Chương 1525: Bên trong luân hồi, tất cả đều là phàm nhân.
Chương 1525: Bên trong luân hồi, tất cả đều là phàm nhân.Chương 1525: Bên trong luân hồi, tất cả đều là phàm nhân.
Mọi người nghe Minh chủ Lục giới nói vậy thì sửng sốt.
Cái gì gọi là chưa từng nói sẽ đưa truyền thừa của mình cho người chiến thắng?
Không đưa cho người thắng thì cho ai?
Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại, quả thật là từ đầu đến cuối, Minh chủ Lục giới cũng không hề nói như vậy. Ngược lại chính là do bọn họ tự cho rằng như thế, còn Minh chủ Lục giới chỉ đồng ý với thái độ muốn xem trò vui mà thôi.
Lúc này Cổ Thánh với khí tức đã uể oải đi đến bên cạnh Tiểu Hắc, cười khổ nói: "Lúc trước ta đã nghi ngờ, không ngờ lại đúng là thế."
Tiểu Hắc nhìn Cổ Thánh, quan tâm hỏi: "Vết thương của ngươi không sao chứ?"
Cổ Thánh lắc đầu: "Không có vấn đề gì lớn, chỉ có điều người Thần giới đúng là mạnh thật. Một ngày nào đó ta muốn đến Thần giới xông pha một trận."
Tiểu Hắc cười nhạt đáp: "Rồi sẽ có cơ hội thôi."
Nhìn vẻ mặt vừa nghi ngờ vừa tức giận của mọi người, Minh chủ Lục giới "xì" một tiếng, nhảy xuống khỏi giường, đi chân trần trên đất, nói:
"Còn nhớ rõ những lời bổn tọa đã nói không mới vừa bắt đầu không?"
Một vài người ngẩn ra, một vài người khác thì phản ứng lại.
"Bổn tọa đã nói rồi, ta không thích những khảo nghiệm phức tạp kia, cũng không muốn thiết lập những cái bẫy chí mạng. Nếu như dựa vào những thứ này để chọn lựa người thừa kế cho bổn tọa, có phải chứng tỏ rằng ánh mắt của bổn tọa rất kém cỏi đúng không?”
Nghe như cũng có lý.
Sử Quan hỏi: "Nói như vậy, trước đó tiền bối đã chọn được người thừa kế rồi sao?"
"Còn phải để bổn tọa nhắc nhở mới hiểu được, thế hệ trẻ tuổi bây giờ thật đúng là ngu xuẩn.
Minh chủ Lục giới lắc đầu.
Hứa Lạc thở dồn dập, nếu không liên quan đến thắng thua thì hắn cũng còn có cơ hội.
Đây chính là truyền thừa của Minh chủ Lục giới!
Nếu lấy được truyền thừa của hắn, vậy tất có thể đứng trên đỉnh cao của Lục giới!
Nhưng Minh chủ Lục giới đã khoát tay, trực tiếp dập tắt ảo tưởng tươi đẹp của Hứa Lạc:
"Ngươi đang nghĩ gì đó, ngươi khó coi như vậy, làm sao bổn tọa có thể giao truyền thừa cho ngươi được? Làm Minh chủ Lục giới, hình tượng cũng rất quan trọng."
Hứa Lạc: ';
Có thể từ từ tâm sự hay không.
Cả đời này hắn ta chưa từng bị ai chê bai ngoại hình, kết quả sau khi đến nơi này thì năm lần bảy lượt chê khó coil Có thể để lại cho hắn ta chút mặt mũi hay không?! Nếu không phải đánh không lại thì có lẽ Hứa Lạc đã nhào lên rồi...
Hổ Tích Niên hơi mất kiên nhẫn mà nói: "Tiên bối đừng thừa nước đục thả câu nữa."
"Ngươi đang dạy ta à?”
Hổ Tích Niên: "..."
Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Minh chủ Lục giới đã đi tới bên cạnh Tiểu Hắc, khoát tay lên vai hắn và nói: "Thế nào, hẳn là ngươi đã sớm biết bổn tọa sẽ chọn ngươi đúng không?"
Tiểu Hắc sửng sốt, thành thật lắc đầu.
Vẻ mặt của những người khác đột biến, có hâm mộ cũng có ghen tị. Vẻ mặt của phần lớn người đến từ các học viện ở Hỗn Độn giới thì chứa đầy sát ý...
Thấy Tiểu Hắc có vẻ không được thông minh cho lắm, Minh chủ Lục giới bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Ai, xem ra đầu óc không đủ nhanh nhạy rồi... Quên đi, dù sao thì khờ một chút cũng tốt hơn khó coi.”
Cả người Hứa Lạc run run, mặt nén nhịn đến đỏ bừng.
Mẹ nó quá khi dễ người!
Ai cũng muốn bắt nạt mình...
"Hơn nữa trước đó bổn tọa còn nhiều lần nói sẽ ban thưởng cho ngươi. Chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ bổn tọa ngu ngốc, vô duyên vô cớ ban thưởng hay sao? Đây không phải đã gợi ý một chút sẽ đưa truyền thừa cho ngươi rồi à?"
A...
Tiểu Hắc gật đầu: "Vậy thì... đa tạ tiền bối?"
Minh chủ Lục giới buông Tiểu Hắc ra, bất đắc dĩ khoát tay nói: "Bỏ đi bỏ đi, sao cũng được, cứ quyết định như thế đi. Con đường thông đến Phàm giới đã mở, ở ngay phía sau đại điện, những người khác có thể trực tiếp đi lên."
Hả?
Mặc dù không lấy được truyền thừa, nhưng mà có phải phương thức đi đến khu vực tiếp theo cũng quá mức tùy tiện rồi không? Dễ dàng cho nhiều người bọn họ đi qua như vậy sao?
Không phải bình thường phải tổn thất hơn nửa số người, trải qua nguy cơ sinh tử mới được sao?
Nhưng mà thời gian gấp gáp, nếu đã không thể lấy được truyền thừa rồi thì nhất định phải tranh thủ đi đến khu vực tiếp theo.
Nếu không sẽ hoàn toàn cách xa với người được truyền thừa đến hai khu vực phía trên.
Mọi người nhìn Tiểu Hắc một lúc rồi lần lượt rời đi.
Nhưng mà Tông Vân vẫn còn ở lại.
Cổ Thánh võ vai Tiểu Hắc, cười nói: "Ta đi trước dò đường, thuận tiện tập hợp với những người khác?”
Tiểu Hắc gật đầu: "Nhờ ngươi." Cổ Thánh đang chuẩn bị rời đi thì Minh chủ Lục giới ở bên cạnh đột nhiên nói: "Ngươi cũng ở lại đi."
Cổ Thánh sửng sốt, chỉ vào mình, nghi ngờ hỏi lại: "Tiền bối, ngài đang nói ta?"
"Không phải ngươi thì còn ai vào đây nữa? Ở đây còn có người khác à?”
Tông Vân: ”..."
Minh chủ Lục giới suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi ở bên ngoài chờ đi, khi nào hắn thu phục được truyền thừa rồi nói sau."
"Ý ngài là ta cũng có phần?" Cổ Thánh hỏi.
Lúc nói đến đây, Minh chủ Lục giới đặt tay lên vai Tiểu Hắc, xé rách không gian phía trước, hai người bước vào trong đó. Trước khi tiến vào khe nứt không gian, Minh chủ Lục giới lơ đãng liếc mắt nhìn Cổ Thánh. ...
Xuyên qua không gian.
Tiểu Hắc hỏi: "Vì sao tiền bối lại chọn ta?"
Minh chủ Lục giới bất đắc dĩ che mặt, nói: "Không phải ngươi chính là người thừa kế của Minh chủ ở Phàm Nhân giới sao?"
"Chỉ vì điều này?"
"Cũng chỉ vì điều đó." Minh chủ Lục giới gật đầu.
Lúc này, Minh chủ mang theo Tiểu Hắc bước ra khỏi không gian.
Hai người đứng ở trên cao, quan sát bên dưới, trong thành trấn người người phồn vinh.
Nhưng mà cái này cũng chia thành ba đoạn.
Thành trấn bị chia cắt bởi ba bức tường thành.
Bên ngoài cùng là nơi mà những phàm nhân bình thường sinh sống, kiến trúc cũng bình thường nhất, đồng thời không có bất kỳ một người tu đạo nào.
Ở giữa có một số ít người tu đạo, chỉ là có vẻ như cảnh giới của những người tu đạo này cũng không cao, hơn nữa không có ai có thiên phú đặc biệt cao cường.
Ở trong cùng, nơi này có rất nhiều tông môn thế gian ngự trị, cường giả đỉnh cấp và thiên kiêu chiếm đa số.
"Nói cho bổn tọa biết, ngươi thấy gì?" Minh chủ Lục giới chỉ xuống phía dưới và hỏi.
Tiểu Hắc hơi sửng sốt, nhìn xuống dưới và trả lời: "Ngoài cùng là phàm nhân, ở giữa là người tu đạo, trong cùng là cường giả thiên kiêu và các thế lực tông môn."
Minh chủ Lục giới không nói gì mà trực tiếp chụp một tay xuống.
Lập tức, có một đạo chưởng ấn to lớn giáng xuống đánh nát thành trấn. Thành trấn hóa thành phế tích hoang tàn, mà người trong đó cũng ngã trong biển máu...
Đồng tử Tiểu Hắc co rụt lại, nhìn Minh chủ Lục giới, hỏi: "Đây là vì sao?”
Minh chủ Lục giới không trả lời câu hỏi của Tiểu Hắc mà thay đổi dáng vẻ lỗ mãng trước kia, thản nhiên hỏi: "Bây giờ ngươi nói cho ta ngươi thấy gì?" Tiểu Hắc lại sửng sốt, nhìn xuống phía dưới lần nữa.
"Người chết...
Minh chủ Lục giới bình tĩnh nói: "Đối với hệ thống luân hồi của Minh phủ mà nói, trừ khi thi triển bí pháp bảo tồn trí nhớ, nếu không một khi đã tiến vào luân hồi thì cũng không khác gì người bình thường.”