Chương 1563: Phượng Minh tông
Chương 1563: Phượng Minh tôngChương 1563: Phượng Minh tông
Phượng Minh thành.
Trong một tửu lâu.
Phần lớn người ở đây đều có những đặc điểm của ma thú trên cơ thể.
Đương nhiên cũng có những người đã ẩn hết đi mọi đặc điểm của ma thú, trông không khác gì người bình thường.
Nhưng mà nói chung lại thì... Ừm, tất cả đều là thú nhân.
"Thế nào, cảm ứng được gì rồi sao?"
Hoàng Thiên cải trang thành nam nhân, mái tóc dài màu đỏ rực được cột lên, mặc trang phục màu xanh, thoạt nhìn rất có khí chất thư sinh thanh tú.
Người khác nhìn thấy đều sẽ cảm thán một câu: Thật là một công tử nho nhã.
Tương Liễu cũng hóa thành hình người.
Cốt Dực Xà Hổ và Chúc Cửu Âm cũng thế, im lặng ở một bên không lên tiếng.
Lục Trường Sinh đã dịch dung gương mặt, trong tay cầm thiên côn của Sơn Hải Kinh, nhắm hai mắt lại tập trung cảm ứng.
Cảm ứng suốt nửa ngày, sau đó hắn mở mắt ra, lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Không được, không cảm ứng được."
Tương Liễu ở bên cạnh suy đoán: "Có phải vì chưa kích phát lực lượng trong đó không? Bây giờ thiên côn của Sơn Hải Kinh cũng không phát ra khí tức gì."
"Có khả năng này, nhưng mà không thông qua cái này cũng không thể nào tìm kiếm được."
Ma Thú đại lục vô cùng rộng lớn, muốn tìm một đồ vật không phát ra khí tức cũng giống như mò kim đáy biển.
Cho dù là Lục Trường Sinh cũng không thể tìm được.
Hoàng Thiên ở bên cạnh trợn trắng mắt, tức giận nói: "Vậy ngươi gấp gáp một mình đến Ma Thú đại lục như thế làm gì? Chẳng phải đi với tên Kỳ Ngộ của Kỳ Lân tộc đó thì tốt hơn sao."
"Còn có thể nhờ vào thế lực của Kỳ Lân tộc tại Ma Thú đại lục để thăm dò."
Lục Trường Sinh lắc đầu nói: "Tìm bọn họ cũng tức là chấp nhận thiếu nhân tình của bọn họ. Hơn nữa còn có thể bại lộ bản thân."
Đối với Lục Trường Sinh mà nói, hiện giờ còn chưa tìm ra được kẻ chủ mưu đứng sau, thậm chí đến cái mặt cũng không thấy được, cũng không biết người đó là ai.
Thì làm sao có thể làm loại chuyện mạo hiểm như nhờ cậy người khác được?
Hơn nữa, dựa theo suy đoán của Lục Trường Sinh thì tám chín phần mười là Sơn Hải Kinh này có liên quan mật thiết đến một loạt những sự kiện phát sinh trong mấy ngày gần đây. Bảo Lục Trường Sinh ngoan ngoãn chờ tin ở Trường Sinh giới là điều không thể nào.
Nếu mà thế thì hắn sẽ ăn không ngon ngủ không yên mất.
"Cho nên, dù sao bây giờ cũng phải có chút manh mối nào chứ. Đã ăn cơm uống rượu ở tửu lâu này ba ngày rồi, ngươi là thùng cơm sao?" Hoàng Thiên bất đắc dĩ nói.
"Chẳng lẽ không phải?" Tương Liễu buộc miệng nói.
Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng Tương Liễu liền hối hận, bởi vì hắn cảm nhận được có một ánh mắt chứa đầy sát ý nhìn về phía hắn.
"Không phải nói mấy nơi như tửu lâu là địa phương lưu thông tin tức nhiều nhất sao?" Lục Trường Sinh ghé vào bàn, bất đắc dĩ thở dài.
Hoàng Thiên gọi tiểu nhị tới tính tiền, sau đó dở khóc dở cười: "Vậy cũng phải xem là loại tin tức nào chứ. Thứ mà ngay cả tứ đại gia tộc cũng ra sức tìm kiếm, hơn nữa đến bây giờ còn chưa có manh mối nào, ngươi nghĩ sẽ có thể nghe ngóng ở tửu lâu sao?"
Nghe đến đó, Lục Trường Sinh nghiến răng nghiến lợi: "Đều do tiểu tử thối Diệp Thu Bạch kia, chính là hắn đã nói với ta."
[Diệp Thu Bạch: Ta? Ta đã nói gì? Sao lại đổ lên đầu ta?]
Khi Lục Trường Sinh nói câu này với vẻ mặt đầy phẫn hận thì nghe được bàn bên có người đang nhỏ giọng trò chuyện.
"Nghe nói chưa, hình như chỗ Phượng Minh tông có thần thú lui tới Phượng Minh Cửu Thiên! Chỉ tiết lộ ra chút tin tức thôi mà bên Phượng Minh tông đã cho phong tỏa tông môn. Hiện giờ đừng nói đến người ngoài, ngay cả đệ tử ngoại tông cũng không thể tiến vào chủ sơn của Phượng Minh tông."
"Phượng minh? Khoảng cách với lần phượng minh gân đây nhất cũng là mấy trăm vạn năm rồi. Phượng Minh thành này được đặt tên như vậy cũng là từ đó."
(
) Tiếng kêu của chim phượng hoàng.
"Đúng vậy, ai bảo Phượng Hoàng tộc đã tuyệt chủng chứ?"
Nghe vậy, đám người Lục Trường Sinh hai mặt nhìn nhau, đều có thể thấy được vẻ vui mừng trong đôi mắt đối phương.
Hoàng Thiên bất đắc dĩ che trán nói: "Ta nói này, có phải vận khí của ngươi cũng quá tốt rồi không? Vậy mà lại có thể nghe được manh mối trong tửu lâu."
Vẻ phẫn hận vừa rồi trên gương mặt của Lục Trường Sinh đã biến mất, thay vào đó là sự hưng phấn, nói:
"Được, không cần phạt tiểu tử thối kia quét núi nữa."
Chỉ có Tương Liễu là ôm thái độ nghi ngờ.
Tuy rằng hắn cũng xuất thân từ Phàm Nhân giới, nhưng đã bị giam cầm trong Vân Mộng trạch quá nhiều năm, cho nên cũng không hiểu biết nhiều về tin tức của thế giới bên ngoài.
"Chỉ là tiếng phượng minh thôi mà đã kết luận chuyện này có liên quan đến Sơn Hải Kinh sao?"
Nghe vậy, Lục Trường Sinh giải thích: "Không phải là kết luận, chỉ là nghi ngờ có khả năng thôi."
"Phượng Hoàng tộc vốn đã tuyệt chủng, trừ Hoàng Thiên ra thì có lẽ không còn Phượng Hoàng nào nữa.”
"Quan trọng là người kia đã nói, lần nghe tiếng phượng minh gần đây nhất đã là trăm vạn năm trước.
Trăm vạn năm trước?
Hoàng Thiên tiếp lời: "Trăm vạn năm trước vừa đúng là lúc Thần giới xúi giục điều khiển Tà Ma giới gây nên trận đại chiến khiến Phàm Nhân giới bị chặt đứt truyền thừa. Mà sở dĩ Thần giới phát động đại chiến chặt đứt truyền thừa đối với Phàm Nhân giới chính là bởi vì kiêng ky sự tồn tại của Sơn Hải Kinh."
Nghe đến đó, Tương Liễu bừng tỉnh.
Nói cách khác, có lẽ phượng minh này chính là do tàn trang của Sơn Hải Kinh dẫn tới.
Ngay sau đó, Lục Trường Sinh liền chỉ huy Tương Liễu đi tìm hiểu tin tức của Phượng Minh tông.
Bản thân hắn không tiện ra mặt.
Trong tình huống rảnh rỗi đào ra một ít Hỗn Nguyên Thạch, cũng thuận lợi tìm hiểu được.
Phượng Minh tông.
Ở Ma Thú đại lục, tông môn này được xem như thế lực nhất lưu.
Sở dĩ gọi là Phượng Minh tông, không chỉ là vì một tiếng phượng minh trăm vạn năm trước, càng là bởi vì có một tia huyết mạch Phượng Hoàng.
Phượng Minh tông nằm trên Phượng Minh sơn, phía đông bên ngoài Phượng Minh thành.
Khi đám người Lục Trường Sinh đi đến Phượng Minh sơn, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên nơi này đã tiến vào trạng thái đề phòng phong tỏa.
Gần như cứ cách vài dặm là sẽ có một đệ tử đứng canh gác.
Trận pháp khổng lồ tạo nên kết giới màu đỏ rực, bao phủ Phượng Minh sơn trong đó.
"Tương Liễu, ngươi ở bên ngoài điều tra tình huống, có nơi nào không đúng thì truyên âm cho ta.
Nói xong, Lục Trường Sinh mang theo Hoàng Thiên ẩn giấu thân ảnh và khí tức, chớp mắt một cái đã biến mất tại chỗ.
Khi hai người xuất hiện lại lân nữa thì đã vào bên trong Phượng Minh tông.
Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên nấp trong một góc nhỏ hẹp, cơ thể gân như dán sát vào nhau.
Lục Trường Sinh nhưng thật ra không nhận thấy rằng nhiệt độ đang dần dần tăng lên, hắn đang chăm chú nhìn vào những đệ tử tông môn đang đi tới đi lui.
Mỗi một đệ tử đều có vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa còn đang chạy về cùng một hướng.
"Có vẻ như không thể mãi ẩn nấp thân hình được rồi... Lỡ như bọn họ có pháp bảo gì đó có thể dò xét đặc thù thì sao? Cần phải dịch dung một chút."
"Nhưng mà chỉ dịch dung thôi cũng không được, phải bắt chước khí tức nữa, ừm... Trước tiên bắt một tên đệ tử đến để bắt chước khí tức đã, ngươi nghĩ sao?"
Sau đó hắn quay đầu nhìn Hoàng Thiên.
"Này, sao mặt ngươi lại đỏ như vậy? Tẩu hỏa nhập ma à?"
Hoàng Thiên đỏ mặt, nàng hơi cúi đầu, cắn môi dưới run giọng nói: "Ta nghĩ... Ngươi nên rời khỏi người ta trước."
Nghe đến đó, lúc này Lục Trường Sinh mới phản ứng lại, cảm giác được sự mềm mại trong lòng ngực.
Hắn vội vàng lắc mình đi ra ngoài, sau đó tiện tay đánh ngất hai tên đệ tử, kéo vào trong góc, nói: "Được rồi, bắt chước khí tức của bọn họ đi."
Sau đó hai người dịch dung thành dáng vẻ của hai tên đệ tử này, còn bắt chước khí tức... Hoàng Thiên hoàn thành dưới sự trợ giúp của Lục Trường Sinh.
Dù sao muốn hoàn toàn bắt chước được khí tức một cách giống nhất thì phải biết được tường tận đặc tính công pháp tu luyện của đối phương.
Điều này trong mắt Hoàng Thiên là một việc khó như lên trời, trừ khi cảnh giới của bản thân và đối phương không ở cùng thứ nguyên.
Còn theo như lời Lục Trường Sinh thì...
Chuyện này khó lắm sao?