Chương 1555: Hạng chín trên Thương Huyền bảng.
Chương 1555: Hạng chín trên Thương Huyền bảng.Chương 1555: Hạng chín trên Thương Huyền bảng.
Nghe được lời trêu chọc của Diệp Thu Bạch, gương mặt Mục Phù Sinh đỏ bừng, sau đó nhìn về phía Cửu Bạch Lộ.
Chỉ thấy Cửu Bạch Lộ cười khẽ một tiếng, nói: "Đừng nhìn ta, là do bọn họ cảm thấy ngươi có chút khác thường, còn chưa xóa sạch dấu vết và diệt trừ đám người đó mà đã trực tiếp đến nơi này."
"Lúc này mới lo lắng cho ngươi, sau đó hỏi ta đã có chuyện gì xảy ra. Các sư huynh đệ của ngươi hỏi sao có thể từ chối, chỉ đành nói ra hết mọi chuyện."
Khóe miệng Mục Phù Sinh co giật.
Tiểu Hắc cũng hiếm thấy mà nở nụ cười.
Bình thường Tiểu Hắc rất ít khi cười, chỉ khi nào được đánh nhau một cách sảng khoái thì hắn mới cười mà thôi.
"Không sao, sư huynh biết ngươi quan tâm đến sự an toàn của chúng ta. Chỉ là không nghĩ rằng Mục sư đệ lại quan tâm đến nỗi mất đi sự cẩn thận thường ngày... Nhưng đây cũng là chuyện tốt."
Diệp Thu Bạch gật đầu: "Ừm, chúng ta không cười ngươi đâu, chỉ cảm thấy vui mừng vì ngươi thôi."
Nói xong tất cả mọi người đều phá lên cười.
Đáng ghét
Mục Phù Sinh cắn răng nói: "Rõ ràng các ngươi đang chọc ta, còn không mau dừng lại."
"Được rồi được rồi, không cần để ý đến những chi tiết này."
Lần đầu tiên Mục Phù Sinh cảm thấy đám sư huynh đệ của mình thật đáng đánh như vậy.
Cửu Bạch Lộ tiến lên cười nói: "Như vậy cũng tốt mà, nếu không thần kinh vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, rất mệt mỏi."
Mục Phù Sinh trợn trắng mắt nói: "Vậy ta còn phải cảm ơn ngươi rồi."
"Không cần khách sáo." Cửu Bạch Lộ thản nhiên nói.
Mục Phù Sinh cạn lời.
Được rồi.
Chắc chắn cô nương này có ý xấu!
Kỳ Ngộ ở một bên cũng ngạc nhiên nói: "Lúc trước ta đã muốn hỏi ngươi, tiểu tử nhà ngươi cũng được đó. Đệ nhất mỹ nhân Hỗn Độn giới thường ngày đối xử với ai cũng lạnh lùng như núi băng, vậy mà ở với ngươi lại hoàn toàn khác biệt."
Mục Phù Sinh buộc miệng thốt lên: "Thật ra ta hy vọng nàng có thể cao lãnh một chút."
Sau một hồi trò chuyện, mọi người đi ra khỏi khu rừng. ...
Trên mặt biển ngoài Đăng Thần di tích.
Vốn dĩ thỉnh thoảng còn có từng tiếng xì xào trò chuyện truyền ra trên những chiếc hải thuyền, nhưng vào lúc này lại cực kỳ yên tĩnh.
Bầu trời tối sâm lại, mây đen nặng nề che kín không trung, giống như sắp rơi xuống mặt biển.
Khắp vùng biển dấy lên sóng to gió lớn mãnh liệt.
Một đợt lại một đợt liên tục vỗ vào thân rất nhiều hải thuyền.
Dường như chỉ có tiếng sóng cuộn thét gào là vang vọng trong mảnh không gian này.
Bầu không khí áp lực cực kỳ đáng sợ.
Nguyên nhân rất đơn giản, hồn bài của các học viên Thần Tích học viện bây giờ chỉ còn lại vỏn vẹn hai khối.
Trong số các học viện Lục giới, hồn bài của Thần Tích học viện là còn với số lượng ít nhất, tức là xếp hạng chót!
Không chỉ trưởng lão dẫn đội lần này của Thần Tích học viện không ngờ được, mà ngay cả người dẫn đội của các học viện khác cũng không lường trước được chuyện này.
Thật là quá sức tưởng tượng.
Tổng thể thực lực của Thần Tích học viện luôn xếp hạng nhất.
Cũng chỉ có Thương Huyền học viện hoặc Ma Thú học viện mới có thể chống lại một hai.
Hiện tại chỉ còn lại có hai người!
"Ai có thể nói cho bổn tọa biết rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?"
Trên hải thuyền của Thần Tích học viện, sắc mặt của trưởng lão dẫn đội xanh mét, dùng giọng điệu lạnh lùng quát: "Không chỉ Chiêm Thanh, hiện giờ ngay cả hồn bài của Thẩm Hàm cũng nát rồi!"
Trong số các học viên đại diện cho Thần Tích học viện lần này, hai người này là có thực lực mạnh nhất!
Nhưng bắt đầu từ khi mấy được bọn họ đặt nhiều kỳ vọng bỏ mình, các học viên khác của Thần Tích học viện cũng liên tục tử vong.
Đến bây giờ lại thì hai học viên mạnh nhất cũng đã mất mạng!
Chuyện này sao mà chấp nhận nổi?
Những người mạnh nhất đã chết, các học viên còn lại sao có thể đủ sức tranh đoạt với người của Thương Huyền học viện và Ma Thú học viện?
Hơn nữa bọn họ còn có nhiệm vụ.
Bên trên yêu cầu, trong lần giao lưu học viện Lục giới này, nhất định phải tiêu diệt sạch những đệ tử của Thanh Tiêu học viện thuộc Phàm Nhân giới bên trong Đăng Thần di tích, hơn nữa đoạt lấy thân vật Sơn Hải Kinh của Phàm Nhân giới.
Bây giờ nhìn hồn bài của Thanh Tiêu học viện, lại không có một hồn bài nào vỡ nát.
Không nói đến chuyện học viên bỏ mình, chỉ e là ngay cả nhiệm vụ và cái danh tiếng học viện đệ nhất Lục giới cũng sắp giữ không nổi rồi!
Điều này đối với Thần giới mà nói là vô cùng nhục nhã. Lúc này, trên hải thuyên của Phàm Nhân giới.
Lâm phó viện trưởng của Hỗn Linh học viện đi đến, cười nhẹ truyền âm hỏi: "Hồng viện trưởng, Ninh viện trưởng, sao lão hủ lại có cảm giác chuyện này là do mấy tiểu tử của Thanh Tiêu học viện các ngươi làm nhỉ?"
Hồng Anh cười nói: "Chuyện này ta cũng không rõ."
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Hồng Anh và Ninh Trần Tâm cũng nghĩ học viên Thần Tích học viện liên tiếp tử vong như thế là do đám người đại sư huynh gây nên.
Dù sao trong Đăng Thần di tích, chỉ có Thanh Tiêu học viện và Thân Tích học viện là có mâu thuẫn từ trước.
Hơn nữa Hồng Anh cũng cho rằng bọn họ có thực lực để làm điều này.
Đương nhiên Lâm phó viện trưởng sẽ không coi những lời của Hồng Anh là thật. Với những người đã đạt đến cảnh giới như bọn họ, chẳng lẽ đối phương đang nói câu nào là thật, câu nào là dối mà còn không nhìn ra manh mối sao?
Nhưng về phương diện khác cũng khiến cho Hồng Anh lo lắng.
Đợi đến khi việc này kết thúc, liệu người của Thần giới sẽ cho bọn họ dễ dàng rời khỏi nơi này sao?
Nghĩ vậy, Hồng Anh liếc nhìn Ninh Trân Tâm, truyền âm hỏi: "Ninh sư đệ, chuẩn bị tốt chưa?"
Ninh Trần Tâm gật đầu cười nói: "Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng. Bên chỗ Hoàng Thiên tỷ cũng có thể hành động bất cứ lúc nào."
"Vậy là tốt rồi, ngươi đi mời người dẫn đội của Tiên giới học viện và Ma giới học viện đến đây, nói chuyện này đi. Dù sao hiện giờ hai giới Tiên Ma cũng có quan hệ mật thiết với chúng ta."
"Sợ đến khi chúng ta đi rồi, Thần giới sẽ làm khó dễ bọn họ."
Ninh Trần Tâm gật đầu nói: "Hiểu rồi, ta đi ngay đây"...
Lúc này, đám người Diệp Thu Bạch đã ra khỏi khu rừng.
Không gian trước mắt như đã chuyển dịch đến một khu vực khác, khung cảnh trước mặt họ hoàn toàn khác với cảnh rừng rậm.
Quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào mà khu rừng dày sương kia đã biến mất, giống như chưa từng xuất hiện qua.
Phía trước bọn họ là một tòa tế đàn khổng lồ đang lơ lửng trên không!
Muốn đi lên tế đàn thì phải bước qua chín mươi chín bậc thang.
Lúc này, trên đó có ba người của Thương Huyền học viện, hai ba người khác đến từ Tiên giới và Ma giới học viện, còn có một người khác trên cơ thể có lông vũ đến từ Ma Thú học viện.
Hạo Thiên và Tông Vân cũng đang ở trên bậc thang.
Có lác đác những người khác, đám người Diệp Thu Bạch không quen biết bọn họ.
Chắc hẳn cũng đến từ những học viện lớn khác. Đám người Diệp Thu Bạch không tìm ra hết toàn bộ những người ở trong khu rừng dày sương ấy. Có người lấy được quân cờ, cũng có người không.
Dù sao phạm vi của khu rừng đó cũng rất rộng lớn, hơn nữa còn có sương mù dày đặc ngăn cách cảm giác của mọi người, bọn họ không phát hiện ra những người khác cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là vẫn chưa tìm ra những học viên còn lại của Thần Tích học viện.
Kỳ Ngộ gãi đầu nói: "Có phải đám người Thần Tích học viện đã chết sạch rồi không?”
Diệp Thu Bạch nói: "Ta đã giết một người."
Tiểu Thạch Đầu cũng cười nói: "Ta cũng giết."
Kỳ Ngộ: '..."
"Có vẻ như phải đi lên hết câu thang đó mới có thể đến Đăng Thần đài."
Khi hắn nói xong câu đó, lại nhìn lên phía trên cầu thang kia lần nữa.
Trên bậc thang thứ bốn mươi bảy, có một nam nhân áo xanh dẫn trước mọi người.
Lúc nhìn thấy hắn, Kỳ Ngộ khẽ nhíu này nói: "Vẫn luôn không gặp hắn, không ngờ hắn đã tới được đây."
"AI?"
Cửu Bạch Lộ tiếp lời: 'Đệ tử mạnh nhất mà Thương Huyền học viện phái ra lần này, đồng thời cũng là đệ tử duy nhất của Thương Huyền học viện không đến từ các thế gia hoặc thế lực mà có thể leo lên Thương Huyền bảng."
"Xếp hạng chín trên Thương Huyền bảng - Đỉnh Huyền."