Chương 1541: Kỳ Ngộ chiến Tiểu Hắc!
Chương 1541: Kỳ Ngộ chiến Tiểu Hắc!Chương 1541: Kỳ Ngộ chiến Tiểu Hắc!
Đúng vậy, nơi đây ngoại trừ Chiêm Thanh, còn có một nhân vật khác cũng nổi danh không kém - Kỳ Ngộ.
Lần này gia nhập vào Ma Thú học viện, là thiên chi kiêu tử của Kỳ Lân tộc - một trong tứ đại thú tộc của Ma Thú đại lục.
Thực lực đương nhiên không thể nghỉ ngờ.
Kỳ Ngộ nhìn Tiểu Thạch Đầu, sờ sờ cằm nói: "Mặc dù ngươi chỉ là Bán Thần cảnh đỉnh phong. Nhưng xem ra ở đây cũng chỉ có ngươi mới có thể chạm vào ta. Chiêu mới nãy chỉ sợ ngay cả ta cũng phải trả cái giá thật lớn mới có thể tiếp được."
Cảnh giới của Kỳ Ngộ tương đương với Chiêm Thanh.
Nhưng mà hắn có một ưu thế, đó là năng lực huyết mạch của Ma Thú tộc mạnh hơn người bình thường rất nhiều, đồng thời chín thành trở lên đều luyện thể.
Trong cùng cảnh giới, người luyện thể sẽ chiếm được ưu thế hơn.
"Nhưng mà hiện tại có vẻ như ngươi không thể sử dụng chiêu này lần thứ hai. Ta có nên lý giải thành không còn ai tranh đoạt với ta nữa không?" Chỉ là Kỳ Ngộ trông có chút không hài lòng.
Sau đó lắc đầu nói: "Mặc dù không chiến mà thắng không phù hợp với tính cách của ta, nhưng thứ đồ này rất quan trọng đối với Ma Thú đại lục, cho nên chỉ có thể nói xin lỗi thôi."
Diệp Thu Bạch nhìn Kỳ Ngộ, hỏi: "Có thể nói cho ta biết đây là thứ gì không?”
Dựa theo suy đoán, vật ấy rất có khả năng liên quan đến Sơn Hải Kinh.
Đồng thời, lúc trước Chiêm Thanh để ý đến vật này như thế, vậy chứng tỏ Thần giới cũng muốn có nó.
Có thể cái gọi là thân vật của Phàm Nhân giới chính là thứ này.
Kỳ Ngộ cười như không cười nhìn Diệp Thu Bạch, nói: "Vì sao ta phải nói cho ngươi biết? Nói cho ngươi ta cũng không được lợi ích gì.'
Diệp Thu Bạch cười cười: "Với thực lực của ngươi mà còn sợ những thứ này?"
"Ha, kích tướng cũng vô dụng với ta thôi."
Kỳ Ngô nhấch môi cười nói: "Nhưng mà cảnh giới của ngươi không đủ. Nếu cảnh giới của ngươi đủ cao, có lẽ sau khi đánh với ta một trận thì ta sẽ nói cho ngươi biết."
Lại là một tên thích đánh nhau.
Nhưng mà cũng dễ hiểu, hầu hết thành viên Ma Thú tộc đều thích luyện thể, đương nhiên cũng thích luận bàn chiến đấu.
Ví dụ như Tiểu Hắc.
Vừa nghĩ đến hắn, một giọng nói từ xa vọng đến.
"Vậy để ta đánh với ngươi."
Lời còn chưa dứt, đã có hai bóng người đồng thời đáp xuống chỗ này. Diệp Thu Bạch mỉm cười: "Đến rồi?"
Tiểu Hắc gật đầu.
Đàm Tông Chiếu thì lại giật mình: "Cổ sư huynh?"
Cổ Thánh ngậm cọng cỏ đuôi chó cười cười.
Kỳ Ngộ nhìn Cổ Thánh, hơi nhướng mày nói: "Cổ Thánh? Ta đã nghe nói đến ngươi, đã đột phá đến Thần Minh cảnh? Xem ra đã gặp kỳ ngộ gì."
Cổ Thánh thản nhiên cười đáp: "Cũng không phải là kỳ ngộ gì đáng nói, coi như là ké được chỗ tốt."
Cổ Thánh nói thế cũng không sai.
Nếu như không có Tiểu Hắc, hắn cũng không cách nào lấy được truyền thừa trở thành cận vệ của Minh chủ.
"Không phải ngươi nói tìm ai đó đến đánh với ngươi là ngươi sẽ nói thứ này rốt cuộc là cái gì sao? Vậy để ta đến đánh với ngươi." Cổ Thánh cười nói.
Nhưng Kỳ Ngộ lại lắc đầu.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tiểu Hắc, giống như đang quan sát con mồi của mình.
Mà Tiểu Hắc cũng không lùi bước, nhìn thẳng lại Kỳ Ngộ.
“Đánh với ngươi?”
Kỳ Ngộ liếc nhìn Cổ Thánh, khẽ lắc đầu, sau đó lập tức nhìn qua Tiểu Hắc, nói: "Hiện giờ ta rất muốn đánh với ngươi."
Kỳ Ngộ có thể cảm nhận rõ ràng được, cường độ thân thể của Tiểu Hắc cực kỳ cao, cũng là thể tu thuần túy giống như hắn.
Điều này rất ít thấy ở nhân tộc.
Người tu đạo bình thường sẽ không coi trọng rèn luyện thân thể, mà tập trung vào việc tu luyện thuật pháp nhiều hơn.
Nói cách khác song tu.
Thể tu thuần túy có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hơn nữa không chỉ là thể tu, dường như Tiểu Hắc còn có một loại lực lượng huyết mạch nào đó, khiến cho hắn cảm nhận được một sự áp chế mơ hồi
Cổ Thánh khẽ nhíu mày nói: "Không phải ngươi là Thần Minh cảnh sao? Đánh với một người có cảnh giới thấp hơn, không sợ làm mất mặt Kỳ Lân tộc à?”"
Nghe vậy, Kỳ Ngộ thản nhiên nói: "Ta cũng có thể áp chế lực lượng cơ thể để đánh với hắn. Trong lúc chiến đấu, nếu như ta bộc lộ ra cảnh giới cao hơn lực lượng thân thể của hắn thì coi như ta thua, thế nào?”
Cổ Thánh còn định nói gì đó, lại thấy Tiểu Hắc võ vỗ bả vai Thạch Sinh, sau đó đi đến trước mặt Kỳ Ngộ, nói: "Vừa đúng lúc, ta muốn thử xem công pháp mới tu luyện?"
Nghe đến đó, Kỳ Ngộ híp mắt nói: "Ngươi lấy ta ra thử công pháp sao? Có vẻ như ngươi rất tự tin?" "Tất nhiên."
"Nói miệng không có bằng chứng."
"Vậy thử xem."
Dứt lời, Kỳ Ngộ và Tiểu Hắc đồng thời tung ra quyền trước mắt bao người, hai nắm đấm va chạm vào nhaul
Trong tích tắc, một luông sóng xung kích thật lớn khuếch tán ra xung quanh như sóng thần ập đến!
Những người có cảnh giới thấp hơn căn bản còn không thể đứng vững, bị hất bay ra ngoài!
Nơi hai nắm tay va chạm, hỏa tinh không ngừng bắn ra.
Đương nhiên Kỳ Ngộ đã áp chế lực lượng thân thể của mình xuống Bán Thần cảnh sơ kỳ, tương đương với Tiểu Hắc.
Sau một quyền này, hai người đều không lùi vê phía sau.
Gần như cùng lúc đó.
Có vẻ như hai người đều có suy nghĩ giống nhau, nắm tay còn lại cũng tung về phía đối phương!
Bốn nắm đấm liên tục va chạm với nhau, mặt đất dưới chân hai người bắt đầu sụp đổ, bàn chân càng lún càng sâu dưới nền đất đang rạn nứt!
Lúc này, trên gương mặt luôn lạnh lùng của Kỳ Ngộ đột nhiên nở một nụ cười dữ tợn: "Không tôi! Ngươi thật sự không tồi! Ngoại trừ Ma Thú đại lục chúng ta ra, vậy mà lại có người từ giới vực khác có phương thức chiến đấu hợp ý ta đến như vậy!"
Tiểu Hắc cũng ngông cuồng cười to, trong mắt đã tràn đầy chiến ý cuồng nhiệt: "Ngươi cũng không tôi, đã lâu rôi không được đánh sảng khoái như thế này!"
"Vậy thì tiếp tục?"
"Đương nhiên!"
Nhìn nắm đấm của hai người liên tục va chạm vào nhau, mọi người ở đây đều ngẩn người ra nhìn.
Chuyện này là sao?
Hai tên điên cuồng chiến đấu chạm mặt nhau, sau đó thưởng thức lẫn nhau?
Diệp Thu Bạch cũng bất đắc dĩ cười khổ nói: "Xem ra sẽ không kết thúc dễ dàng đâu."
Thạch Sinh cũng gật đầu đồng tình, nhìn thoáng qua họa côn trong hộp băng tinh, cũng không nhân cơ hội này mà đi trộm lấy.
Mà bọn họ không dám đi lấy, những người khác ở đây lại càng không dám đi lấy.
Mặc dù Kỳ Ngộ đang chiến đấu, nhưng rốt cuộc vẫn đang áp chế cảnh giới. Lỡ như có người to gan lén đi lấy, hắn trực tiếp bộc phát cảnh giới thật, không đánh nhau với Tiểu Hắc nữa mà truy đuổi thì làm sao bây giờ?
Không nói đến Kỳ Ngộ, còn một Cổ Thánh đã đột phá Thần Minh cảnh đang ở đây đó.
Hai người đánh nhau suốt một canh giờ. Mặt đất xung quanh đã sớm bị xới tung tan nát, tan hoang không còn gì.
Kỳ Ngộ và Tiểu Hắc đều ăn ý mà lùi lại.
Chẳng qua mặc dù Kỳ Ngộ đã áp chế lực lượng thân thể, nhưng không thể áp chế được mức độ kiên cố của cơ thể, trên hai tay hắn chỉ có vài vết xước chảy máu.
Còn hai nắm đấm của Tiểu Hắc thì đã máu thịt be bét, thậm chí còn có thể nhìn thấy xương trắng.
Lực phản kích vẫn là quá mạnh.
Thấy thế, Kỳ Ngộ nhướng mày nói: "Ngươi còn được không? Như vậy có vẻ không công bằng đối với ngươi, nếu không ta lại áp chế lực lượng thân thể xuống chút nữa?"
Tiểu Hắc lại vẫn bình tĩnh nói: 'Không cần."
Lời nói của hắn vừa dứt, hai tròng mắt của Kỳ Ngộ hiện lên vẻ ngưng trọng.
Hai tay đã máu thịt mơ hồ của Tiểu Hắc bắt đầu bốc lên khói trắng, vết thương nhanh chóng khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chỉ trong thời gian hai ba hơi thở, bàn tay của Tiểu Hắc đã hoàn hảo như lúc ban đầu!
Lúc này, Tiểu Hắc lại lần nữa lao về phía Kỳ Ngội