không có chiếc hải thuyền nào có thể so sánh với nó được.
Ngải Thủ Hiền sợ hãi cảm khái: "Quỷ phủ thần công... Quả nhiên là quỷ phủ thần công. Chiếc hải thuyên này, chỉ sợ đã gân đạt đến cấp bậc Thần Minh”
Toàn thân hải thuyền không có trang trí gì nhiều, thân thuyên có màu gỗ giống như khôi lỗi của Mặc gia.
Chỉ là trên mỗi một tấm ván của hải thuyền, đều sẽ có những dòng hoa văn lóe sáng, tựa như đang chảy.
Nó giúp tăng thêm độ kiên cố cho hải thuyền, cũng chính là hiệu quả mà Nguyên Thủy Kim mang lại.
Cột buồm trên thuyền được làm từ Thiên Cương Hối Minh Mộc.
Phía trên có ba tòa lầu các nhỏ, cũng không có hải phàm, nhưng ở phần đuôi hải thuyền có hai cái bánh lái cực lớn, phía dưới bánh lại còn có ba đường ống. Khi hải thuyên muốn tăng tốc, bánh lái xoay tròn với tốc độ cao, hơn nữa ba đường ống đóng vai trò như động cơ hỏa lực, có thể đẩy tốc độ của hải thuyền tăng vọt.
Đây chính là hiệu quả mà Thần Huyền Hỏa Hồn mang lại.
Đồng thời, có hiệu quả của Thần Huyền Hỏa Hồn, tất cả 108 khẩu pháo trên hải thuyền cũng có thể phóng ra hỏa lực sánh ngang với một kích của Tổ Cảnh đỉnh phong.
Đương nhiên, nếu như tập trung hỏa lực phóng ra một đòn mạnh nhất, uy lực đủ để ngang bằng với một kích toàn lực của cường giả Bán Thần cảnh.
Thiên Linh Tâm Chi Hạch thì dùng làm trung khu điều khiển hải thuyền, kiểm soát tất cả mọi thứ trên thuyền.
Dùng nhiều tài liệu xa xỉ như vậy để chế tạo ra một chiếc hải thuyền, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều phải thán phục không thôi.
Diệp Thu Bạch đi đến cạnh Mặc Tầm, cười nói: "Tiền bối vất vả rồi."
Nhưng mà Mặc Tầm căn bản không thèm để ý đến Diệp Thu Bạch, hắn chỉ vui sướng nhìn chiếc hải thuyền trước mắt, ánh mắt trìu mến như đang nhìn con ruột của mình vậy.
Ngắm hải thuyền suốt nửa ngày, lúc này Mặc Tầm mới nhìn Diệp Thu Bạch, cảnh cáo: "Lão tử cảnh cáo ngươi, nếu ngươi làm hỏng chiếc hải thuyền này thì lấy mạng ngươi ra đền."
Diệp Thu Bạch nghiêm túc nói: "Ta sẽ cẩn thận."
Mặc Tầm nhìn chằm chằm vào vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Thu Bạch hồi lâu, sau đó mới gật đầu nói: "Vậy giao chiếc hải thuyền này cho ngươi. Ngươi tự đi khám phá thử các loại cơ quan trên đó đi, vậy mới cảm thấy thú vị không phải sao?"
Sau đó hắn quay đầu lại nhìn chiếc hải thuyền này, bất đắc dĩ nói: "Chỉ tiếc là tạo nghệ của ta còn chưa đủ, nếu không thì thật sự có thể phá vỡ được gông cùm xiềng xích, đột phá đến cấp bậc Thần Minh được rồi. Nhưng mà coi như đây là một trong những kiệt tác từ khi ta bắt đầu tu luyện đến nay."
Nói xong, Mặc Tâm nhìn khắp từ đầu đến cuối hải thuyên một lần nữa, sau đó mới quay người rời đi.
Diệp Thu Bạch nhảy lên, chân giãm lên boong thuyền, vươn tay sờ lên mép thuyền.
Trên bến cảng, Ngải Thủ Hiền cười nói: "Vậy chúc cho Diệp tiên bối thuận buồm xuôi gió."
Ngải Chi vẻ mặt nuối tiếc nói: "Diệp đại ca, ta cũng muốn đi lang bạt với ngươi."
Diệp Thu Bạch nhìn Ngải Chi, thẳng thắn nói: "Thực lực của ngươi không đủ, chuyến đi này ngay cả ta cũng không nắm chắc mười phần, càng đừng nói phải phân tâm bảo vệ cho ngươi."
Nghe vậy, Ngải Chi cúi đầu không nói.
Ngải Thủ Hiền vỗ nhẹ đầu Ngải Chi, nhẹ giọng nói: "Nếu đã như vậy thì ngươi nên chăm chỉ tu luyện, nâng cao thực lực để ngày nào đó giúp đỡ được cho Diệp tiên bối, như vậy mới không phụ sự dạy dỗ mấy ngày nay của ngài ấy."
Gia chủ Đới gia đứng một bên nhìn cảnh này với ánh mắt hâm mộ.
Mặc dù hiện giờ Đới gia coi như là dính chút quan hệ với Diệp Thu Bạch, nhưng chắc chắn không vững bằng Ngải gia.
Ai bảo đứa con trai ánh mắt kém cỏi của hắn không nắm chắc được cơ hội chứ? Còn suýt chút nữa đắc tội chết với Diệp Thu Bạch.
Nhưng mà chuyện này cũng không còn cách nào sửa chữa được nữa, gia chủ Đới gia bất đắc dĩ lắc đầu, chắp tay nói: "Diệp tiền bối, nếu như sau này ngài có yêu cầu gì, cứ việc đến Đới gia. Chỉ cần có thể hỗ trợ được cho ngài thì chúng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức!"
Diệp Thu Bạch khẽ gật đầu, sau đó điều khiển hải thuyền đi sâu vào trong Thanh Minh hải. ...
Trên mặt biển, tạm thời vẫn gió nhẹ sóng lặng.
Hải thuyền đang di chuyển với tốc độ khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Diệp Thu Bạch lấy Thanh Vân lệnh ra, mặc dù vị trí của khí tức trên đó đã xảy ra một chút thay đổi, nhưng mà chung quy lại vẫn nằm ở chỗ sâu trong Thanh Minh hải.
Chuyến đi này không cần bản đồ, chỉ cần đi theo khí tức trên lệnh bài là được.
Nhưng mà muốn đến đó phải vạn phần cẩn thận.
Dựa theo lời nói của Mặc Tầm, sâu trong Thanh Minh hải có một con hải ma thú cấp bậc Thần Minh cảnh, tên nó là Thanh Minh Thú.
Nó chính là chủ nhân của Thanh Minh hải.
Với thực lực hiện tại của Diệp Thu Bạch, nếu gặp phải Thanh Minh Thú thì e là không chống đỡ được bao lâu.
Chiếc hải thuyền này chỉ sợ cũng không thể chống chọi được với sự tấn công của Thanh Minh Thú.
Thần Minh cảnh chân chính và gần đạt đến Thần Minh cảnh chính là một ranh giới như trời với đất.
Nếu thật sự phải chạm trán, cũng chỉ có thể sử dụng pháp bảo mà sư tôn cho.
Nếu như không có pháp bảo mà sư tôn đưa, Diệp Thu Bạch cũng sẽ không đi mạo hiểm như thế.
Nếu không thì có khác gì đi chịu chết?
Trước khi đi đến nơi sâu trong Thanh Minh hải, hải thuyên không hề gặp phải một cơn gió lớn nào, ngay cả lắc lư nhẹ nhàng cũng không có.
Thuyền di chuyển êm xuôi như đi trên đất bằng.
Nhưng mà sau khi đi liên tục ba ngày, bầu trời xung quanh dần tối sâm lại, một mảnh âm u mù mị[t.
Mây đen bao phủ phía chân trời, dường như mặt biển và bầu trời bị co lại không ít.
Cứ như giơ tay lên là có thể chạm tới tâng mây.
Trong mây đen, sấm sét bắt đầu nổi lên âm âm, thỉnh thoảng sẽ có những tia sét to lớn đánh xuống mặt biển, tạo nên từng đợt sóng biển cao lớn.
Lúc này, hải thuyên cũng bắt đầu lung lay kịch liệt.
Diệp Thu Bạch biết hắn đã đi vào nơi sâu trong Thanh Minh hải.
Nhưng mà có vẻ như hải ma thú ở nơi đây cũng ít đi rất nhiều.
Không giống như ba ngày trước, mỗi một canh giờ đều thấy có hải ma thú bơi xung quanh thuyền, đôi lúc cũng có thể gặp được những hải thuyền khác. Diệp Thu Bạch không dám buông lỏng cảnh giác, hắn lấy lệnh bài ra nhìn lần nữa, cách vị trí của hắn chỉ còn ngàn dặm.
Diệp Thu Bạch kiểm soát vận tốc hải thuyền, từ từ đi đến đó.
Càng đến gần, khí tức xung quanh cũng càng lúc càng loãng, ngay cả Diệp Thu Bạch cũng có thể cảm nhận được một luồng khí tức có tính hủy diệt đang đi đến gần hải thuyền...
Diệp Thu Bạch không khỏi nhíu mày.
Truyền thừa sẽ không ở ngay bên cạnh Thanh Minh Thú chứ?