Chương 1524: Ma Thân quấn thân!
Chương 1524: Ma Thân quấn thân!Chương 1524: Ma Thân quấn thân!
Hai người đứng đối diện nhau.
Hứa Lạc thở dốc nhìn Tiểu Hắc trước mặt, sự khinh thường trong đôi mắt đã biến mất, thay vào đó là kinh hãi và nghiêm túc.
Hiện giờ hắn đã coi Tiểu Hắc là đối thủ cùng đẳng cấp.
Mà Tiểu Hắc vẫn đứng tại chỗ, cầm Cửu Thiên Ma Kích trong tay, toàn thân đẫm máu. Càng đáng sợ hơn chính là cánh tay phải và phần da thịt gần ngực phải đã máu thịt lẫn lộn, vết thương sâu đến nỗi có thể nhìn thấy rõ xương và nội tạng đang thình thịch bên trong!
Vết thương rất nặng, cho dù là có huyết mạch Thánh Ma cũng không thể chữa trị trong nháy mắt.
"Xem ra ta đã nhìn lâm ngươi, ngươi rất mạnh."
Hứa Lạc trầm giọng nói: "Ta công nhận ngươi là người luyện thể mạnh thứ hai trong thế hệ trẻ."
"Ồ? Thứ hai?"
Tiểu Hắc vốn định tiếp tục tấn công, nhưng nghe Hứa Lạc nói vậy thì nảy sinh hứng thú, chủ động hỏi: "Vậy thứ nhất là ai?"
“Nham Vương Loan Lưu.'
Hứa Lạc cười nhạo đáp: "Có vẻ như ngươi muốn đi khiêu chiến với hắn? Vậy ngươi đã mơ mộng quá xa rồi. Hiện giờ Loan Lưu đang đứng thứ tư trên Thương Huyền bảng, ngay cả ta cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, đừng nói đến ngươi."
Tiểu Hắc nhếch miệng cười nói: "Chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Nhưng mà hiện tại ta và ngươi còn chưa phân thắng bại đâu!"
Nói rồi, trong mắt Tiểu Hắc chợt lóe lên tia sáng đỏ như máu rồi biến mất, chiến ý ngập trời lan rộng, vừa cười to vừa lao đến chỗ Hứa Lạc!
Hắn không màng đến những vết thương kinh khủng còn chưa kịp khôi phục kia.
Cổ Thánh bị người của Thần Tích học viện đánh lui ra sau, lắc đầu cười khổ nói: "Lại điên rồi."
Hứa Lạc lại chửi ầm lên: "Tên điên!"
Nhìn thoáng qua trường thương đã có vết nứt, hắn ta cắn răng, vẫn quyết định nắm chặt trường thương mà nghênh đón Tiểu Hắc tấn công!
Tiểu Hắc vung ma kích trong tay, quét ngang về phía Hứa Lạc!
Lúc này đây, Hứa Lạc không nóng vội xuất thương, chỉ thấy khi hắn xông lên trước thì nhanh chóng cúi cơ thể xuống, ma kích xẹt ngang qua tóc Hứa Lạc.
Tiểu Hắc cũng phản ứng lại cực kỳ nhanh, hai tay hắn đè mạnh xuống, ma kích đánh xuống bên dưới!
Giống như đã sớm đoán trước được, Hứa Lạc ném trường thương trong tay lên phía trên, đồng thời cả người nhảy sang một bên. Ma kích đập nát mặt đất, Hứa Lạc né tránh thành công, hắn ta dùng tay trái cầm cánh tay phải của mình, tay phải ném trường thương lên trên.
Vô số ngọn lửa màu lam tuôn ra từ năm ngón tay của Hứa Lạc, giống như từng sợi tơ của khôi lỗi, quấn quanh trường thương.
Sợi tơ điều khiển trường thương xoay đầu thương, mũi thương chĩa thẳng vào thiên linh cái của Tiểu Hắc, khí thế giống như thanh kiếm của Damocles đang lao đến!
("Thanh kiếm của Damocles" là một thuật ngữ thường được người phương Tây sử dụng để chỉ một hiểm nguy đang cận kê.)
Cùng lúc đó, Hứa Lạc cũng không đứng nhìn mà vừa điều khiển trường thương, vừa đánh đến bên cạnh Tiểu Hắc!
Hiện giờ cánh tay phải của Tiểu Hắc đang trọng thương, chỉ có thể dùng tay trái để câm Cửu Thiên Ma Kích.
Dù sao Cửu Thiên Ma Kích có đẳng cấp quá cao, dùng tay phải đang bị trọng thương thì không có cách nào phát huy ra uy lực của nó được.
Nếu như dùng Cửu Thiên Ma Kích để chống lại trường thương đang lao tới, vậy thì tất nhiên chỉ có thể dùng tay phải để đón đỡ đòn tấn công của Hứa Lạc.
Trường thương có thể vỡ nát, nhưng nhất định Tiểu Hắc sẽ bị thế công của Hứa Lạc đánh bay, đã trọng thương càng thêm thương thế chồng chất!
Ngược lại, nếu dùng tay phải cầm Cửu Thiên Ma Kích để chống đỡ trường thương thì sẽ bị trường thương có cấp bậc Thần Minh của Hứa Lạc chặt đứt cánh tay!
Đây chính là mưu đồ của Hứa Lạc.
Nếu so về kinh nghiệm thực chiến, Hứa Lạc cũng có kinh nghiệm thực chiến cực kỳ xuất sắc!
Nếu đổi lại là những người khác, có lẽ suy tính của Hứa Lạc có thể thực hiện được.
Nhưng mà đáng tiếc đối thủ của hắn ta lại là...
Tiểu Hắc cũng không thuộc phạm vi người bình thường.
Chỉ thấy Tiểu Hắc nắm chặt Cửu Thiên Ma Kích trong tay, quát khẽ một tiếng, đón đỡ trường thương đang lao đến!
Thấy thế, Hứa Lạc cười lạnh: "Lựa chọn sáng suốt đó, trường thương cấp Thần Minh so với lực công kích của ta thì càng mạnh hơn, nhưng mà... Cuối cùng thì ta vẫn là Bán Thần cảnh, huyết mạch cơ thể của ngươi dù cường đại thế nào đi nữa thì cũng chỉ là Tổ Cảnh mà thôi!"
Sau đó Hứa Lạc gầm nhẹ, ngọn lửa màu xanh thẳm quấn quanh người hắn ta, ngưng tụ thành hình dáng một đầu thương, giống như một thanh trường thương thực sự mà đâm đến Tiểu Hắc!
Tiểu Hắc nhếch miệng cười.
Hư ảnh Ma Thần phía sau hóa thành một luồng khói đen, hội tụ trên tay Tiểu Hắc.
Đồng thời, ma kích mà hư ảnh Ma Thần cầm cũng xuất hiện trong tay hắn.
Nhưng trên cánh tay Tiểu Hắc, ngoại trừ hư ảnh Ma Thần quấn thân, còn có chín loại hoa văn của Vạn Cổ Ma Thể... cùng với một đạo hoa văn màu vàng quấn lên!
Bàn tay được hư ảnh Ma Thần quấn lên đã to lên ít nhất gấp mấy lần dưới ánh mắt kinh hãi của Hứa Lạc, đập mạnh vào mũi thương màu xanh thắm kial
Xoet xoẹt xoet...
Vào thời khắc này, trường thương cấp bậc Thần Minh cũng vỡ vụn.
Đồng thời, mũi thương màu xanh thẳm trên nắm tay Hứa Lạc cũng bị đánh tan, cơ thể hắn như diều đứt dây mà bay ngược ra ngoài.
Tiểu Hắc cũng lui về phía sau vài bước, nhưng mà rất nhanh đã ổn định lại cơ thể.
Với nhiều lần giao đấu như vậy, tiên khí trong cơ thể Hứa Lạc đã tiêu hao đi rất nhiều.
Mà Tiểu Hắc lại không hề bị ảnh hưởng gì.
Điều thứ nhất là vì Tiểu Hắc là thể tu, không cần tiên khí.
Điều thứ hai... nơi này ngập tràn minh khí, nếu như không phải là người tu luyện minh khí thì sẽ không thể nào hấp thụ minh khí ở đây được.
Nói cách khác, Hứa Lạc tiêu hao tiên khí ở đây thì không có cách gì để bổ sung lại.
Hiện giờ tiên khí trong cơ thể Hứa Lạc còn chưa đến ba thành.
Thắng bại đã rõ...
Tiểu Hắc nhìn Hứa Lạc ôm nắm tay đầm đìa máu tươi đứng dậy, vung Cửu Thiên Ma Kích trong tay lên, thản nhiên nói:
"Lúc trước không phải ngươi từng nói Thanh tiêu học viện chúng ta rất yếu sao?"
Hứa Lạc nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nhưng hắn ta lại không nói được gì, dựa vào tình hình trước mắt thì đúng thật là đối phương mạnh hơn.
Bên kia, Cổ Thánh và người của Thần Tích học viện đánh ngang tay.
Hai người đều là Bán Thần cảnh, trên phương diện thực chiến thì Cổ Thánh có năng lực hơn người, nhưng đệ tử của Thần Tích học viện lại có được thần khí, chất lượng cao hơn tiên khí nhiều.
Bên chỗ Sử Quan và Hổ Tích Niên.
Hổ Tích Niên đã thua trận và bị trọng thương.
Sử Quan nhìn Hổ Tích Niên, cười nói: "Chắc hẳn ngươi là một trong những nhân vật đứng đầu Ma Thú đại lục đúng không? Ngay cả ta mà ngươi cũng không đánh bại được, thì khi ngươi đối mặt với các sư huynh của ta, sao có thể là đối thủ của bọn họ?”
Xem ra thực lực của Thần Tích học viện không phải chuyện đùa.
Những người cấp bậc thấp đã có thể chống lại vài nhân vật đứng đầu Hỗn Độn giới.
Những người khác cũng lần lượt kết thúc.
Có người trọng thương, cũng có người chết...
Tông Vân thì linh hoạt nhận thua trước, nhặt vê được một mạng. Bốp bốp bốp.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Mọi người nhìn vê hướng phát ra âm thanh.
Lúc này, Minh chủ Lục giới ngồi dậy từ trên giường mềm, cười nói: "Rất tốt rất tốt, để cho bổn tọa được thưởng thức một trận trò hay."
Sử Quan cười nói: "Vậy tiên bối, truyền thừa của ngươi nên cho ai đây? Cũng không thể để những người chiến thắng lại chiến đấu một lần nữa chứ?”
"Không cần, thỉnh thoảng xem một lần là đủ rồi. Dù sao thực lực của các ngươi cũng quá kém, nhìn nhiều cũng chẳng có ích gì."
Miệng vẫn không lưu tình như vậy.
Minh chủ Lục giới cười nói: "Hơn nữa, bổn tọa chưa từng nói là người chiến thắng có thể nhận được truyền thừa của ta..."