Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 292 - Chương 1562: Người Bí Ẩn, Một Thế Giới Khác

Chương 1562: Người bí ẩn, một thế giới khác Chương 1562: Người bí ẩn, một thế giới khácChương 1562: Người bí ẩn, một thế giới khác

Sơn Hải Kinh, nếu không đề cập đến những thứ khác thì đúng là có bảy mươi lăm loại dị thú được ghi chép trong đó.

Hơn nữa, hiện giờ bốn tàn trang mà Lục Trường Sinh đang cầm trong tay, bao gồm Cùng Kỳ, Tất Phương, Chúc Long, Đế Giang đều có hình dạng hoàn toàn giống y như đúc trong Sơn Hải Kinh kiếp trước.

Ngay cả phân trang cũng giống y hệt!

Ví dụ như Chúc Long nằm trong phân trang của Đại Hoang Bắc Kinh.

Nếu ngươi nói đó là trùng hợp...

Ai mà tin lại có thể trùng hợp đến như thế được???

Đánh chết Lục Trường Sinh cũng không tin đây chỉ là sự trùng hợp!

Điều đáng nghi ngờ lúc này chính là vì sao thế giới tu đạo này lại xuất hiện Sơn Hải Kinh.

Liệu có liên quan gì đến Sơn Hải Kinh ở kiếp trước không.

Hoặc là nói, vốn dĩ thế giới này đã có Sơn Hải Kinh, hay là có người mang Sơn Hải Kinh đến thế giới này.

Nếu là vế sau.

Vậy cũng tức là người trọng sinh không chỉ có mỗi Lục Trường Sinh.

Nhưng rốt cuộc cũng phải thu thập đầy đủ tất cả những tàn trang của Sơn Hải Kinh mới được. Vì vậy Lục Trường Sinh nhìn Kỳ Ngộ, hỏi: "Lúc trước ngươi nói, địa côn trong số hai họa côn của Sơn Hải Kinh đang ở Ma Thú đại lục đúng không?”

Kỳ Ngộ gật đầu: "Đúng thế. Nhưng tứ đại thú tộc chúng ta vẫn còn đang tìm kiếm, chưa có manh mối gì của địa côn."

Lục Trường Sinh gật đầu, sau đó nhìn sang đám người Diệp Thu Bạch, nói: "Các ngươi chia nhau ra đến Ma Thú đại lục, tìm kiếm họa côn này."

Đám người Diệp Thu Bạch gật đầu.

"Nhưng các ngươi nên nghỉ ngơi hai ba ngày trước đi. Cho các ngươi thời gian thư giãn một chút, miễn cho đến lúc đó lại nói ta có lòng dạ tàn nhẫn, ép các ngươi tăng ca."

Tăng ca?

Lời này là có ý gì?

Kỳ Ngộ sửng sốt.

Tiểu Hắc võ võ vai Kỳ Ngộ, nói: "Quen dần là được rồi. Đôi lúc sư tôn hay nói những từ ngữ không thể hiểu được."

"Còn về phần những tàn trang và họa côn này, ta sẽ tạm thời giữ chúng. Có ý kiến gì không?”

Có ý kiến cũng phải đánh thắng ngươi mới được mài

Kỳ Ngộ cười bồi nói: "Vốn chính là đã hứa đưa cho Diệp huynh, bây giờ giao cho tiên bối cũng không sao."

Lục Trường Sinh gật đầu, sau đó ném một viên đan dược cho Kỳ Ngộ rồi biến mất tại chỗ.

Hắn chỉ để lại một câu: "Con người ta từ trước đến nay không thích thiếu nhân tình. Đan dược này coi như là thù lao.'

Kỳ Ngộ nhìn đan dược trong tay mình.

Tức khắc sững sờ khó tin nổi.

Hắn có thể cảm nhận được trong viên đan dược này ẩn chứa một cỗ lực lượng xưa nay chưa từng có.

Hơn nữa chỉ cần hoàn toàn luyện hóa xong viên đan dược này, lực lượng thân thể của hắn, thậm chí là thể chất huyết mạch đều có thể tiến lên một bước tăng vọt!

Loại đan dược có cường độ này, cho dù là trong Kỳ Lân tộc hắn cũng chưa bao giờ thấy qua.

Kỳ Ngộ ngẩng đầu nhìn về phía nơi Lục Trường Sinh biến mất, có chút thất thần.

"Rốt cuộc thì hắn là đại năng phương nào... Phàm Nhân giới từng có người như vậy sao?"

Diệp Thu Bạch cười nói: "Đừng tìm hiểu thân phận của sư tôn. Hắn không thích người khác điều tra hắn."

Kỳ Ngộ gật đầu.

"Được rồi. Tiểu Thạch Đầu, ngươi từng đi qua nhiều nơi, dẫn theo Kỳ Ngộ huynh đi dạo Phàm Nhân giới đi. Ba ngày sau trở về, chúng ta sẽ chuẩn bị xuất phát."

Tiểu Thạch Đầu ngẩn người nói: "Sư huynh, vì sao lại nói ta đi qua nhiều nơi? Không phải sư huynh các ngươi càng đi lang bạt qua nhiều địa phương hơn sao?"

Diệp Thu Bạch trợn trắng mắt, sau đó kéo tay Mộ Tử Tình rời đi.

Hắn còn phải bù đắp cho Mộ Tử Tình sau những tháng ngày chia xa nữa.

Lúc này, Mục Phù Sinh vỗ nhẹ vào đầu của Tiểu Thạch Đầu, bất đắc dĩ nói: "Nhớ kỹ là không được mang theo Kỳ Ngộ huynh đi làm loại chuyện đó. Nếu không sư tôn sẽ đánh gãy chân ngươi đấy."

Những người khác nghe vậy đều bật cười.

Mấy năm nay Tiểu Thạch Đầu đi nhìn lén khắp nơi, những nơi nó đi qua còn ít hơn so với bọn họ sao?...

Trường Sinh giới.

Lục Trường Sinh nằm ở dưới cây liễu, một bàn tay kê ra đặt sau gáy, tay kia câm họa côn và bốn tàn trang Sơn Hải Kinh xem đi xem lại.

Lúc này Hoàng Thiên đi đến, nói: "Ta nhớ ngươi đã từng nhiều lân đề cập đến thứ này đúng không? Chắc là rất quan trọng. Đích thân ngươi đi không phải sẽ ổn hơn sao?"

Ánh mắt Lục Trường Sinh vẫn nhìn chằm chằm vào tàn trang, trả lời: "Vốn dĩ ta cũng định tự mình đi. Chẳng qua không muốn cho người ngoài biết hành tung của ta mà thôi."

Khi đó Kỳ Ngộ đang ở đấy. Hoàng Thiên đã hiểu.

"Vậy ngươi định khi nào đi?”

"Không vội, có một số việc cần phải dặn dò xử lý một chút." Nói đến đây, Lục Trường Sinh mới nhướng mày, hơi ngước cằm nhìn Hoàng Thiên từ dưới lên trên.

Tiếc là nàng không mặc váy.

Không đúng không đúng, làm sao ta có thể bị loại chuyện này ảnh hưởng được? Tội lỗi tội lỗi, đến lúc đó đạo tâm không gân nữ sắc có thể bị phá.

Lục Trường Sinh lắc lắc đầu, sau đó nói: "Liễu Tự Như đâu? Truyền tin cho hắn, bảo hắn lưu ý chuyện tàn trang Sơn Hải Kinh ở Hỗn Độn giới."

Hoàng Thiên đáp: "Biết ngươi sẽ nói vậy nên ta đã dặn dò trước rồi."

Lục Trường Sinh nói: "Ngươi thật đúng là con giun trong bụng ta."

"Mặc dù không biết câu nói đó có ý nghĩa gì, nhưng mà nghe rất ghê tởm, lần sau đừng nói nữa.' Hoàng Thiên quay người rời đi.

Lục Trường Sinh bĩu môi, sau đó hỏi: "Tiểu Liễu à, ngươi biết Sơn Hải Kinh không?”

Trên đầu Lục Trường Sinh, cành liễu bắt đâu đong đưa, một giọng nói đoan trang êm tai vang lên.

“Hình như từng nghe nói qua.”

Lục Trường Sinh lập tức lên tinh thân, hắn ngồi dậy kích động hỏi: "Nghe nói qua cái gì?"

Liễu Thụ nói: "Đã là chuyện rất lâu trước đây rồi, lâu đến nỗi ngay cả ta cũng không nhớ rõ thời gian cụ thể."

"Ta chỉ nhớ rõ, lúc trước khi phiêu đãng trong vũ trụ mênh mông, ta đã từng đi ngang qua một thế giới. Trong thế giới kia, có vô số dị thú tồn tại, đang giao chiến với một số người."

"Mà những dị thú kia rất giống với dị thú được ghi lại trên Sơn Hải Kinh."

Lục Trường Sinh nhíu mày hỏi: "Một thế giới khác? Thế giới đó ở đâu?"

"Có vô vàn thế giới trong vũ trụ mênh mông. Phàm Nhân giới cũng chỉ là một giọt nước trong số đó, làm sao ta nhớ được."

"Chỉ là lúc trước vì bảo vệ cho thế giới kia không bị dư âm chiến đấu phá nát, cho nên ta đã ở đó đợi một lúc, củng cố bản nguyên thế giới kia."

"Cũng chính vào lúc ấy, có mấy người đi tới. Trong đó có một nữ tử cầm Sơn Hải Kinh trong tay, nàng vung nhẹ bút vẽ lên thì sẽ có một dị thú có sức mạnh đủ để hủy diệt thế giới hiện ra."

Được rồi được rồi.

Đùa sao?

Lục Trường Sinh cảm thấy hơi nhức đầu, con mẹ nó còn chưa hoàn toàn biết rõ vê Sơn Hải Kinh mà bây giờ lại có thêm người thần bí đứng đẳng sau, rồi lại có vài người nữa, sau đó còn có một thế giới thần bí khác.

Thế nhưng...

Lục Trường Sinh có một linh cảm, những sự kiện nhìn có vẻ như chẳng hề liên quan gì với nhau này, trên thực tế đều xuất hiện trên cùng một tuyến.

Có lẽ... Đây vốn dĩ chính là một sự kiện!

Nghĩ đến đây, Lục Trường Sinh bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Vậy cũng chỉ có thể điều tra từng cái một. Nếu ta suy đoán không sai, chỉ cần điều tra được một sự kiện trong số đó, sẽ có thể lần theo dấu vết mà tìm hiểu về nguồn gốc."

"Được rồi." Lục Trường Sinh thở dài một hơi, đứng lên từ trên mặt đất, vươn vai duỗi lưng nói: "Cũng đã đến lúc xuất phát rồi."

Hoàng Thiên nói: "Vậy ta giữ nhà sao?”

"Nói gì thế?" Lục Trường Sinh nhìn Hoàng Thiên, nói: "Ngươi cũng phải đi theo ta."

"Còn có Tương Liễu, Chúc Cửu Âm cùng với cái gì mà Cốt Dực..."

Vốn dĩ Cốt Dực Xà Hổ mặt đầy chờ mong, sau khi đi đến nơi này nó chỉ có tu luyện rồi ngủ, không có chút thú vị nào.

Thật vất vả mới chờ được có chuyện để làm.

Kết quả chủ nhân quên luôn tên của nó rồi...

Muốn khóc quá.
Bình Luận (0)
Comment