Chương 1566: Hứa Dạ Minh, Đại Hoang Thú Tâm
Chương 1566: Hứa Dạ Minh, Đại Hoang Thú TâmChương 1566: Hứa Dạ Minh, Đại Hoang Thú Tâm
Phượng Hoàng được khắc họa trên tàn trang Sơn Hải Kinh này có thể nói là giống y hệt như Thần Hoàng chi hồn được triệu hoán vào ban ngày.
Gần như có thể xác định được là chính người này đã triệu hoán Thần Hoàng chỉ hồn.
Nhưng mà, người này là ai mà có thể triệu hoán được? Triệu hoán bằng cách nào?
Dựa theo lời Kỳ Ngộ nói, muốn triệu hoán dị thú ra từ trong Sơn Hải Kinh thì phải có một điều kiện tất yếu, đó là tập hợp đầy đủ thiên côn và địa côn của Sơn Hải Kinh.
Hiện giờ thiên côn đang ở trong tay Lục Trường Sinh, chẳng lẽ đối phương chỉ dùng mỗi địa côn mà có thể triệu hoán dị thú được?
Lúc này, Hoàng Thiên truyền âm nói: "Làm sao bây giờ, ngồi chờ quan sát ở đây sao?"
Lục Trường Sinh vốn định quan sát thêm chút nữa thì đột nhiên trong đầu hắn vang lên âm thanh của hệ thống.
[Kích hoạt nhiệm vụ dành cho ký chủ, xin hãy thu người trước mắt này làm đồ đệ. ]
[Họ tên: Hứa Dạ Minh. ]
[Thiên phú: Cấp SSS. ]
[Tư chất: Đại Hoang Thú Tâm - Tư Chất Đại Đế. |
Không thể nào?
Đồ đệ của hắn đã nhiều như vậy, sắp không quản nổi nữa rồi!
Lục Trường Sinh nghiêm túc phản đối: "Ta không thu! Cái này còn mệt mỏi hơn 996 nữa!"
(
) Thuật ngữ chỉ văn hóa giờ giấc làm việc bên Trung Quốc: 9 giờ sáng làm đến 9 giờ tối, liên tục 6 ngày trong một tuần.
Hệ thống: Lần này cho dù không thu đồ đệ cũng sẽ không có trừng phạt.
Lục Trường Sinh nghe vậy thì sửng sốt.
"Sao bây giờ lương tâm của ngươi lại trỗi dậy thế?"
Hệ thống: Chỉ là người này có liên quan mật thiết đến Sơn Hải Kinh, thu hay không thu thì tùy ký chủ.
Cơ thể Lục Trường Sinh run lên, hai tay chà xát vào nhau.
Mẹ nó, thoáng cái đã bắt chẹt hắn.
Bây giờ điều mà Lục Trường Sinh muốn làm nhất là gì?
Không phải là muốn điều tra rõ ràng chuyện này sao? Vậy chỉ có thể bắt đầu từ Sơn Hải Kinh trước.
Trách không được hệ thống lại nói lân này không thu đồ đệ sẽ không bị trừng phạt.
Hắn còn đang nghĩ hệ thống bỗng nhiên có lòng tốt.
Lục Trường Sinh hừ lạnh một tiếng, nói: "Phần thưởng thì sao?" "Khi nào thu đồ đệ xong thì sẽ phát phần thưởng."
Nghe vậy, Lục Trường Sinh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Sau khi kiểm tra xung quanh không có thông đạo hay cạm bấy nào thì âm thầm thiết lập kết giới ngăn cách, đảm bảo động tĩnh trong động phủ này sẽ không bị người bên ngoài phát hiện ra.
Lục Trường Sinh đi ra ngoài, lần này hắn không che giấu khí tức nữa.
Sau khi đến gần, thân hình Hứa Dạ Minh chợt lóe rồi đột nhiên quay người đánh một quyền vào ngực Lục Trường Sinh!
Vẻ mặt Lục Trường Sinh bình tĩnh, dùng một bàn tay bắt được nắm đấm của đối phương.
Hứa Dạ Minh thấy cơ thể không thể nhúc nhích thì vẻ mặt kinh biến, tay kia lấy ra một cây bút vẽ, đột nhiên có một bức họa cuộn tròn xuất hiện trước cây bút.
Bút vẽ nhấc lên những tàn ảnh trên bức họa, dùng mắt thường không thể theo kịp tốc độ tay của Hứa Dạ Minh.
Rất nhanh, một con bạch hổ sinh động như thật xuất hiện trên bức họa cuộn tròn.
Hứa Dạ Minh khẽ quát: "Thanh Mục Bạch Hổi"
Hình vẽ Bạch Hổ trong bức họa lại có thể thoát khỏi trang giấy mà hóa thành một con bạch hổ to lớn thật sự nhào về phía Lục Trường Sinh!
Thấy thế, Lục Trường Sinh chỉ nhìn thoáng qua, một luồng kim quang như kiếm phóng ra từ mắt hắn, xuyên qua con bạch hổ này.
Trong ánh mắt kinh hãi của Hứa Dạ Minh, con bạch hổ nổ tung thành một bãi mực nước rơi xuống đất.
"Yên tâm đi, ta không có ác ý với ngươi. Đồng thời cũng không có bất kỳ suy nghĩ cướp đoạt thứ trong tay ngươi." Lục Trường Sinh mỉm cười nữa.
Hứa Dạ Minh cắn răng phẫn hận nữa: "Ai biết được?"
Nói xong, hắn định vẽ một lần nữa thì lại bị luông thánh khí từ ngón tay Lục Trường Sinh bay ra trói lấy bàn tay câm bút vẽ kia.
Hai tay không thể cử động thì hai chân đá về phía hạ thân của Lục Trường Sinh.
"Này, tiểu tử ngươi cũng ác thật đó." Lục Trường Sinh trừng mắt, dùng thủ đoạn tương tự trói lấy hai chân Hứa Dạ Minh và toàn thân hắn.
"Mặc dù ta không gần nữ sắc nhưng vẫn cần dùng nha."
Nữ sắc thì không có, chỉ có ngũ chỉ cô nương gào khóc đòi ăn.
Hứa Dạ Minh thử vùng vẫy nhưng không có bất cứ tác dụng gì.
Hắn chỉ có thể trừng mắt hung hăng nhìn Lục Trường Sinh.
“Ngươi thuộc phe nào trong tứ đại thú tộc?"
Lục Trường Sinh lắc đầu: "Không thuộc bên nào. Ta là Nhân tộc."
Hứa Dạ Minh sửng sốt: "Tin này đã truyền đến các đại giới khác rồi sao?"
"Cái này thì yên tâm, trong Nhân tộc chỉ có ta biết." Lục Trường Sinh nói: "Hơn nữa cũng chỉ có ta biết về tung tích của ngươi. Từ lúc bắt đầu ta đã nói mình không có ác ý với ngươi.'
Nhưng vẻ mặt của Hứa Dạ Minh vẫn rất đề phòng, con ngươi run rẩy, căn bản không tin hắn.
Lục Trường Sinh cười nói: "Nếu ngươi giấy thoát ra được thì ta đây cũng không cần lăn lộn nữa, trực tiếp bái ngươi làm sư phụ luôn."
Bái sư?
Hứa Dạ Minh sửng sốt.
Lục Trường Sinh nói tiếp: "Ta muốn thu ngươi làm đồ đệ."
Hứa Dạ Minh ngây ngẩn, sau đó hừ lạnh nói: "Thu đồ đệ? Thu ta làm đồ đệ, sau đó thuận lý thành chương mà chiếm đoạt họa côn của Sơn Hải Kinh làm của riêng?"
Nghe vậy, Lục Trường Sinh cẩn thận đánh giá Hứa Dạ Minh.
Trạng thái hiện giờ của Hứa Dạ Minh và lời nói của hắn thể hiện lòng phòng bị rất nặng, nặng đến mức cực đoan.
Có lẽ hắn đã trải qua chuyện gì đó.
Vậy nên Lục Trường Sinh nói: "Ta có thể thả ngươi ra, nhưng ngươi đừng nên có suy nghĩ lệch lạc nào. Trận giao đấu ngắn ngủi vừa này ngươi cũng thấy rồi đó, dù thế nào đi nữa thì ngươi không phải là đối thủ của ta."
Nói xong, Lục Trường Sinh cởi bỏ trói buộc cho Hứa Dạ Minh.
Hứa Dạ Minh cũng coi như là người thông minh, hắn không ra tay nữa, chỉ ngồi trên ghế, quay mặt sang một bên không nhìn Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh cười nói: "Ta sẽ không chiếm đồ của ngươi làm của riêng, của ngươi chính là của ngươi. Nếu Sơn Hải Kinh đã lựa chọn ngươi vậy tức là có duyên với ngươi."
"Ta chỉ muốn thông qua Sơn Hải Kinh để xác nhận một số thông tin mà thôi."
Thấy vẻ mặt của Hứa Dạ Minh vẫn không hề thả lỏng, Lục Trường Sinh nói: "Được rồi, ta biết hiện giờ ngươi không tin ta. Hôm nay đến đây thôi."
Nói xong, Lục Trường Sinh đi ra khỏi động phủ.
Hứa Dạ Minh sửng sốt.
Hoàng Thiên thấy thế thì cũng vội vàng đuổi theo.
"Đi như thế nào? Không cần Sơn Hải Kinh sao?"
Lục Trường Sinh cười cười: "Bây giờ còn chưa phải lúc, lòng đề phòng của hắn quá nặng."
Hoàng Thiên cười nói: "Xem ra lân thu đồ đệ này của ngươi sẽ khó khăn rồi, hiếm khi thấy cảnh này."
'Làm sao? Chê cười ta?”
"Không có, chỉ là cảm thấy thật mới lạ."
Lục Trường Sinh mà cũng có ngày thu đồ đệ lại bị người ta từ chối.
Nói Hứa Dạ Minh mà biết được thực lực của Lục Trường Sinh thì không biết sẽ có suy nghĩ như thế nào đây?
Sau khi Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên rời khỏi động phủ, Hứa Dạ Minh do dự một lúc rồi chạy ra ngoài điều tra một phen. Nhận thấy hai người Lục Trường Sinh đã không còn ở đây nữa thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên, cho dù hai người có chưa đi thì Hứa Dạ Minh cũng không thể phát hiện ra.
Sau khi trở lại động phủ, vẻ mặt của Hứa Dạ Minh tràn đầy nghi ngờ, dáng vẻ này của đối phương không giống với những người khác.
Hắn muốn rời khỏi nơi thị phi này, nhưng hiện tại Phượng Minh tông đang trong tình trạng phong tỏa.
Người ngoài không vào được, đương nhiên đệ tử trong tông môn muốn ra ngoài cũng cần phải xin chỉ thị.
Nghĩ đến đây, Hứa Dạ Minh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống, tiếp tục vẽ tranh.
Nhưng hắn đã thu hồi tấm tàn trang Sơn Hải Kinh kia. ...
Mặt trời rực rỡ dâng lên, chiếu ánh nắng ấm áp xuống Phượng Minh tông.
Nam tử kia lại tới tiểu viện của Lục Trường Sinh lần nữa.
Nhìn thấy hai người đi ra, nam tử thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cũng may không tổn thương đến căn cơ.
Lục Trường Sinh cố tình thể hiện sắc mặt tái nhợt, giọng nói yếu ớt hỏi: "Có chuyện gì?"
"Các trưởng lão ra lệnh những người nào đến gần Phượng hồn trong lần này thì đến Trưởng Lão điện một chuyến. Cụ thể chuyện gì thì ta không rõ lắm."
Lục Trường Sinh gật đầu, sau khi giấu kín hai tên đệ tử kia đi thì cùng Hoàng Thiên đi theo nam tử.
Lúc đến Trưởng Lão điện, nam tử lấy ra lệnh bài thân phận, trên đó có khắc hai chữ Tân Trạm.