Chương 1521: Cai quản luân hồi Lục giới, Minh chủ Lục giới!
Chương 1521: Cai quản luân hồi Lục giới, Minh chủ Lục giới!Chương 1521: Cai quản luân hồi Lục giới, Minh chủ Lục giới!
Theo hiệu lệnh hạ xuống, còn không đợi mọi người kịp phản ứng.
Phía sau mỗi người đã có một đám quỷ hồn xuất hiện, những quỷ hồn này kéo cơ thể của bọn họ lên, lôi vào trong cung điện.
Hơn nữa, dù cho có vùng vẫy như thế nào thì cũng không thể thoát ra được!
Cường đại như Hổ Tích Niên, Hứa Lạc và hai người của Thần Tích học viện cũng không thể thoát được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị kéo vào cung điện như vực sâu vô tận kia.
Ngược lại, Tiểu Hắc không hề hoảng hốt.
Dù sao cũng không phản kháng được.
Cổ Thánh thấy Tiểu Hắc không hoảng sợ gì thì cũng bình tĩnh.
Trong cung điện là một vùng tối đen.
Không có bất cứ ngọn đèn nào, cũng không có bất cứ nguồn sáng nào tồn tại.
Bốn phía xung quanh như bị một màn sương đen bao phủ, dù tất cả mọi người ở đây có dùng thần thức cảm giác thế nào thì cũng chỉ thấy một mảnh bóng tối hư vô.
Tiếng động duy nhất ở đây cũng chỉ có tiếng âm phong gào thét, âm thanh gió rít gào dữ tợn lướt qua tai.
Cùng với tiếng oan hồn than khóc, rên rỉ không ngừng xâm nhập vào thức hải.
Loại âm thanh sợ hãi này, đối với tâm trạng của mọi người ở đây hiện giờ thì có sức đe dọa rất lớn.
Cho dù mạnh như Hứa Lạc, Hổ Tích Niên hay hai người Sử Quan thì cũng không ngoại lệ.
Đối với những người có cảnh giới hơi yếu và tâm cảnh không ổn như Tông Vân và những người khác thì sắc mặt đã tái nhợt, có vẻ như sắp không chịu nổi.
Nhưng khí vận là chuyện này không kéo dài lâu.
Sau vài hơi thở, tiếng âm phong và oan hồn than khóc đã đột nhiên biến mất.
Cùng lúc đó, từng ngọn nến màu lam trên vách tường xung quanh lần lượt được thắp lên, chiếu rọi sáng rực toàn bộ khu vực bên trong cung điện.
Áp lực của mọi người giảm đi nhiều, đám người Tông Vân thì chống hai tay lên đất, thở hổn hển không ngừng.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Hứa Lạc và Sử Quan của Thần Tích học viện đều lộ ra sự khinh thường.
Mọi người nhìn bốn phía.
Xung quanh không có bất kỳ cái bàn nào, cũng không có vương tọa gì, ở giữa chỉ có một cái giường mềm vô cùng bình thường.
Ngoài ra không còn gì khác.
Chỉ là trên cái giường mềm này, có một nam nhân thanh tú ôn nhuận như ngọc, mặc một thân lụa mỏng màu đen đang nằm ở phía trên. Chỉ cần liếc mắt một cái, đã thấy nam nhân thanh tú này thậm chí còn xinh đẹp hơn so với phần lớn nữ nhân.
Nhưng mà còn chưa kịp thưởng thức thì đã nghe nam nhân kia nói với vẻ bất đắc dĩ:
"Dọc đường đi đã không thiết lập cửa ải gì cho các ngươi, để cho các ngươi một đường thuận lợi đi đến trước điện. Kết quả cứ chân chờ hết nửa ngày mà không dám vào. Không thể không nói lòng can đảm thật là đời sau không bằng đời trước."
Với cái lá gan này thì còn tu đạo gì nữa?
Nghe được những lời nói sỉ nhục này, nếu như là người khác, có lẽ đám người Hứa Lạc, Hổ Tích Niên và Sử Quan đã không chịu đựng nổi mà trực tiếp động thủ rồi.
Nhưng đối với vị trước mặt này, dù không nhìn thấu cảnh giới, nhưng hắn chỉ cần nhẹ nhàng nằm ở đó cũng khiến cho trong lòng bọn họ có cảm giác như đang bị ngàn vạn quỷ hồn bao vây!
Chỉ cần nhúc nhích tay chân một chút thôi là giống như bị vô số quỷ hồn kìm kẹp!
Không cần nhiều lời, bọn họ đã đoán ra được thân phận của đối phương.
Minh chủ Lục giới!
Cũng chỉ có người như thế mới có thể xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn mang đến cho bọn họ một áp lực nặng nề như thế.
"Không biết vì sao tiên bối lại đưa chúng ta tới đây?"
Lúc này, quanh thân Sử Quan có bạch quang thần thánh phóng ra, cố hết sức tiến một bước lên trước, hai tay run rẩy giống như đang phải chịu đựng một áp lực cực lớn, chắp tay hỏi.
Nam nhân khẽ mở mắt nhìn Sử Quan, nói: "Người của Thần giới? Có vài phần thực lực, chẳng qua so với đám lão tiểu tử Địch Hoa Tỷ lúc còn trẻ mà nói thì vẫn còn kém xa."
Nghe vậy, Sử Quan và một người khác của Thần Tích học viện đều trợn tròn mắt.
Địch Hoa Tỷ, đây chính là một trong tam đại Giới thần của Thần giới!
Người có thể nói Địch Giới thần như vậy, ngay cả Thần giới cũng không vượt quá ba người!
Nhưng mà nghĩ đến thân phận đối phương thì cũng dễ hiểu.
Minh chủ Lục giới!
Đây chính là nhân vật cai quản luân hồi Lục giới.
"Còn chuyện vì sao trực tiếp mang các ngươi đến đây..."
Nam nhân vẫy tay, liền có một quỷ hồn nâng một mâm trái cây đến bên cạnh. Nam nhân tiện tay bóp nát một loại quả giống như nho, nhưng bên trong có một lượng lớn minh khí tràn ra, bỏ vào miệng.
Hắn nhai một lúc rồi nói: "Rất đơn giản, bổn tọa cảm thấy không cần phải trải qua mấy khảo nghiệm vớ vẩn làm gì”
Mọi người sửng sốt.
Nam nhân đứng dậy, chân trần giãm trên đất, lụa mỏng màu đen kéo dài phía sau. Trong nháy mắt, hắn đã đi đến trước mặt Sử Quan, nói một cách thờ ơ: "Cái gọi là khảo nghiệm, đơn giản chính là chọn lọc. Hoặc là những lão già có tâm tính cao ngạo kia bày ra truyên thừa, kiểu gì cũng phải bố trí muôn vàn khó khăn để ám chỉ truyền thừa của mình rất khó có được.
Như vậy mới chứng tỏ rõ ràng địa vị và quyền uy của bản thân."
Nói đến đó, nam nhân lại đi đến trước mặt Hổ Tích Niên, bày ra vẻ mặt khinh thương, bĩu môi nói:
"Vừa tốn thời gian vừa hao tâm tổn sức, chọn đi chọn lại, lỡ như không cẩn thận lại khiến cho người phù hợp chết luôn. Nếu không thì vì sao những lão già kia phải nói mình đã đợi mấy vạn năm, thậm chí trăm vạn năm mới chờ được người thừa kế?"
"Cũng đừng nói cái gì mà khí vận với không khí vận, có duyên hay không với ta. Trước mặt luân hồi, chúng sinh đều bình đẳng. Không tin thì ngươi cứ trực tiếp phong ấn hết mọi tu vi của bản thân, sau đó tìm một vách núi rồi nhảy xuống thử xem có chết hay không?”
Mà lúc này, đằng sau có một học viên Tiên giới không biết lấy dũng khí ở đâu ra, giơ tay lên nhỏ giọng nói:
"A... Ta chính là người lúc mất hết tu vi đã bị kẻ gian đẩy xuống vách núi, sau đó không chết mà còn đạt được truyền thừa."
"Ta không hỏi ngươi..."
Nam nhân trừng mắt nhìn qua, không hề giống một Minh chủ mà giống như tiểu hài tử, quát:
"Cho dù ngươi được thế thì cũng ngậm miệng cho ta! Không nói câu nào cũng không ai nghĩ ngươi câm.”
A...
Là người cai quản luân hồi Lục giới, đương nhiên nam nhân đã nhìn thấu hết thảy.
Mặc dù người ở đây không dám nói bừa, nhưng cũng có đạo lý của hắn.
Lúc này, nam nhân đi đến trước mặt Hứa Lạc, vừa định nói gì đó thì nhìn mặt Hứa Lạc rồi buông ra một câu: '"Ừ, ngươi khó coi quá."
Sau đó đi vòng qua Hứa Lạc mà đến trước mặt Tiểu Hắc.
Nhìn thấy vậy, lông mày của Hứa Lạc giật giật.
Bản thân hắn ta không dám tự nhận soái khí đến kinh thiên động địa, nhưng ít nhất cũng soái hơn Tiểu Hắc toàn thân ngăm đen chứ?
Huống chỉ Tiểu Hắc còn cao lớn thô kệch.
Nam nhân nhìn Tiểu Hắc, khóe miệng khẽ nhếch và nói:
"Lạc đề rồi, mới nãy nói tới đâu rồi?"
Tiểu Hắc nhắc nhở: "Đừng quan tâm có khí vận hay không khí vận..."
"A đúng rồi." Nam nhân vỗ vỗ bả vai Tiểu Hắc, cười nói: "Không sai, chút nữa thưởng cho ngươi."
Mọi người lại ngạc nhiên lần nữa. Thế này cũng được sao?
Nam nhân nói tiếp: "Các ngươi nghĩ bổn tọa có lợi hại không?”
"Lợi hại." Mọi người đều gật đầu.
"Rốt cuộc thì trong số các ngươi, ai có tư cách nhận được truyền thừa của bổn tọa, chỉ cần đánh một trận thì ta sẽ biết ngay đúng không?"
Mọi người lại gật đầu.
"Ừ"
Nam nhân lại quay vê nằm trên giường mềm của mình, hai tay chống cằm, tìm một tư thế thoải mái nhất, nhìn mọi người và nói:
"Cho nên miễn hết mấy khảo nghiệm kia đi. Các ngươi tùy tiện đánh với nhau, sau đó bổn tọa cảm thấy ai phù hợp thì sẽ chọn người đó."