Tên Tôi Là Hướng Tình - Nhân Tiêu Ngưu Liễu

Chương 7

Bác Hưng Tài lần này còn đưa Phúc Bảo trở về, thở dài với bà nội tôi:

 

“Con bé nhỏ như vậy, biết cái gì chứ. Em trai tôi lần này thật sự không ra gì.”

 

“Nhưng mà, bác gái yên tâm. Chờ bên kia khám nghiệm tử thi xong, nếu không có vấn đề gì thì người sẽ được thả ra.”

 

Bác vừa rời đi, bà nội lập tức rút roi lông gà ra.

 

“Đồ hại người! Suốt ngày nói mấy chuyện không đâu, giờ làm cả nhà gặp họa. Tao đánh c.h.ế.t mày!”

 

Phúc Bảo vừa bị giữ ở đồn cảnh sát cả ngày, vốn đã ỉu xìu, giờ lại bị bà nội túm lấy đánh đòn thê thảm.

 

Mẹ tôi che chở cho nó, nhưng trên người cũng bị quất mấy roi.

 

Trên cánh tay trắng trẻo của Phúc Bảo hằn lên vài vết m.á.u rõ ràng, nó giận dữ kéo tôi lại, hét lớn:

 

“Sao người đó lại c.h.ế.t được chứ? Tại sao chị không cứu người? Chị có biết suýt nữa hại c.h.ế.t em không?”

 

Tôi ngạc nhiên hỏi:

 

“Cứu người gì chứ? Phúc Bảo, chị hoàn toàn không hiểu em đang nói gì.”

 

Nó dò xét thêm vài lần, thấy tôi vẫn đầy vẻ khó hiểu, mới không cam lòng mà buông tay.

 

“Chẳng lẽ là do em xuyên vào đây làm thay đổi kịch bản? Không thể nào.”

 

Nghe nó đứng một bên lẩm bẩm ngớ ngẩn, khóe miệng tôi khẽ nhếch lên.

 

Thật tuyệt, lần này cuối cùng tôi không làm nền cho người khác nữa.

 

Năm ngày sau, cha tôi trở về.

 

Bà nội cầm lá bưởi quật lên người ông, miệng lẩm bẩm cầu mong bình an.

 

Cha tôi hẳn đã mấy ngày không tắm rửa, trên người nồng nặc mùi ôi thiu, khiến tôi và Kiến Quân phải tránh xa.

 

Phúc Bảo cũng nhíu mày, nhưng khi thấy ông mặt mày nghiêm nghị, nó vẫn định làm nũng như mọi khi. Nhưng cha tôi không thèm nhìn lấy một cái, chỉ lặng lẽ bước thẳng vào nhà.

 



Nếu là tôi làm ông chịu khổ, chắc chắn đã bị lột một lớp da.

 

Những ngày sau đó, cha tôi hầu như phớt lờ Phúc Bảo. Mặc nó lấy lòng ra sao, ông vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt.

 

Tôi đi vào rừng càng thường xuyên hơn.

 

Hai ngày nay, tôi tìm được một mảng lớn cây kim ngân hoa. Tôi phải hái đầy một giỏ để mang đến chỗ ký túc xá của cô Trần, sau đó lại quay về cắt cỏ lợn đem về nhà.

 

Vất vả thế nào không cần nói, nhưng nghĩ đến việc sắp gom đủ tiền để lên cấp hai, lòng tôi lại tràn ngập niềm vui.

 

Bước chân về nhà cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.

 

Vừa đẩy cửa vào, tôi thấy cha mẹ ngồi ở giữa sân, nét mặt nghiêm nghị, ánh mắt dán chặt vào xấp tiền trên bàn.

 

Bên cạnh, Phúc Bảo với vẻ mặt đầy đắc ý, đang nhìn tôi với ánh mắt hả hê.

 

10

 

Cha tôi ngước lên nhìn tôi, ánh mắt đầy tức giận:

 

“Nhà mình đang trong hoàn cảnh nào con không biết sao? Lại giấu nhiều tiền thế này, con còn lương tâm không?”

 

Phúc Bảo xoa n.g.ự.c ông, giọng an ủi:

 

“Cha đừng giận, sau này con kiếm được tiền sẽ đưa hết cho cha.”

 

Lập tức, tôi trở thành cái gai trong mắt mọi người.

 

Cha mẹ thi nhau mắng tôi, nói tôi còn không bằng một đứa trẻ ba tuổi, đúng là vô ơn bạc nghĩa.

 

Mắng mãi, cha tôi mới hỏi:

 

“Còn giấu tiền ở đâu nữa không?”

 

Tôi bật cười, hỏi ngược lại ông:

 

“Sao cha không hỏi con làm cách nào kiếm được từng này tiền?”



 

Cha tôi châm điếu thuốc lá, phả ra một làn khói dày đặc:

 

“Con dậy từ khi trời chưa sáng, lên núi cả ngày, kiếm được nhiều tiền thì có gì lạ đâu.”

 

Hóa ra ông cũng biết lên núi có thể kiếm tiền.

 

Nếu vậy, ông càng biết rõ trên núi đầy rẫy rắn rết, thú dữ, ngay cả đám trai tráng trong làng còn không dám vào sâu. Tôi phải liều mạng để kiếm tiền.

 

Ông biết hết, nhưng chưa bao giờ khuyên tôi đừng đi.

 

Ông gõ tẩu thuốc, bế Phúc Bảo đặt lên đùi mình.

 

“Vẫn là Phúc Bảo nhà ta ngoan ngoãn, không để cha mẹ phải lo lắng. Lát nữa bảo mẹ làm cho con một bát mì.”

 

Số tiền trên bàn mẹ tôi thu lại, nghĩ ngợi một lúc rồi rút ra một tờ, đưa cho tôi.

 

“Đừng có mà không vui. Con nhìn xem có đứa con gái nhà nào được cầm tiền trong tay không.”

 

“Suốt hai năm qua con được đi học, trong khi nhà mình có sáu miệng ăn, cái nồi cơm đã sắp trống trơn rồi. Con cũng lớn rồi, phải biết điều chứ.”

 

Mẹ tôi nói như thấm thía, nhưng thấy tôi không trả lời, bà bắt đầu bực mình:

 

“Cầm lấy đi. Lại định giận dỗi cha mẹ nữa à? Ngày trước đáng lẽ không nên sinh con ra. Cha mẹ cho con ăn, cho con uống, chỗ nào không tốt với con, mà con còn oán trách cha mẹ?”

 

Tôi không nhận tiền, mỉm cười nói với mẹ:

 

“Con không phải không vui. Tiền trong nhà đều là của cha mẹ.”

 

Sắc mặt mẹ tôi dịu lại:

 

“Con biết vậy là tốt.”

 

Tôi gật đầu:

 

“Vậy nên mẹ lấy tiền của bà nội cũng là đúng thôi.”

 

Lời vừa dứt, ngoài cửa, cái cuốc trên tay bà nội rơi xuống đất.
Bình Luận (0)
Comment