Chương 1556: Bậc thang Đăng Thần.
Chương 1556: Bậc thang Đăng Thần.Chương 1556: Bậc thang Đăng Thần.
Mười hạng đầu trên Thương Huyền bảng là một sự biến đổi về chất.
Đồng thời, mỗi một người trong số mười người đứng đầu ấy đều là những nhân vật đứng đầu trong thế hệ trẻ của các thế lực, hoặc ít nhất là người gánh vác trong thế hệ trẻ của các thế lực đỉnh cấp.
Đỉnh Huyền cũng không ngoại lệ.
Hắn chính là đệ tử thân truyền của viện trưởng Thương Huyền học viện, cũng là người có thiên phú mạnh nhất được học viện công nhận. Cho dù là Giang Hữu Thanh cũng không thể nào so sánh được với hắn.
"Lúc trước sao không thấy người này xuất hiện?" Phương Khung nghi ngờ hỏi.
Trên hành trình của bọn họ, gân như đã chạm trán với gần hết các nhân vật đứng đầu học viện, duy nhất chỉ có Đỉnh Huyền - người được xưng là đệ nhất nhân của Thương Huyền học viện này là không thấy bóng dáng.
Kỳ Ngộ lắc đầu nói: "Không biết, nhưng cũng không cần suy đoán nhiều làm gì. Trước đây ta đã gặp Đỉnh Huyền vài lần trong các bí cảnh khác, cũng đã từng giao thủ."
"Thắng bại ra sao?" Tiểu Hắc hỏi.
"Trước kia thì ta thắng nhiều thua ít, còn trong vòng vài thập niên gần đây thì ta không còn là đối thủ của hắn nữa."
Kỳ Ngộ nhíu mày nói: "Cũng chính trong vòng mấy chục năm gần đây, thanh danh của Đỉnh Huyền lên nhanh như diều gặp gió. Không chỉ trở thành đệ nhất nhân trẻ tuổi nhất của Thương Huyền học viện mà còn xông lên hạng thứ chín trên Thương Huyền bảng."
"Cũng không biết rốt cuộc thì trước đây đã có chuyện gì xảy ra với hắn... Chỉ là sau khi hắn dần nổi tiếng thì không còn nhìn thấu hắn nữa, giống như đã trở thành một con người khác."
Diệp Thu Bạch nghi ngờ nói: "Liệu có phải đoạt xá không?"
Kỳ Ngộ lắc đầu: "Không có khả năng này, lúc trước viện trưởng của Thương Huyền học viện đã đích thân kiểm tra."
"Bất kể thế nào đi nữa thì hiện giờ suy nghĩ những thứ này cũng vô dụng."
Diệp Thu Bạch ngẩng đầu lên nhìn Đăng Thân Đài đang lơ lửng giữa không trung, nói: "Trước tiên nghĩ cách đi lên đã, chúng ta đã chậm lại phía sau khá xa rồi."
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện.
Người dẫn đầu hiện tại là Đỉnh Huyền lại đi lên được một bậc nữa, đến bậc thang thứ bốn mươi tám.
Mọi người cũng gật đầu, đồng loạt bước lên bậc thang đầu tiên.
Thế nhưng khi bọn họ bước lên bậc thang đầu tiên thì đều hơi sửng sốt.
Cầu thang này khác với bình thường, cũng không có lực trấn áp hay uy áp nào đó để hạn chế bọn họ leo lên.
Ngược lại, căn bản không hề có chút uy áp nào. Nhưng điều kỳ quái chính là, chỉ cân bước lên bậc thang này, tiên khí và linh khí xung quanh liền biến mất không còn lại chút gì, chỉ còn lại từng đợt thân khí nhè nhẹ!
Thế nhưng cho dù không có uy áp hạn chế bọn họ, nếu muốn tiếp tục đi lên bậc thang thứ hai thì lại giống như bị những sợi tơ thần khí kia quấn quanh hai chân, cho dù làm thế nào đi nữa cũng không bước lên bậc hai được.
Đây là vì sao?
Đang lúc bọn họ đang nghi ngờ khó hiểu.
Hạo Thiên đã leo lên đến bậc thang thứ tám đột nhiên cử động, chỉ thấy hắn rất nhẹ nhàng mà bước lên bậc chín, giống như không hề bị thần khí cản trở.
Sau đó hắn quay đầu nhìn đám người Diệp Thu Bạch ở phía sau, nói: "Sư tôn, nếu muốn tiếp tục đi lên ở nơi này thì nhất định phải luyện hóa thần khí trên mỗi bậc thang, thay thế tiên khí trong cơ thể."
Nghe vậy, tất cả mọi người giật mình.
Nói cách khác, nơi này không có uy hiếp gì, mà còn có rất nhiều kỳ ngộ.
Cung cấp thần khí để bọn họ thay đổi khí trong người.
"Hóa ra vì thế nên nơi đây mới gọi là Đăng Thần Đài, làm nửa ngày chính là để đổi khí." Tiểu Thạch Đầu bĩu môi nói.
"Nhưng mà nếu dựa theo quy tắc như vậy, chẳng phải người của Thần giới sẽ chiếm được ưu thế bẩm sinh sao?"
Mục Phù Sinh nhíu mày nói: "Bọn họ không cần đổi khí, vì trong cơ thể họ vốn đã có thần khí rồi. Chẳng lẽ nếu như bọn họ đến được đây thì sẽ có thể trực tiếp bước lên Đăng Thần Đài?"
Kỳ Ngộ khoanh tay nói: "Có vẻ đúng là như thế, vậy phải cảm thấy may mắn vì nơi này không có người của Thần Tích học viện rồi. Nếu không bọn họ nắm chắc vị trí đệ nhất."
"Chắc là Thần Tích học viện vẫn còn lại những học viện khác, chúng ta nhanh chóng lên thôi."
Nói xong, mọi người liền khoanh chân ngồi trên bậc thang, hít những thần khí này vào trong cơ thể, chậm rãi chuyển hóa thay thế tiên khí.
Điều này đối với đám người Diệp Thu Bạch mà nói thì đã quá quen thuộc, dù sao bọn họ cũng đã trải qua chuyện đổi khí như thế này một lần rồi. Chuyện này đối với họ chỉ là ngựa quen đường cũ.
Tất nhiên còn có Phương Khung ra là còn chưa trải qua, dù sao hắn vốn là người Tiên giới.
Cho nên ngoại trừ Phương Khung, Cửu Bạch Lộ, Cổ Thánh ra.
Đám người Diệp Thu Bạch nhanh chóng chuyển hóa xong thần khí của bậc thứ nhất, đi lên bậc thứ hai.
Tiểu Hắc thì vẫn đứng phía dưới không nhúc nhích, hắn vốn là người luyện thể thuần túy, cũng không cần phải đổi khí làm gì, Kỳ Ngộ cũng giống hắn.
Tốc độ của bọn họ so với những người khác mà nói thì cực kỳ nhanh. Đương nhiên mỗi lần leo thêm một bậc, thân khí cũng càng nông đậm hơn, cũng cần nhiều thời gian chuyển hóa hơn.
Sau khi tốn mất tròn ba ngày.
Diệp Thu Bạch dẫn đầu, thậm chí đã vượt qua Đỉnh Huyền mà đi đến bậc thang thứ tám mươi mốt.
Điều này cũng nhờ vào đạo cơ của Diệp Thu Bạch vững chắc hơn bất kỳ ai.
Cho nên trong những tình huống như thế này, Diệp Thu Bạch là người càng có lợi hơn.
Tốc độ của Thạch Sinh và Tiểu Thạch Đầu cũng không chậm, đã leo lên bậc thứ bảy mươi hai.
Phương Khung và Cửu Bạch Lộ thì một trước một sau.
Cổ Thánh tụt lại đằng sau hai người.
Về phần Mục Phù Sinh thì có chút bình thường không có gì đáng chú ý, ở sau Đỉnh Huyền hai bậc thang.
Nhưng mà người hiểu rõ vê Mục Phù Sinh thì đều biết tiểu tử này lại đang giả vờ.
"Các sư huynh đệ của ngươi thật đúng là biến thái mà..."
Phía dưới, Kỳ Ngộ đứng cạnh Tiểu Hắc không khỏi cảm khái nói:
"Tụt xa như vậy mà các ngươi cũng đuổi kịp. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Thanh Tiêu học viện các ngươi có thể đoạt vị trí quán quân trong lần giao lưu học viện Lục giới này."
"Lần này có nhiều người tiềm năng hơn trước, quả thật Phàm Nhân giới các ngươi sắp quật khởi rồi."
Mặt Tiểu Hắc không chút thay đổi, tình hình này đối với hắn mà nói thì không có gì bất ngờ.
Nói cách khác, nếu như không thể đoạt được hạng nhất thì mới có thể khiến cho hắn cảm thấy ngạc nhiên.
Phía trên bậc thang Đăng Thần.
Đỉnh Huyền dừng lại, quanh thân hắn không còn thần khí quấn quanh nữa, hắn đã chuyển hoán xong thần khí của tâng này.
Mục Phù Sinh ở đằng sau thấy thế thì khẽ nhíu mày, khi hắn dùng tốc độ thật sự của mình đi lên bậc thang mà Đỉnh Huyền đang đứng thì hỏi: "Chờ người?"
Đỉnh Huyền gật đầu.
"Ngươi không đi lên tiếp nữa, chẳng lẽ không ngờ thứ hạng bị đoạt mất sao?"
Đỉnh Huyền nhìn Mục Phù Sinh, sau đó bình tĩnh nói: "Cho dù ta có dốc toàn lực leo lên thì cũng không thể lấy được hạng nhất."
"Cho nên ngươi muốn nói cái gì?'Mục Phù Sinh nhíu mày.
Đỉnh Huyền nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi: "Các ngươi là người của Thanh Tiêu học viện đúng không? Có vẻ như Thanh Tiêu học viện gặp được kỳ ngộ."
Mục Phù Sinh không trả lời mà tiếp tục đi lên. Nhưng lông mày của hắn thì nhíu lại.
Trực giác cẩn thận nhiều năm nói cho hắn biết, những lời nói của Đỉnh Huyền tuy rằng nghe rất bình thường, chỉ là vài lời hỏi thăm thường gặp.
Nhưng lại khiến cho Mục Phù Sinh cảm nhận được trong đó ẩn giấu nguy cơ.
Giống như khi hỏi đám người Thần Tích học viện.
Chỉ là... Vì sao người của Thương Huyền học viện lại hỏi vê vấn đề này? Đơn giản chỉ là tò mò thôi sao?
Nhớ đến những lời Kỳ Ngộ nói lúc trước, mấy chục năm gần đây Đỉnh Huyền giống như đã thay đổi thành một người khác.
Mục Phù Sinh liệt người này vào trong danh sách những đối tượng nguy hiểm đáng chú ý.
Cứ thế, một nén nhang lại trôi qua.
Có thêm hai người xuất hiện phía dưới bậc thang Đăng Thần.
Kỳ Ngộ nhíu mày, trâm giọng nói: "Không ổn, là người của Thần Tích học viện."