Chương 1553: Quân tướng
Chương 1553: Quân tướngChương 1553: Quân tướng
Thẩm Hàm giao hai quân xe cho hai gã học viên có thực lực Thần Minh cảnh tâng thứ nhất của Thần Tích học viện.
Hơn nữa bản thân vốn là tướng và sĩ của Bán Thần cảnh.
Có thể nói, ngoại trừ hai tên học viên đã chết kia, toàn bộ các học viên còn lại mà Thần Tích học viện phái ra đều ở đây.
Thấy đối phương đã rơi vào thế hạ phong, Mục Phù Sinh thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cửu Bạch Lộ ở bên cạnh cười nói: "Ngươi đó, ngày thường luôn bình tĩnh cẩn thận như thế, vậy mà bây giờ cũng luống cuống."
Mục Phù Sinh nghe vậy thì cười khổ.
Đúng thế.
Sau khi biết mình đã bị trúng kế, đã bước chân vào cái bẫy hai tâng của Thẩm Hàm thì Mục Phù Sinh trở nên hoảng hốt.
Cũng không nghĩ đến việc nhóm đại sư huynh có thể đối phó được hay không, mà theo bản năng đã cho rằng đám người đại sư huynh đang lâm vào nguy hiểm.
Không phải hắn nghĩ đám người đại sư huynh bọn họ quá yếu.
Mà là cảm thấy đối phương chính là người Thân giới.
Thần giới vốn mạnh nhất trong Lục giới, hơn nữa vẫn luôn có ý định muốn tiêu diệt Phàm Nhân giới.
Thêm một điều nữa, đó là đây cũng là lần đầu tiên Mục Phù Sinh bị người khác tính kế, đã bước vào trong cạm bẫy của đối phương. Cảm giác mọi chuyện vượt khỏi tâm kiểm soát của mình khiến cho Mục Phù Sinh cảm thấy bất an.
Nghĩ đến đây.
Trong lòng Mục Phù Sinh thầm nghĩ, sau khi trở về, nhất định phải tự kiểm điểm lại, xem xét kỹ những sai lầm của bản thân ngày hôm nay.
Mục Phù Sinh và Cửu Bạch Lộ đi đến cạnh đám người Diệp Thu Bạch.
Trong đó, Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Hắc và Phương Khung chỉ bị chút vết thương nhẹ. Chỉ có Diệp Thu Bạch là khí tức cực kỳ uể oải, ngay cả khoanh chân ngồi mà nhìn cơ thể cũng có vẻ không vững.
Mục Phù Sinh chỉ vào Diệp Thu Bạch, hỏi: "Đại sư huynh bị làm sao vậy? Sao lại bị thương nặng như thế?"
Mộ Tử Tình ở bên cạnh chăm sóc cho Diệp Thu Bạch, đáp: "Trong đó có một người được Cổ Thánh ngăn cản, một người còn lại thì là cường giả Thần Minh cảnh do Tiểu Hắc và Tiểu Thạch Đầu liên thủ chống lại. Vốn dĩ với thực lực của bản thân Tiểu Hắc và Tiểu Thạch Đầu là đã hoàn toàn đủ để đối phó với hắn rồi. Nhưng đối phương lại bất ngờ sử dụng cấm thuật và đan dược, mạnh mẽ tăng thực lực lên, cho nên..."
Mục Phù Sinh tiếp lời: "Cho nên đại sư huynh đã sử dụng Thanh Vân kiếm." Mộ Tử Tình gật đầu.
Bên Thần Tích học viện còn sót lại một gã cường giả Thần Minh cảnh đang đấu với Cổ Thánh, Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Hắc. Ba người liên thủ công kích gã đó, khiến cho hắn ta dần dân không chống đỡ được nữa. Hắn cắn răng, sau đó có một cỗ huyết sắc thần quang tỏa sáng ra từ mi tâm của người này!
Thực lực hắn ta nhanh chóng tăng vọt, còn lấy ra một viên đan dược ném vào trong miệng.
Nhìn thấy cảnh này, Mộ Tử Tình ngưng trọng nói: "Chính là loại thủ đoạn tăng cường thực lực như vậy."
Cổ Thánh, Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Hắc đều bị đối phương đánh lui.
Mục Phù Sinh mím môi, hai tay kết ấn niệm chú, bảy loại Thượng Cổ Thần Lôi hóa thành lôi đình cự long đồng loạt xông về phía đối phương.
Nhìn lôi đình cự long lướt qua sát vai, Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Hắc không cần trao đổi gì với nhau, đều ăn ý xoay người lại cùng một lúc, chặn lại hai hướng tránh né của đối phương, đồng thời cũng tiến hành công kích.
Có sự trợ giúp của Mục Phù Sinh, cho dù đối phương đã sử dụng bí pháp và đan dược thì cũng không thể chống cự lại được bao lâu. Rất nhanh, hắn ta đã bị thân hồn câu diệt dưới sức mạnh của bảy loại Thượng Cổ Thần Lôi.
Ba người cầm quân tướng và sĩ của Thần Tích học viện thấy vậy thì sắc mặt đều trắng bệch.
Đồng tử run rẩy không ngừng.
Không ngờ được là kế hoạch của Thẩm sư huynh lại có thể thất bại.
Hơn nữa còn thất bại dưới tay người của Phàm Nhân giới - những người mà bọn họ cho rằng không có bất kỳ năng lực phản kháng nào.
Nhưng mà khi bọn họ nhìn thấy Mục Phù Sinh, đồng tử của cả ba người đều co lại.
Bọn họ nhớ rõ lúc ấy Mục Phù Sinh đi qua bên kia định tiêu diệt tướng, như vậy theo đạo lý mà nói, chắc chắn hắn đã chạm trán với Thẩm sư huynh.
Chẳng lẽ...
Nữ tử trong ba người kia vội hỏi: "Thẩm sư huynh đâu rồi?"
Mục Phù Sinh nói vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ: "Chết rồi."
Ba người liếc mắt nhìn nhau, đều có thể thấy được sự sợ hãi không thể che giấu trong mắt đối phương.
Phải biết rằng, Thẩm sư huynh chính là đệ tử mạnh nhất mà học viện phái ra lần này.
Trong lần giao lưu học viện Lục giới này, ngoại trừ người nọ của Thương Huyền học viện ra, những người khác căn bản không phải là đối thủ của Thẩm Hàm!
Ít nhất bọn họ đơn phương cho rằng là như thế.
Mục Phù Sinh đi vòng qua Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Hắc, đi vào phạm vi di chuyển của quân tướng và quân sĩ, đến trước mặt ba người kia.
Ba người đó thấy thế thì lập tức dùng toàn lực tấn công Mục Phù Sinh. Trong số ba người đến từ Thần Tích học viện này, người có cảnh giới cao nhất cũng chỉ là nửa bước Thần Minh cảnh. Mục Phù Sinh chỉ cần giơ tay lên là đã có thể dễ dàng ngăn cản công kích của ba người.
Sau đó hắn dùng một tấm phù triện, bên trong phù triện phóng ra từng sợi dây do lôi điện ngưng tụ mà thành, trói chặt ba người kia lại, căn bản không thể nhúc nhích.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi dám động vào người Thần giới sao? Chẳng lẽ không sợ Phàm Nhân giới các ngươi sẽ bị chặt đứt truyền thừa một lần nữa à?"
Mục Phù Sinh cười nhạo một tiếng, nói: "Trước khi các ngươi mở miệng nói chuyện thì chịu khó vận dụng đầu óc để suy nghĩ chút đi được không. Ngay cả Thẩm Hàm mà ta cũng dám giết thì vì sao không dám ra tay với ba người các ngươi?"
Trong lúc ba người kia còn định nói gì nữa.
Mục Phù Sinh chỉ tay, ba luồng lôi đình chi lực nhỏ như sợi tơ xuyên qua mi tâm của ba người.
Lôi đình chỉ lực quấy động trong thức hải của bọn họ, mãi cho đến khi thần hồn bị phá nát.
Mà Tiểu Thạch Đầu ở một bên thì nắm chặt hai tay lại.
Không gian xung quanh ba người bắt đầu vặn vẹo, thân thể bị xé nát, đồng thời cũng bị hút vào trong không gian.
Sau đó Tiểu Thạch Đầu vỗ tay cười nói: "Như vậy sẽ không còn dấu vết nào đúng không Mục sư huynh?”
Mục Phù Sinh cười gật đầu nói: "Đúng thế, có tiến bộ."
Lúc này, Cổ Thánh đi lên phía trước, đánh giá Mục Phù Sinh từ trên xuống dưới, cười nói: "Lúc trước đã đoán được ngươi ẩn giấu thực lực. Nhưng không ngờ là ngươi lại ẩn giấu sâu như vậy. Chỉ sợ bây giờ ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của ngươi đi?"
Mục Phù Sinh nhún vai nói: "Vậy thì không biết, nhưng phiên Cổ huynh thả thần thức ra đi."
Cổ Thánh cười nói: "Sợ ta nói chuyện ở nơi này ra ngoài sao? Muốn hạ cấm chế trong thần hồn của ta? Được thôi."
Nói xong hắn liền thả thần thức ra.
Lúc Mục Phù Sinh chuẩn bị hạ cấm chế thì Tiểu Hắc lên tiếng nói: "Không cần đâu Mục sư đệ. Hắn là người đáng tin."
"Hiện tại hắn đã trở thành cận vệ của ta rồi, một sợi thân hồn của hắn nằm trong tay ta."
Nghe vậy, Mục Phù Sinh mới thả tay xuống: "Nếu sư huynh đã tin hắn thì không cần làm nữa.
Thấy thế, Cổ Thánh mỉm cười.
Nếu như là những người khác, nói gì Mục Phù Sinh cũng sẽ không tin.
Nhưng đối với các vị sư huynh đệ ở Thảo Đường, Mục Phù Sinh lại tin tưởng vô điều kiện, thậm chí không hề giữ lại bất cứ suy nghĩ đề phòng nào. Sau khi ba người cầm quân tướng và quân sĩ này bị tiêu diệt.
Sương mù dày đặc trong khu rừng cũng bắt đầu dần dần tiêu tán.
Theo sương mù dày đặc dần tan đi, ở phía trước bọn họ, Thương Thiên Cổ Thanh dời ra hai bên, một con đường rộng lớn cũng xuất hiện trước mắt mọi người.
Đồng thời, quân cờ trong tay họ cũng phát ra những tiếng "răng rắc", chợt rạn nứt rồi biến mất.
Nói vậy, đây chính là con đường rời khỏi Huyễn Cảnh Sâm Lâm.
"Chờ thương thế của Diệp huynh khôi phục rồi đi sao?" Cổ Thánh hỏi.
Mục Phù Sinh gật đầu: "Cũng vừa lúc, ta còn có chút chuyện phải xử lý một chút."
Nói xong hắn liền biến mất tại chỗ.
"Xử lý gì thế?" Tiểu Thạch Đầu ngẩn người.
Cửu Bạch Lộ cười nói: "Đi hủy thi diệt tích."