Chương 1564: Thần Hoàng chỉ hồn, vật môi giới!
Chương 1564: Thần Hoàng chỉ hồn, vật môi giới!Chương 1564: Thần Hoàng chỉ hồn, vật môi giới!
Trà trộn trong đám đệ tử này.
Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên đi qua từng tòa đại điện cao vút đến tận tâng mây, rồi đi đến một sơn khẩu.
Ở trong sơn khẩu, có thể cảm nhận rõ ràng được một luồng sóng nhiệt nóng cháy xông vào mũi.
Đối với loại sóng nhiệt này, cho dù những đệ tử có được một tia huyết mạch Phượng Hoàng của Phượng Minh tông thì cũng đổ mồ hôi đầy đầu, thậm chí không thể không vận dụng tiên khí và lực lượng huyết mạch để chống đỡ.
Hoàng Thiên nhíu mày nói: "Ta có thể cảm nhận được trong luồng sóng nhiệt này sinh ra một chút cộng hưởng với lực lượng huyết mạch của ta."
Lục Trường Sinh gật đầu: "Vậy chứng tỏ hướng điều tra của chúng ta là đúng, ngươi nhớ giả vờ một chút."
Hoàng Thiên sửng sốt, quay đầu nhìn Lục Trường Sinh, chỉ thấy lúc này hắn cũng giống như những đệ tử khác, khắp người đều là mồ hôi, thậm chí đến quần áo cũng ướt đẫm. Bọn họ đang tạo màn chắn xung quanh cơ thể để chống lại luông sóng nhiệt nóng rát này.
Ngay cả khí tức cũng giống y hệt với hai gã đệ tử bị Lục Trường Sinh đánh ngất.
Hoàng Thiên không khỏi giơ ngón cái lên, bội phục nói: "Luận cẩu không ai bằng ngươi."
Lục Trường Sinh tỏ ra kiêu ngạo.
Hoàng Thiên nhìn mà câm nín, ta giống đang khen ngươi lắm sao?
Nhưng nàng vẫn làm theo.
Trước lối vào của sơn khẩu, có năm lão giả với khí tức mạnh hơn những đệ tử khác nhiều đang canh giữ ở chỗ này.
Trong tay mỗi người đều cầm một cục đá, bất kỳ đệ tử nào tiến vào sơn khẩu thì đều bị yêu cầu phải đặt tay lên cục đá, nếu như cục đá có ngọn lửa hiện lên thì mới được chấp nhận cho phép đi vào bên trong.
Khi Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên tiến đến lối vào.
Đột nhiên, bên cạnh có một nam tử tiến đến vỗ vào vai hai người, cao giọng nói: "Đường huynh, Lương huynh!”
Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên đều quay đầu lại nhìn nam tử hơi lùn trước mặt.
"Sao vậy? Sao lại làm như không quen biết ta thế?" Nam tử đó nhíu mày nói.
Lục Trường Sinh vội đáp: "Không có việc gì, chỉ là đang tốn sức để chống đỡ luồng sóng nhiệt này mà thôi."
"Hả?"
Nam tử thấp lùn kia lại gân nhìn chằm chằm vào Lục Trường Sinh, trong đôi mắt hiện lên vẻ nghi ngờ. Lục Trường Sinh vẫn mỉm cười, nhưng trong tay đã ngưng tụ lực lượng để chuẩn bị sẵn sàng đánh ngã người này.
"Không đúng lắm, bình thường tính tình của Đường huynh ngươi đâu có tốt như vậy? Nếu là trước kia thì đã trực tiếp ra tay rồi."
Tính tình như thế mà ngươi còn gọi một tiếng Đường huynh hai tiếng Đường huynh thân thiết như thế này??
Chẳng lẽ ngươi có máu M à?
Lục Trường Sinh lập tức đổi cách diễn, hừ lạnh nói: "Chỉ là chống đỡ luồng nhiệt này đã phải tiêu hao rất nhiều tiên khí, hơn nữa phía trước còn có trưởng lão giám sát."
"Ừ, cũng phải."
Vẻ nghi ngờ trong mắt nam tử kia tan biến.
Lúc này hai người Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng mà với thực lực của chúng ta, cho dù có thông qua được cửa ải này thì cũng chỉ được xếp ngoài cùng." Nam tử thở dài nói.
"Nói vậy là sao?" Hoàng Thiên hỏi.
Nam tử giải thích: 'Các ngươi chưa nghe nói gì à?
Lần này Phượng hồn xuất hiện, mục đích chính là muốn chúng ta tiến vào Phượng Minh cấm địa để cảm ngộ Phượng hồn.
Ai có cảnh giới hơi thấp một chút thì cũng chỉ có thể được đứng ngoài cùng. Cảnh giới càng cao, huyết mạch càng thuần khiết, có thể được cách Phượng hồn càng gần hơn, đương nhiên cũng cảm ngộ càng sâu hơn."
"Cục đá trong tay các trưởng lão chính là Phượng Minh thạch, dùng để kiểm tra thực lực và huyết mạch."
Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên liếc mắt nhìn nhau.
Nếu là như vậy, thì cần phải che giấu lực lượng huyết mạch một chút rồi.
Trong cơ thể Lục Trường Sinh cũng có một phần tinh huyết Thần Hoàng, bởi vì lúc trước khi Hoàng Thiên dung hợp huyết mạch có trộn lẫn vào một chút.
Hoàng Thiên thì không cần phải nói, bản thân nàng có huyết mạch Thần Hoàng thuần khiết nhất.
Một khi bị cục đá kia kiểm tra ra, vậy nhất định thân phận của hai người họ sẽ bị nghi ngờ.
Vậy nên Lục Trường Sinh nắm lấy tay Hoàng Thiên.
Trong tình huống những người khác không phát hiện ra, hắn truyên một luồng thánh khí vào người nàng.
Luồng thánh khí này đã che giấu tất cả huyết mạch của Hoàng Thiên.
Rất nhanh đã đến lượt hai người Lục Trường Sinh.
Trưởng lão lạnh nhạt nói: "Đặt tay lên trên, truyền tiên khí vào, giải phóng lực lượng huyết mạch." Hai người Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên làm theo.
Hai người giải phóng ra lượng tiên khí tương tự với hai gã đệ tử bị đánh ngất.
Lục Trường Sinh căng thẳng nhìn chằm chằm vào Phượng Minh thạch, về phương diện cảnh giới thì hắn không lo lắng, chủ yếu là sợ huyết mạch bị bại lộ.
Lỡ như thánh khí không áp chế được thì sao?
Nhưng mà may là Phượng Minh thạch tỏa ra ngọn lửa không quá lớn, không quá khác biệt với những người khác.
Trưởng lão thấy thế thì gật đầu nói: "Được rồi, đi ra ngoài cùng, chú ý không nên đến quá gần. Nếu gần quá, với thực lực và thiên phú của các ngươi sẽ không thể chịu đựng được Phượng hồn chỉ lực."
Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên gật đầu.
Lúc này, nam tử thấp lùn kia đến gần, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, nói: "Ồ, có vẻ như mấy ngày nay thực lực của các ngươi cũng không tỉnh tiến. Xem thành quả bế quan lần này của ta đây."
Nói xong, hắn đặt tay lên Phượng Minh thạch.
Ngọn lửa hiện ra quả thật có cường độ mạnh hơn nhiều so với hai người Lục Trường Sinh và Hoàng Thiện.
"Thấy rồi chứ, cảnh giới của ta đã đột phá đến Tổ Cảnh sơ kỳ rồi!"
Lục Trường Sinh: "A... Ừ... Tốt, lợi hại, lợi hại."
Không đúng, người mà Lục Trường Sinh đang giả dạng hiện tại có tính tình không được tốt lắm.
Vì thế hắn đổi sang bộ dạng khinh thường, nói: "Thì sao?"
Quả nhiên nam tử kia không có nghỉ ngờ gì, cười to vỗ vai Lục Trường Sinh: "Được rồi, vào đi thôi."
Nói xong, ba người cùng nhau đi xuyên qua một hẻm núi.
Ở hai bên hẻm núi có từng pho tượng Thần Hoàng.
Hình thái của những pho tượng này khá giống với lúc Hoàng Thiên hiện ra chân thân.
Thấy vậy, hai người Lục Trường Sinh liếc mắt nhìn nhau, xem ra đúng là Thần Hoàng đã từng xuất hiện ở nơi đây.
Nếu không sao những bức tượng điêu khắc đó có thể giống như vậy?
Đi xuyên qua hẻm núi là một quảng trường khổng lồ.
Trên quảng trường là một vách đá to lớn che lấp cả không trung, chỉ có một cái lỗ nhỏ để lộ thấy bầu trời.
Trong cái lỗ nhỏ này có một cột sáng màu đỏ rực hiện lên. Mà cột sáng này vừa vặn chiếu vào nơi trung tâm nhất của quảng trường.
Mà trong cột sáng kia, có thể nhìn thấy một hư ảnh Thần Hoàng khổng lồ đang giương cánh kêu tol Theo mỗi một lần giương cánh thì đều sẽ có một luồng sóng lửa nóng cháy khổng lồ thổi quét ra xung quanh.
Từng luồng sóng lửa khi va chạm với vách đá sẽ khiến vách đá rung chuyển một phen. Nhưng lực lượng bên trong luồng sóng lửa này lan vào trong vách đá và bị vách đá hấp thu.
Ngay lúc này, trong quảng trường đã có ba bốn vòng người vây quanh cột sáng đỏ rực.
Nam tử kia tìm được vị trí, vẫy tay nói: "Đến đây đi."
Hai người Lục Trường Sinh đi qua.
Một luồng sóng nhiệt đánh úp lại, sắc mặt nam tử trong nháy mắt trở nên tái nhợt, cơ thể run lên không ngừng như sắp té ngã.
"Thần Hoàng chỉ lực thật là cường đại, cho dù đã dốc hết sức thì cũng khó chống lại một luông sóng nhiệt đánh tới."
Nói xong, nam tử liên khoanh chân ngồi trên đất, vừa chống đỡ sóng nhiệt vừa thử cảm ngộ cỗ Thân Hoàng chỉ lực này.
Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên giả vờ như đang cực kỳ miễn cưỡng chống đỡ, một bên truyền âm nói: "Là huyết mạch Thần Hoàng đúng không?"
"Đúng vậy." Hoàng Thiên gật đầu.
Lục Trường Sinh nhìn Thần Hoàng chi hồn ở giữa cột sáng đỏ rực, cũng dần dần nhận ra manh mối.
Không giống như là tự nhiên hình thành mà giống như thông qua một vật môi giới nào đó để triệu hoán ra hơn!
Như vậy điều cần làm bây giờ chính là phải tìm được vật môi giới, đồng thời tìm ra sự tôn tại của người triệu hoán!
Như vậy thì có thể tỏa định vị trí địa côn của Sơn Hải KinhI