Tôi không thể ngăn được cô ấy.
Đành dẫn cô ấy về nhà.
Tôi biết, nếu không tận mắt chứng kiến bộ mặt thật của cha mẹ tôi, cô ấy sẽ không tin rằng có bậc cha mẹ nào lại tự tay chặt đứt đôi cánh của con gái mình.
Trong sân, mẹ tôi đang ôm Phúc Bảo phơi nắng.
Cô Trần xúc động kể hết mọi chuyện, chờ đợi mẹ tôi phản ứng.
Cô ấy chờ rất lâu, đến khi mẹ tôi dỗ cho Phúc Bảo ngủ mới nhẹ giọng nói:
“Học phí trên thành phố rất đắt, nhà tôi không kham nổi.”
Cô Trần vội nói:
“Hướng Tình thông minh như vậy, tôi có thể lên trấn chạy vạy, chắc sẽ xin miễn được học phí.”
Mẹ tôi đáp, giọng không cho phép phản bác:
“Không được. Đại Nha đi rồi, ai giặt giũ, nấu cơm? Nó còn phải chăm sóc Phúc Bảo của tôi nữa.”
“Tôi thấy Đại Nha đi theo cô học toàn điều xấu, suốt ngày không lo ở nhà mà lang thang khắp nơi. Mau đi đi, đừng làm bẩn đất nhà tôi.”
Ánh nắng mùa thu chiếu lên gương mặt mẹ tôi, phía hướng về Phúc Bảo trông rạng rỡ ấm áp, nhưng phía hướng về tôi thì chìm trong bóng tối, tựa như một con quỷ dữ sẵn sàng ăn tươi nuốt sống.
Cô Trần rời đi trong nước mắt.
Lời lẽ của mẹ tôi không ngừng ám chỉ rằng cô Trần là một người đàn bà không đứng đắn, hai mươi mấy tuổi mà chưa lấy chồng, chắc chắn là muốn tìm đàn ông bên ngoài.
Tôi lặng lẽ đi theo cô ấy trở về ký túc xá.
Cô Trần vừa khóc vừa nói:
“Phụ nữ đâu chỉ có con đường lấy chồng, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đỗ đại học.”
Tôi gục đầu lên chân cô ấy, hưởng ứng:
“Nhất định cô sẽ đỗ đại học.”
Cô Trần bật cười qua làn nước mắt:
“Em biết thi đại học là gì không? Giờ đã chẳng còn kỳ thi tuyển sinh đại học nữa. Tôi chỉ nói vậy để tự an ủi thôi.”
Không phải đâu, còn năm năm nữa thôi. Chỉ cần kiên trì thêm năm năm, kỳ thi đại học sẽ được khôi phục.
Cô Trần sẽ là một trong những học sinh đầu tiên trúng tuyển đại học.
Tôi vẫn nhớ trước khi khai giảng, cô ấy đã đến tìm tôi, khuyên tôi đừng quên việc học. Với tài năng của tôi, nếu chăm chỉ, chắc chắn có hy vọng thi đỗ.
Thật tiếc, lúc đó Phúc Bảo mới sáu tuổi lại nhìn thấy.
Nó vừa khóc vừa la hét, bảo không muốn xa chị. Rồi nó bĩu môi chỉ vào đống sách vở mà cô Trần để lại cho tôi.
Mẹ tôi lập tức hiểu ý nó, liền dùng một mồi lửa thiêu rụi giấc mơ của tôi.
Từ đó, cho đến khi lấy chồng, tôi không có cơ hội nào được động vào sách vở nữa.
Nhưng đời này sẽ không như vậy.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra một đạo lý.
Nhẫn nhịn chỉ khiến bản thân bị chà đạp.
Chỉ cần chịu đựng đau khổ, thì khổ đau sẽ mãi không dứt.
Lần này, ai phản đối việc tôi học, tôi sẽ đối đầu đến cùng!
06
Chớp mắt, tôi sắp lên lớp sáu.
Phúc Bảo đã ba tuổi, xinh đẹp đến mức không giống trẻ con ở nông thôn, nói năng lại rất giống người lớn.
Việc nhận mặt chữ và tính toán cũng như tự nhiên mà biết.
Ngay cả bà nội đôi lúc cũng lẩm bẩm:
“Chẳng lẽ thật sự là thần tiên chuyển thế?”
Cha mẹ tôi vui mừng khôn xiết, rồi lại bắt đầu suy tính:
“Đại Nha, nuôi con học hết tiểu học đã là cha mẹ không phụ lòng con rồi. Nhà này nhiều miệng ăn như vậy, chỉ dựa vào một mình cha làm sao nuôi nổi.”
Tôi biết ông sắp nói gì tiếp theo.
Ông định bắt tôi đi làm cho đội chăn nuôi lợn trong làng để kiếm công điểm.
Hôm qua, làng tổ chức bốc thăm. Phúc Bảo ba tuổi rút được lá thăm tốt nhất từ hàng trăm tờ giấy.
Nó bĩu môi, nằm trong lòng mẹ, chỉ tay vào tôi:
“Cho chị, cho chị.”
Người trong làng đều khen tôi có phúc, nhờ vào ánh hào quang của Phúc Bảo. Công việc chăn nuôi lợn là việc có công điểm cao, sau này tôi nhất định sẽ tìm được một gia đình chồng tốt.
Cũng từ lúc đó, tôi không còn là Đại Nha nhà họ Hướng, mà trở thành chị của Phúc Bảo.
Tôi vui vẻ đồng ý, nhưng điều kiện là tôi phải được tiếp tục đi học.
Cha tôi tức giận, giơ tay định đánh tôi.
“Con lấy đâu ra thời gian mà đi học? Phúc Bảo đã nhường cho con công việc tốt như vậy, con lại không biết điều. Thứ không biết ơn, đều bị cái cô họ Trần đó làm hư rồi.”
Tôi cố gắng kìm nén nước mắt, hứa với ông:
“Nếu lợn bị gầy đi chút nào, con sẽ lập tức nghỉ học. Hơn nữa, lên cấp hai có học bổng. Thành tích của con không tệ, đến lúc đó tiền học bổng có thể mua sữa bột cho Phúc Bảo.”
Nghe đến Phúc Bảo, cha tôi do dự.
Cha mẹ cưng nó như báu vật, giờ vẫn để nó uống sữa bột để thỏa cơn thèm.
Họ lại hỏi ý kiến của Phúc Bảo, nhưng nó đang bận chơi với mấy đứa trẻ vừa từ thành phố về.
Nó chỉ phẩy tay qua loa:
“Chị thích học thì cứ học đi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thấy cha mẹ vẫn còn lưỡng lự, liền nhanh chóng bổ sung:
“Con sẽ ăn cả ba bữa ở trường, như vậy nhà mình cũng tiết kiệm được không ít tiền ăn.”