Chương 1565: Truy tìm nguồn gốc
Chương 1565: Truy tìm nguồn gốcChương 1565: Truy tìm nguồn gốc
Tìm kiếm vật môi giới.
Nói dễ thì cũng dễ, nói khó thì cũng khó.
Phương pháp mà tất cả mọi người đều biết là cần phải rút khí tức ra từ trên vật phát sinh, sau đó dựa theo luồng khí tức này mà tỏa định vật môi giới hoặc người triệu hoán.
Nhưng khó là khó ở chỗ muốn làm được điều này thì phải xem xét tình huống.
Nếu như đối phương có thủ đoạn cao minh, hơn nữa cảnh giới cũng tương đối cao, vậy thì sẽ khó.
Ngược lại, nếu như người rút khí tức ra để truy tìm vật môi giới và người triệu hoán có cảnh giới rất cao, hơn nữa trên phương diện cảm giác tìm kiếm có trình độ đoạt tạo hóa thiên địa, vậy thì rất dễ.
Ừm, nói tóm gọn chỉ cần cảnh giới cao là được.
Lục Trường Sinh hoàn hảo đạt được yêu cầu này.
Đối với hắn mà nói, phương pháp này rất đơn giản.
Nói liền làm.
Lục Trường Sinh vừa duy trì vẻ mặt giả vờ như đang khó khăn chống đố, vừa giải phóng ra một luồng thánh khí mà người bên ngoài không thể nhìn thấy được.
Luồng thánh khí này nhỏ và mỏng như sợi tơ, giống như sợi chỉ xuyên qua đầu kim mà xuyên vào cột sáng đỏ rực giữa quảng trường.
Chậm rãi, không hề có chút lệch khỏi quỹ đạo nào mà xuyên thẳng qua Thần Hoàng chi hồn đang giương cánh cất tiếng phượng minh ở giữa cột sáng!
Khi thánh khí xuyên vào.
Tiếng phượng minh của Thần Hoàng chi hồn càng thêm bén nhọn!
Biên độ giương cánh và tốc độ đều tăng lên không ít, giống như đang vùng vẫy đau đớn.
Đương nhiên luồng sóng lửa phát ra cũng bạo động kịch liệt hơn nhiều, uy lực và độ mạnh của sóng xung kích tăng vọt.
Điều này khiến cho những đệ tử đang đứng xung quanh quảng trường trong lúc nhất thời không thích ứng kịp với sóng xung kích mạnh như vậy, có nhiều đệ tử bị hất bay ra ngoài!
Những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Từng ngụm máu tươi phun ra rơi khắp quảng trường.
Chỉ còn lại một số đệ tử có thể đứng vững được cơ thể, ví dụ như những đệ tử cá biệt trong vòng cực.
Một trưởng lão xuất hiện trong quảng trường.
Vẻ mặt ngưng trọng nhìn cảnh này, căng thẳng nói: "Chuyện gì đã xảy ra? Sao Phượng hồn lại đột nhiên bạo động?”
"Bây giờ không phải là lúc tìm hiểu nghiên cứu nguyên nhân!" Một lão giả lớn tuổi trong đó cắt lòng bàn tay mình và bôi máu lên mi tâm, ngay lập tức, từng đạo hỏa diễm hoa văn từ giữa mày lan tràn ra toàn thân.
Lông vũ màu đỏ đậm trên cơ thể bắt đầu to lên.
"Uy lực cũng luồng sóng lửa này vẫn còn đang tăng lên, dốc toàn lực chống đỡ! Nếu không các đệ tử ở đây sẽ thương vong hơn phân nửa!"
Phượng Minh tông không thể chấp nhận nổi loại tổn thất lớn như vậy.
Phải biết rằng, những đệ tử đứng ở đây là toàn bộ những đệ tử nội môn và đệ tử thân truyên của Phượng Minh tông.
Các trưởng lão khác nghe vậy cũng hiểu được, đều hóa thành chân thân, toàn lực khống chế luồng sóng nhiệt này ngăn không cho lan rộng!
Nếu không vách đá xung quanh liên tục hấp thu sóng lửa sẽ không thể chịu đựng được quá lâu.
Lúc này, nam tử thấp lùn cách Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên không xa cũng bị hất bay ra ngoài!
Hoàng Thiên nhìn xung quanh, bọn họ có nên giả vờ một chút hay không?
Nhưng thấy Lục Trường Sinh còn đang nhắm mắt truy tìm, nàng vẫn chọn bỏ qua, trong tình huống này không nên quấy rây hắn.
Nhưng với thực lực của Lục Trường Sinh, rất nhanh đã tìm được một chút khí tức trong Thần Hoàng chỉ hồn.
Luồng khí tức này che giấu rất sâu.
Sợi tơ thánh khí của Lục Trường Sinh giống như mạng nhện, vội vàng vây quanh luồng khí tức này, truy tìm nguồn gốc!
Không bao lâu sau, đột nhiên Lục Trường Sinh mở bừng hai mắt, nhìn về phía một nam tử đang đứng ở vòng trong quảng trường, cách Thần Hoàng chỉ hồn gần nhất.
Cũng là một trong số ít các đệ tử còn có thể bám trụ được.
"Là hắn sao?" Hoàng Thiên hỏi.
Lục Trường Sinh gật đầu: "Tám chín phần mười là hắn."
"Bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Lục Trường Sinh lắc đầu nói: "Trước tiên không nên đánh rắn động cỏ, quan sát xem hắn định làm gì. Nơi này có nhiều người quá, nhưng bây giờ chúng ta phải làm một chuyện..."
Hoàng Thiên sửng sốt hỏi: 'Làm cái gì?"
Lục Trường Sinh không trả lời, chỉ dùng hành động thay cho lời nói.
Chỉ thấy sau khi hắn chống đỡ được trong ba hơi thở thì liền đau đớn thét lên một tiếng, trực tiếp bay ngược ra ngoài, khi bay trên không còn liên tiếp phun ra ba ngụm máu.
Hoàng Thiên: ”..."
Ngươi không nghĩ đến việc ta là nữ? Cũng cần giữ một chút thể diện sao?
Ta cũng rất rụt rè đó! Nhưng mà nghĩ như vậy.
Trong lòng Hoàng Thiên chỉ do dự một giây rồi cũng làm y như Lục Trường Sinh.
Mặc dù nhìn có vẻ rất giả, nhưng mà trong tình huống hỗn loạn như thế nào cũng sẽ không có người cố tình chú ý đến.
Hoàng Thiên "rất trùng hợp" mà bị hất bay ra rồi rơi xuống bên cạnh Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh nằm trên đất, nhắm hai mắt lại, hơi thở yếu ớt, nói: "Kỹ thuật diễn của ngươi còn không bằng người chơi bóng rổ lúc trước nữa."
Chơi bóng rổ? Đó là cái gì?
Hoàng Thiên sửng sốt.
"Trở về phải rèn luyện cho tốt."
Sau khi Lục Trường Sinh tìm được mục tiêu thì liền rút thánh khí ra, Thân Hoàng chi hồn đang bạo động cũng dần dần bình tĩnh lại.
Nhưng mà trưởng lão vì chống đỡ chấn động của những luồng sóng lửa mà đã tiêu phí mất nửa ngày.
Hoặc là nói... Nửa ngày trôi qua, Thần Hoàng chỉ hồn cũng dần biến mất.
Các trưởng lão không dám đánh cược nữa, bắt đầu phái người đưa những đệ tử đã bất tỉnh đưa ra ngoài.
Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên cải trang thành đệ tử trùng hợp được xếp vào cùng một viện.
Hai người cách nhau một căn phòng.
Hoàng Thiên truyền âm nói: "Còn định giả ngất bao lâu nữa?"
"Không sao, ta vẫn luôn nắm được hướng đi của đối phương, còn chưa rời đi, giả thêm nửa ngày nữa đi."
Hoàng Thiên: "... Người có ba cấp."
"Ngươi là người à..."
Cảm nhận được sát ý của Hoàng Thiên, Lục Trường Sinh cười thầm nói: "Ý của ta là, ngươi dùng tu vi luyện hóa đi."
Có đôi khi, lời nói của Lục Trường Sinh quả thật khiến cho Hoàng Thiên vừa yêu vừa hận.
Lúc hận thì hận không thể dùng Thần Hoàng chi hỏa để thiêu hắn.
Đáng tiếc là đánh không lại. ...
Rất nhanh, màn đêm đã buông xuống.
Lục Trường Sinh nói: "Hành động thôi.'
Hoàng Thiên: "Ta cũng phải đi theo sao?"
Lục Trường Sinh suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Đi theo luôn, thứ mà đối phương triệu hoán ra có liên quan đến ngươi, lỡ như cần ngươi thì sao?"
Vì thế hai người nhân lúc đêm tối mà mặc y phục dạ hành vào, rời khỏi tiểu viện. Một nén nhang trôi qua sau khi hai người rời đi, tên nam tử ban ngày kia đi đến tiểu viện. Hắn gõ cửa phòng hai người, thấy không ai đáp lại, có thể cảm nhận được khí tức bên trong nên đẩy cửa vào.
Nhìn thấy hai người nằm trên giường, cảm nhận được khí tức uể oải kia thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may, tuy rằng trọng thương nhưng ít nhất không tổn thương đến căn cơ."
Sau đó lặng lẽ đi ra ngoài.
Hai người này đương nhiên không phải Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên. Vì đề phòng có người đến thăm hỏi, cho nên Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên đã đưa hai tên đệ tử bị Lục Trường Sinh đánh ngất kia vào phòng thay thế mình.
Dù sao họ cũng bị ngất thật, chỉ cần động tay động chân một chút trên thân thể bọn họ, làm cho người khác nhìn qua thấy bọn họ bị trọng thương là được rồi.
Cùng lúc đó.
Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên đã lẻn vào trong một động phủ.
Đệ tử thân truyền đều có động phủ riêng.
Mà những động phủ này có hỏa chi đạo tắc nông đậm hơn những nơi khác nhiều, càng thích hợp cho đệ tử Phượng Minh tông tu luyện.
Lục Trường Sinh một đường đi thẳng, hữu kinh vô hiểm mà đi đến chỗ sâu trong động phủ thì nhìn thấy có một tên nam tử đang vẽ gì đó trên một bức họa.
Bên cạnh bức họa có đặt một trang giấy ố vàng.
Lục Trường Sinh híp mắt nhìn kỹ, sau đó đồng tử của hắn co rụt lại.
Hoàng Thiên cũng nhíu mày.
Đó chính là một bức tàn trang của Sơn Hải Kinh, phía trên là một bức họa Phượng Hoàng. ...
Mấy nay dịch giả bận nên sẽ bù chương sau nha các bạn ^^