Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1000

Chương 1000
Chương 1000

Lò lửa trong phòng hừng hực thiêu đốt, chiếu lên nền nhà đến đỏ bừng.

Nghe tiếng củi gỗ nổ tách tách, nhìn gió bắc với tuyết bay gào thét ở bên ngoài cửa sổ, Akima cảm thấy cả người đều tràn đầy lo lắng. Có lẽ là do di chứng của thời thơ ấu thường xuyên lục tìm đồ ăn trong đống rác lưu lại, bình thường mới vừa đến mùa đông, hai tay của nàng sẽ bị nứt nẻ, nứt đến lột da, sau khi rời khỏi Đảo Trầm Thụy vẫn không hề có chuyển biến tốt đẹp gì, ngược lại bởi vì tiếp xúc với nước biển mặn chát trong thời gian dài cho nên đã biến thành nghiêm trọng hơn nữa.

Mà bây giờ trên ngón tay nàng chỉ có vài vết nứt nhợt nhạt, không thấy tia máu, cũngkhôngo cảm nhận được đau đớn, cho dù so với đau khổ đã phải ăn khi lưu lạc đi ăn xin, đau đớn do giá rét không phải không chịu đựng được, nhưng ai mà không muốn thống khổ ít đi một chút chứ. Trải nghiệm toàn thân ấm áp này, nàng gần như sắp quên mất rồi.

Hoàn cảnh nơi cư trú của thành Neverwinter quả thật có sức hấp dẫn khó có thể diễn tả bằng lời được, cho dù là ở nơi quá mức thông thường, nhưng đều có khác biệt rất lớn so với các thành trấn khác.

Ví dụ như nhà gạch này, hai bên tường đều được quét lớp vôi vữa thật dày, từng góc cửa sổ đều được gắn bó chặt chẽ với gạch đá, cho dù gió tuyết bên ngoài có lớn hơn nữa, bên trong đều sẽ không phải nhận bao nhiêu ảnh hưởng cả, bằng không chỉ dựa vào mỗi một lò sưởi thì rất khó duy trì được độ ấm đầy đủ. Nếu đổi là là nơi ở phổ thông ở Goldenear City, giờ phút này chỉ sợ xung quanh đã bị gió lùa, cửa sổ kêu rít.

Phía bên kia lò sưởi còn xây đường hầm, có thể truyền một phần nhiệt lượng xuống dưới giường trong phòng ngủ bên cạnh, đợi cho đến đêm khuya tắt lửa, giường vốn đã ấm áp dễ chịu.

Mà phát hiện của nàng chỉ là một phần nhỏ thôi. Các chi tiết tương tự như vậy có khắp ở thành Neverwinter, ở đây thời gian càng lâu, cảm nhận này sẽ càng sâu, có đôi khi Akima thậm chí không nhịn được mà hoài nghi, có phải vì mọi người cần nơi dừng chân nên thành thị này mới được thành lập hay không.

Nó là chốn thiên đường vì hưởng thụ mà ra đời.

Về phần tại sao phải xây ở Tây cảnh bị trăng máu lan đến nghiêm trọng nhất thì phải cân nhắc đến nguyên nhân đối lập mãnh liệt: Cảm giác ấm áp cảm nhận được từ nơi bốn mùa như mùa xuân hiển nhiên không hề khiến người ta khắc sâu ấn tượng bằng ấm áp ở nơi trời băng đất tuyết. Càng là chuyện không có khả năng thì khi thành công mới càng đáng giá để khen ngợi.

Chỉ trong một chốc một lát, chính nàng đều thiếu chút nữa đã tin tưởng ý nghĩ này.

- Canh hầm xong rồi, bữa tối có thể bắt đầu.

Doris bưng một chậu canh nóng ra khỏi phòng bếp, bày lên trên bàn thấp ở phòng khách.

- … Đã làm phiền ngươi rồi.

Akima đưa một tấm đệm cho đối phương, mình cũng ngồi xuống bên cạnh bàn.

Hai mặn một canh, tất cả đều lấy nấm làm chủ, nấm có tên gọi là nấm mỏ chim này là đặc sản của Tây cảnh, có vị đậm đà rất ngon với chứa nước thơm nồng, không cần thêm gia vị gì cả, chỉ cần rắc vào nhúm muối, cho dù làm món ăn gì đều sẽ thành mỹ vị ngon miệng. Nhưng nàng cũng rõ ràng, trên thực tế đây là nguyên liệu nấu ăn giá rẻ nhất trong thành Neverwinter, giá này ngang bằng với tiểu mạch.

- Ha ha, ta thừa dịp chợ dọn hàng bán đổ, mua một đống lớn nấm tích trữ trong phòng.

Doris vui vẻ nói:

- Cho dù mùa đông năm nay bị cạn lương thực thì chỗ nấm này đã đủ để cho chúng ta qua đến mùa xuân. Tuy rằng để lâu thì hương vị sẽ không ngon như vậy, nhưng mà ít nhất có thể lấp đầy bụng.

Akima múc một muỗng nước canh, ở dưới ánh lửa, nhiều vết váng dầu bồng bềnh trên nước canh lộ ra sáng bóng ánh vàng rực rỡ, khá mê người. Đưa vào trong miệng, vị tươi mới đậm đà lập tức lấp đầy khoang miệng của nàng, cũng theo nước canh nóng ấm chảy thẳng vào trong bụng, khiến cả bụng đều ấm áp lên.

Vẫn là hương vị không thể bới móc, nhưng nàng lại không có khẩu vị trước kia nữa.

Uống hai muỗng, Akima đã buông chén nhỏ trong tay xuống.

- Sao vậy?

Doris nhanh chóng nhận ra sự khác thường của nàng.

- Ta nghĩ… Quyết định ngày đó có phải đã sai rồi không.

Trầm mặc hồi lâu, Akima mới thấp giọng nói:

- Lúc này rời đi vốn chỉ là tính toán của một mình ta thôi, nhưng bây giờ để mọi người và người thân đã lâu không gặp mất đi cơ hội có một cuộc sống tốt đẹp. Nếu như mấy nàng Whitepear không rời khỏi Maleficent, có lẽ giờ phút này đã ở trong căn phòng lớn ấm áp rồi chứ không phải mấy người chen chúc ở trong một gian phòng nhỏ, kể cả không gian xoay người đều không có.

- Vì sao ngươi lại đột nhiên nói lời này…

Doris ngẩn người, sau đó an ủi:

- Cho dù phòng ở đây nhỏ bao nhiêu, vẫn luôn là nơi che gió che mưa, huống chi sau khi người thân của các nàng kiếm được khoản tiền phải trả trước thì đều sẽ lục tục chuyển ra thôi, tuy rằng không bằng chỗ ở Maleficent, nhưng ta cảm thấy nếu hai người ở một phòng đã rất tốt rồi. So với lúc trước khi lưu lạc…

- Nhưng hiện giờ đã không phải là trước kia!

Nàng ngắt lời đối phương, giọng điệu thậm chí còn hơi gắt gỏng.

Akima đã dự đoán sai năng lực của mình, cũng dự đoán sai tình thế, trước kia nàng có thể mang theo mọi người tìm kiếm trong đống rác nửa ngày hoặc giành ăn với đám chó hoang, nhưng hiện giờ sao nàng có thể sa sầm mặt đi làm chuyện như vậy được? Cho dù các chị em khác không để ý đến, nhưng nàng cũng tuyệt đối không muốn để cho đám người Tilly kia nhìn chê cười của mình.

Nàng dựa theo phương thức cư dân phổ thông xin vài việc làm ở chỗ tòa thị chính, nhưng chưa được thông qua. Bộ xây dựng và bộ công nghiệp chỉ tuyển dụng nam giới trưởng thành khỏe mạnh, như vậy có ý nghĩa rằng nàng không có cách nào để đòi hỏi công việc ở công trường kiến trúc và khu lò nung thấp nhất. Mà trừ những việc đó ra, phần lớn các cương vị khác lại đều yêu cầu biết chữ, đãi ngộ hơi tốt hơn một chút nữa còn yêu cầu bằng tốt nghiệp giáo dục tiểu học. Kể cả nhân viên xử lý ở tòa thị chính đều đề nghị nàng đi hoàn thành học tập ở học viện trước, để tránh làm trễ nải tiền đồ cực tốt.

Hiện giờ trong sáu người chỉ có Doris và Whitepear có một công việc không ổn định lắm: Doris làm thuê cho Liên minh Phù Thủy, nàng tiến hành ma hóa lần thứ hai thanh đồng ma thuật do Mystery Moon tiểu thư tạo ra, tiền lương gần bằng phù thủy ở trong thành bảo này, không sai biệt lắm một ngày có thể kiếm được ba, bốn mươi ngân lang. Đáng tiếc công việc này không phải mỗi ngày đều có, nhiều khi một tuần cũng chưa chắc có được một lần.

Còn Whitepear thì làm giúp việc ở một tiệm may, bởi vì không liên quan đến năng lực, thù lao cơ bản giống như người bình thường, một tháng ước chừng từ mười lăm đến hai mươi ngân lang, dựa theo thời gian làm việc cụ thể mà định ra.

Mà các chị em khác đều gặp phải cảnh ngộ túng quẫn giống như mình.

Nói cách khác, tiêu dùng cuộc sống của sáu người các nàng đều rơi lên trên vai hai người Doris và Whiterpear.

Chính bởi vì thế, cuộc sống càng ấm áp thoải mái thì càng khiến Akima cảm thấy áy náy, lúc trước nàng từ chối thẳng ý tốt của Wendy, chính là muốn đi gặp người tên Nightingale kia để chứng minh bản thân, nàng không phải là hạng người yếu đuối gì cả, cho dù không dựa vào Maleficent thì nàng vẫn có thể sống dựa theo ý nguyện của mình. Nhưng tình huống hiện giờ như vậy, không thể nghi ngờ khiến cho nàng cảm thấy khó chịu gấp bội.

Bởi vậy trong giọng nói của nàng đã mang theo không kiên nhẫn.

Nhưng mà mới vừa bật thốt lên, Akima đã hối hận:

- Xin lỗi, ta không phải nghĩ…

- Không sao.

Doris cầm lấy tay nàng:

- Ta biết tâm tình của ngươi, mà ta muốn nói chính là bởi vì mọi người đều tán thành suy nghĩ của ngươi, cho nên mới quyết định cùng nhau rời khỏi Maleficent, đây đều không phải là sai lầm của ai cả. Về phần chi tiêu cuộc sống chuyện nhỏ nhặt này thì càng không cần để trong lòng, trước kia ngươi đã vì chúng ta mà bỏ ra nhiều như vậy, chẳng lẽ hiện giờ không thể để cho chúng ta trả lại một ít sao?

- Nói cái gì mà trả lại chứ, ta không phải vì cần các ngươi báo đáp nên mới làm như vậy.

- Chúng ta cũng giống như vậy, được không?

Doris nháy mắt nói.

- Nhưng mà…

Akima nhất thời không biết nên đáp lại như nào mới được, nhìn đối phương đang vẻ mặt thành khẩn, nàng đột nhiên cảm thấy trong mắt dường như có thứ gì đó đang cuồn cuộn, cảm giác xa lạ hồi lâu chưa hề xuất hiện này giống như khóa sắt phủ đầy vết rỉ sét, khi mở ra thậm chí còn hơi chua xót. Nhưng mà nàng cố gắng nhẫn nại xuống, mình là lãnh tụ mọi người tin cậy, lời nói vừa nãy thật sự thất lễ, nàng không cho phép mình lại mắc thêm lỗi lầm như vậy nữa.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

- Ai vậy?

Nàng nhanh chóng quay đầu, rút tay về đứng thẳng người lên, vừa là hỏi vừa để che giấu.

- Là ta, Wendy.

Đối phương đáp lại:

- Bệ hạ Roland muốn nói chuyện với ngươi.

Bình Luận (0)
Comment