Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 252 - Chương 1522: Ngươi Nói Đúng...

Chương 1522: Ngươi nói đúng... Chương 1522: Ngươi nói đúng...Chương 1522: Ngươi nói đúng...

Trực tiếp chiến đấu với nhau?

Nhìn vê phía nam nhân kia, dáng vẻ hắn như đang muốn xem náo nhiệt, còn nằm sấp trên giường bắt chéo hai chân lắc qua lắc lại, bộ dạng muốn có bao nhiêu thích thú thì có bấy nhiêu.

Tiểu Hắc không nhịn được mà nói:

"Tiền bối, nếu không thì chuẩn bị cho ngươi chút đậu phộng và rượu nhắm nhé?"

"Hả?" Nam nhân sửng sốt, giật mình nói: "Đúng vậy, sao bổn tọa không nghĩ đến nhỉ?"

Sau đó hắn võ tay một tiếng, liền có quỷ hồn bưng rượu và đồ nhắm đặt ở bên cạnh hắn.

Nam nhân nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt sảng khoái nói: "Ngươi có công nhắc nhở, lát nữa lại được thêm một phần thưởng."

Mọi người: ”...'

Có phải quá tùy tiện rôi không?

"Được rồi, các ngươi có thể bắt đầu. Nếu không ta uống rượu này cũng vô nghĩa." Nam nhân buồn bực nói.

Hứa Lạc ở một bên nói: "Tiền bối, cái này nên..."

Còn chưa nói xong thì nam nhân đã khoát tay ngắt lời: "Ngươi đừng nói, ngươi khó coi quá, bổn tọa không muốn trả lời câu hỏi của ngươi."

Con mẹ nó...

Hứa Lạc suýt chút nữa chửi tục.

Hổ Tích Niên cố nhịn cười, nói: "Tiền bối, chúng ta nên đánh như thế nào, dù sao cũng phải cho chúng ta một mục tiêu chứ?”

Nam nhân suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Cũng đúng, vậy cứ thế này đi. Để cho công bằng, Bạch Hổ tộc đánh với tên Thần giới vừa nói chuyện với bổn tọa."

Cũng chính là Sử Quan.

“Còn ngươi."

Nam nhân chỉ vào Cổ Thánh, rồi lại chỉ vào một người khác bên cạnh Sử Quan, nói: "Hai ngươi các ngươi đánh với nhau."

Sau đó hắn lại tùy tiện chỉ định đối thủ cho những người khác.

Ví dụ như Tông Vân đánh với một học viên Tổ Cảnh sơ kỳ của Thanh Minh học viện.

Nhưng mà đây rõ ràng không cùng một đẳng cấp, dù sao hiện giờ Tông Vân mới bước vào Thần Đế cảnh, nếu so với Tổ Cảnh thì vẫn có chút kém xa.

Giữ được tính mạng, không chết là tốt rồi.

"Về phần ngươi..." Nam nhân nhìn về phía Tiểu Hắc, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ngươi đánh với tên xấu xí kia đi." Hứa Lạc: '...'

Cảm giác như bị nhằm vào.

Nhưng mà nghĩ đến việc đánh với tên đến từ Phàm Nhân giới kia, Hứa Lạc cũng bỏ qua suy nghĩ đánh Minh chủ Lục giới một trận.

Cổ Thánh nhìn Minh chủ Lục giới, thắc mắc hỏi: "Không phải tiền bối nói công bằng sao?”

Nam nhân quay đầu nhìn Cổ Thánh, vẻ mặt lạnh lùng, không còn vẻ tùy tiện như lúc trước.

Cổ Thánh khẽ nhíu mày, hắn cảm nhận được trong thức hải như bị vạn quỷ quấy phái

Thời điểm thức hải đã cận kề nguy hiểm bị phá hủy, Cổ Thánh vẫn ngoan cường mắt đối mắt với Minh chủ Lục giới, không hề chớp mắt một lần nào.

Hai người giằng co trong mười hơi thở.

Sắc mặt Cổ Thánh đã tái nhợt, gân xanh trên trán nổi lên rõ như giun bò dưới làn da.

Khí vận là Minh chủ Lục giới đã thu hồi ánh mắt lại, nở một nụ cười trêu đùa, hỏi: "Hai người các ngươi quen biết nhau sao?"

Đương nhiên là đang nói đến Tiểu Hắc và Cổ Thánh.

Cổ Thánh thở hổn hển, lau mồ hôi trên mặt và nói: "Ở đây hắn là người quen thuộc với ta nhất."

Nam nhân nhìn Cổ Thánh, trong đôi mắt xuất hiện vẻ khó hiểu, gật đầu nói: "Đúng thế, nhưng mà bổn tọa không cảm thấy trận đấu này không công bằng."

Cổ Thánh sửng sốt.

Tiểu Hắc khoát tay nói: "Bỏ đi Cổ Thánh, ta cũng không nghĩ mình sẽ thua."

Hứa Lạc cười khẩy, khinh thường nói:

"Ngươi sẽ không thua? Nếu Cổ Thánh đánh với ta thì còn chấp nhận được. Nhưng ngươi chỉ là một tên ở Phàm Nhân giới, còn không lên được Thương Huyền bảng thì có tư cách gì làm đối thủ của ta?"

Ngay sau đó, khí tức Bán Thần cảnh của hắn ta bộc phát ra, cuộn trào như cuồng phong gió lốc!

Nhìn thấy cảnh này, Minh chủ Lục giới nâng ly rượu lên cười to: "Được được, đánh nhanh lên đi. Đã lâu rồi ta không xem đánh nhau."

Tiểu Hắc nhìn xung quanh, không gian chiến trường của mỗi người có vẻ quá nhỏ và chật chội, vì thế hắn nhìn Minh chủ Lục giới và nói:

"Tiền bối, không gian ở đây nhỏ quá đi...

"Chuyện này không thành vấn đề."

Minh chủ Lục giới vỗ tay, nháy mắt cảnh tượng đã biến hóal

Cung điện biến mất, phòng ốc xung quanh cũng tiêu tán, đập vào mắt chỉ là một vùng đất rộng lớn mênh mông, trên đất trải đây xương trắng dày đặc!

Đây là dịch chuyển không gian sao? Mọi người kinh hãi, nhưng vì sao không hề cảm nhận được chút cảm giác hoán đổi không gian nào?

Bình thường nếu dùng dịch chuyển không gian, đều sẽ có một chút cảm giác đi đến không gian khác, cảm thấy như trời đất quay cuồng.

Nhưng lần này thì quá mức nhanh rồi.

Hay là ảo cảnh?

"Đừng nghĩ nữa, là dịch chuyển không gian."

Minh chủ Lục giới khoát tay, cau mày nói: "Xem bộ dạng ngây ngốc không biết gì hết của các ngươi kìa! Mau đánh đi! Nếu không rượu của ta sẽ mất ngon!"

Vì vậy một cặp đấu hai người đi tìm một chỗ riêng, bắt đầu chiến đấu.

Cũng không biết là cố ý hay vô tình, vị trí của Hứa Lạc và Tiểu Hắc không thay đổi, là ở ngay trước mặt Minh chủ Lục giới.

Hứa Lạc nhìn Tiểu Hắc, một cây trường thương xuất hiện trong tay hắn, cấp bậc của cây trường thương này là Thần Minh cảnh!

Nhưng mà cũng dễ hiểu.

Dù sao Hứa Lạc cũng có xuất thân từ một gia tộc cổ xưa, với nội tình của bọn hắn, lấy một thanh vũ khí Thần Minh cảnh cho hắn ta cũng là chuyện dễ dàng.

Bán Thần cảnh, cộng thêm vũ khí Thân Minh cảnh, không thể nghi ngờ là đã khiến cho lòng tự tin của Hứa Lạc tăng cao.

Hắn ta nhìn Tiểu Hắc, nhếch miệng cười nói:

"Ngươi sẽ không nghĩ rằng ta sẽ nhẹ tay chứ? Trong thời khắc tranh đoạt bí bảo truyền thừa này, kẻ mềm lòng chính là ngu ngốc."

Tiểu Hắc nghe thế thì gật đầu đồng tình: "Ngươi nói đúng."

Sau đó hắn lấy Cửu Thiên Ma Kích ra.

Hứa Lạc: ”...'

Vừa nhìn đã biết có đẳng cấp cao hơn trường thương Thần Minh cảnh của hắn ta không chỉ một bậc!

Mặc dù hiện giờ Tiểu Hắc không thể phát huy hết toàn bộ thực lực của vũ khí này, nhưng mà chỉ cần có thể sử dụng thì đương nhiên vẫn phải hơn thanh trường thương của Hứa Lạc không chỉ một chút.

Chỉ là người đến từ Phàm Nhân giới, sao có thể có được loại vũ khí đẳng cấp này?

Hai người Sử Quan cũng chú ý bên chỗ Tiểu Hắc, thấy thanh kích này thì hai mắt híp lại.

Quả nhiên, Phàm Nhân giới quả thật có một nhân vật siêu phàm tồn tại, hoặc là có gì đó bí ẩn. Nếu không làm sao có thể có được đồ vật đẳng cấp như vậy.

Tay Minh chủ Lục giới đang nhấc ly rượu cũng hơi khựng lại.

Hắn nhìn chằm chằm vào Cửu Thiên Ma Kích, nói: "Ô? Có chút thú vị..."

Hiện giờ Tiểu Hắc đã đạt đến Tổ Cảnh đỉnh phong, hơn nữa còn có thêm Cửu Thiên Ma Kích. Hắn nhìn Hứa Lạc, cũng nhếch miệng cười nói: "Hy vọng ngươi có thể đánh lâu một chút.

Nói thật, cho dù có tăng thêm loại vũ khí có đẳng cấp cao, nhưng một gã Tổ Cảnh đỉnh phong muốn chống lại Bán Thần cảnh cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.

Bán Thần, Tổ Cảnh.

Mặc dù chỉ là Bán Thần nhưng đã bước vào phạm trù Thần cảnh.

Chênh lệch cảnh giới vẫn quá lớn, cuối cùng phải xem năng lực bản thân tới đâu...

Hứa Lạc hừ lạnh một tiếng, không nói nhảm nữa.

Hắn ta vung trường thương trong tay lên, thương chi đạo tắc giống như xuyên qua thiên địa mà hội tụ trên đầu mũi thương, trên đó lóe lên những tia sáng sắc lạnh.

Đâm về phía Tiểu Hắc!

Một thương vừa ra, hàn quang lấm tấm!

Mỗi một điểm hàn quang đều có thể đâm thủng hết thảy mọi thứ trên đường đi của nó.

Gió và cát đá trên mặt đất vào thời khắc này đều bị phân giải.

Tiểu Hắc nhìn chăm chú, cũng giải phóng ma khí ngập trời trong cơ thểi

Nhưng khác với những người khác.

Cỗ ma khí này của hắn lại có thể hòa hợp hoàn mỹ với minh khí nơi đây...
Bình Luận (0)
Comment