Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 284 - Chương 1554: Tàn Nhẫn

Chương 1554: Tàn nhẫn Chương 1554: Tàn nhẫnChương 1554: Tàn nhẫn

Vào lúc này.

Sở Tường năm liệt xuống trước lông giam lôi đình, sắt mặt hắn mệt mỏi tái nhợt, thở hổn hển như trâu.

Hắn đã liên tục thử công kích lồng giam này, nhưng dù có dùng cách nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào phá vỡ được. Lồng giam không có một vết nứt, thậm chí còn không hề chấn động lấy một lần.

Phần lớn thương thế của Kỳ Ngộ đã được khôi phục, những vết thương nhìn rất nghiêm trọng đáng sợ trên cơ thể hắn đã dần dần lành lại gần hết.

Hắn nhìn Sở Tường, hừ lạnh một tiếng, nói: 'Đừng thử nữa, cứ ngoan ngoãn chờ chết ở đây đi. Nếu đã đứng nhầm phe, trước đó còn đắc tội Mục Phù Sinh thì ngươi phải trả một cái giá đắt."

Nghe những lời Kỳ Ngộ nói, trong lòng Sở Tường vốn đã sợ hãi vạn phần, bây giờ càng run rẩy cả người.

Nhìn bộ dáng này của Sở Tường, Kỳ Ngộ trào phúng cười mỉa mai: "Không ngờ dòng chính của những cổ gia tộc trên Thương Huyền đại lục lại là thứ phế vật đến mức này."

"Như vậy thì xem ra danh tiếng đệ nhất Hỗn Độn giới của Thương Huyền đại lục sớm muộn gì cũng sẽ có ngày phải chắp tay nhường cho Ma Thú đại lục chúng ta thôi."

Ba gã học viên của Thương Huyền học viện thì hai mặt nhìn nhau, lúc này sương mù dày đặc trong rừng đã biến mất, quân cờ đã vỡ vụn, bọn họ đã có thể tự do hành động.

Tuy nhiên trong lòng vẫn còn chút lo lắng.

Mặc dù bọn họ không có thù oán gì với Mục Phù Sinh.

Nhưng chung quy lại thì vẫn đã biết về một phần thực lực mà hắn che giấu.

Đang lúc những người này đang sợ hãi và căng thẳng, một bóng người đột nhiên xuất hiện giữa bọn họ.

Sở Tường nhìn thấy người này, biểu cảm đầu tiên là sửng sốt, sau đó thân thể lập tức mềm nhữn ra ngồi quỳ xuống đất, vô thức bò lui ra phía sau vài bước.

Kỳ Ngộ thấy vậy thì nhếch miệng cười nói: "Xem ra là thắng, hiện tại, ngươi định xử lý những người này như thế nào, hoặc là nói... xử lý ta như thế nào?"

Đầu tiên, Mục Phù Sinh đi đến trước mặt ba người của Thương Huyền học viện.

Trên trán ba ngươi kia đã đổ đầy mồ hôi lạnh, chảy dọc xuống theo gò má.

Sau đó có một người bước ra chắp tay nói với Mục Phù Sinh: "Vị huynh đệ này, chúng ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài nửa chữ."

Thân là đệ tử đại diện cho Thương Huyền học viện, đương nhiên vẫn có chút thông minh.

Nhìn thấy cảnh Mục Phù Sinh ẩn giấu thực lực rồi đột nhiên bộc phát ra lúc trước, cùng với hoàn toàn giam cầm bọn họ ở đây.

Cũng đã biết được ý định của đối phương là như thế nào. Gương mặt Mục Phù Sinh vẫn không thể hiện biểu cảm gì, lắc đầu nói: 'Không thân cũng chẳng quen, làm sao ta có thể tin tưởng các ngươi được.

Hơn nữa các ngươi là người của Hỗn Độn giới... Chỉ cân các ngươi không phản kháng, ta đây cũng sẽ không vô duyên vô cớ giết các ngươi. Thả thần thức ra để ta lập cấm chế là được."

Vẻ mặt ba người biến sắc, liếc mắt nhìn nhau.

Làm người tu đạo, hơn nữa bọn họ còn là những đệ tử hàng đầu của học viện, lúc đi ra ngoài có khi nào mà không được vạn chúng kính ngưỡng.

Mà người như vậy thì làm sao có thể chấp nhận cho người khác hạ cấm chế trong thức hải của mình?

Phải biết rằng, một khi bị hạ cấm chế, cũng tức là sống chết của bản thân đã phụ thuộc vào một suy nghĩ của đối phương!

Dường như đã nhìn ra sự do dự và không muốn của ba người.

Mục Phù Sinh nói: "Yên tâm, chỉ cần sau này các ngươi không đối địch với ta và không tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài thì cấm chế này cũng như không có."

Đã hạ cấm chế rồi mà còn có thể coi như không có được sao...

"Đương nhiên các ngươi cũng có thể chọn từ chối. Nhưng vì đảm bảo an toàn cho nên chỉ đành cho các ngươi thiệt thòi một chút, tiến vào luân hồi."

"À không... Chắc là không được tiến vào luân hồi đâu."

Ba người Thương Huyền học viện: "...

Kỳ Ngộ thì không nhịn được mà bật cười ha hả.

Đó mà là thiệt thòi một chút... Đã lấy luôn tính mạng chúng ta, ngay cả thần hồn cũng không tha.

Cuối cùng ba người kia vẫn lựa chọn để Mục Phù Sinh hạ cấm chế trong thức hải của mình.

Dù sao cái này cũng vẫn tốt hơn hồn phi phách tán, không thể tiến vào luân hồi.

Sau đó, ba người do dự một chút rồi chắp tay với Mục Phù Sinh, vội vàng rời khỏi nơi này.

Bọn họ một chút cũng không muốn gặp lại tên ôn thần Mục Phù Sinh này.

Kỳ Ngộ nhìn Mục Phù Sinh, nhếch miệng cười nói: "Ta có cần không?”

Mục Phù Sinh gật đầu: "Dù sao cũng chỉ vừa mới quen."

Kỳ Ngộ suy nghĩ một chút rồi cũng chấp nhận: "Vậy đến đây đi."

Sau đó hắn thả lỏng thức hải ra.

Mục Phù Sinh thấy thế thì nhíu mày nói: "Ngươi là người cao ngạo như vậy, có thể dễ dàng để cho ta hạ cấm chế trong thức hải của ngươi sao?"

Kỳ Ngộ nói: Đương nhiên sẽ có chút tức giận. Nhưng bây giờ chúng ta đã là quan hệ liên minh, dù sao cũng phải nên làm vài chuyện để có được sự tin tưởng lẫn nhau chứ."

"Thông minh." Sau đó Mục Phù Sinh hạ cấm chế trong thức hải của hắn.

Cảm nhận một chút, cũng không có cảm giác gì nhiều lắm, chỉ là trong lòng có hơi khó thích nghi.

Kỳ Ngộ đứng dậy, nhún vai nhìn Sở Tường đang ngôi liệt dưới đất với vẻ mặt ngây dại thì bĩu môi nói: "Định xử lý hắn như thế nào?"

Mục Phù Sinh nhìn Sở Tường.

Người này lúc trước vẫn luôn ghen ghét với hắn, nhiều lúc đã muốn đưa hắn vào chỗ chết.

Vậy thì không còn gì để do dự.

Mục Phù Sinh tiến lên nói: "Thật ra ta rất muốn hỏi ngươi về chuyện của những thượng cổ thế gia và các thế lực ở Thương Huyền đại lục. Nhưng mà dù ngươi có trả lời thì ta cũng không dễ dàng tin tưởng, ngươi cũng biết ta là người trời sinh có tính đa nghi."

Sở Tường như bắt được cọng rơm cứu mạng, ánh mắt đang ngây dại cũng dần dần tỉnh táo hơn, bò lên trước vài bước, vội nói:

"Ta có thể nói cho ngươi biết! Ta sẽ nói hết toàn bộ cho ngươi biết! Cho nên hãy tha cho ta một mạng đi, cầu xin ngươi, ta tuyệt đối không dám nói dối nửa lời!"

Mục Phù Sinh lại không nghe mà trực tiếp nắm lấy đầu Sở Tường, dưới ánh mắt hoảng sợ của hắn, Mục Phù Sinh cười nói: "Trong mắt ngươi còn có một tia sát ý. Nhưng mà cũng không cần ngươi nói cho ta biết."

Vừa nói xong.

Một cỗ thần hồn chi lực khổng lồ từ bàn tay Mục Phù Sinh truyền vào trong thức hải của Sở Tường, kịch liệt như sóng to gió lớn.

Cơ thể Sở Tường cứng đờ, hai mắt dần dần trở nên trống rỗng.

Một lượng lớn tin tức từ thức hải của Sở Tường tràn vào trong thức hải của Mục Phù Sinh.

Lông mày của Mục Phù Sinh cũng nhíu chặt lại.

Tình huống của Thương Huyền đại lục phức tạp hơn hắn nghĩ nhiều.

Trách không được Hỗn Độn giới có tư cách chống lại Thần giới.

Sau khi lấy được hết thông tin.

Thần hồn của Sở Tường bị Mục Phù Sinh đánh nát, cả thân thể cũng biến mất.

Nhìn cảnh này, Kỳ Ngộ nhếch miệng cười nói: "Được, đủ tàn nhẫn đấy."

Mục Phù Sinh bất đắc dĩ nói: 'Không còn cách nào khác, ta cũng không muốn bị một cổ gia tộc nhớ thương. Thế đạo này mà không tàn nhãn dứt khoát một chút thì không sống nổi."

"Đúng là đạo lý như thế." Kỳ Ngộ gật đầu: "Được rồi, chúng ta cũng đi tập hợp với những người khác đi?"

Sau đó hai người rời khỏi nơi này.

Đương nhiên trước khi rời đi, Mục Phù Sinh vẫn dùng một lượng lớn phù triện không thuộc tính để hoàn toàn phá hủy khu vực này thành mảnh vụn, sau khi kiểm tra không còn sót lại manh mối nào nữa thì mới rời đi.

Mặc dù nói Đăng Thần di tích hiếm khi có người có thể tùy ý ra vào.

Nhưng để đề phòng bất trắc, vẫn nên cẩn thận một chút. ... Sau khi hội ngộ với đám người Diệp Thu Bạch, đại sư huynh đã bình phục thương thế.

Mục Phù Sinh vừa đến gân thì đã thấy đám người Diệp Thu Bạch dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào hắn.

Mục Phù Sinh bị mọi người nhìn đến nổi da gà, lui vê sau nửa bước, nói: "Sao... Sao thế? Trên mặt ta có gì à?”

Nói xong còn lấy tay lau mặt của mình.

Chỉ thấy Diệp Thu Bạch tiến lên vỗ vỗ vào bả vai của Mục Phù Sinh, trong biểu tình kinh ngạc của hắn, Diệp Thu Bạch nhịn cười nói: "Không ngờ là Mục sư đệ lại quan tâm chúng ta đến như vậy."
Bình Luận (0)
Comment