Thành bảo Neverwinter, trong đại sảnh phòng hội nghị.
Sắc mặt của đại biểu các nơi không được đẹp mắt, đặc biệt là đám người Akesha và Phyllis – tin tức đã lấy được từ chỗ ma quỷ cấp cao không thể nghi ngờ đã làm đảo điên nhận thức từ trước đến giờ của các nàng.
Theo Dawning Realm từng bước một đẩy đến bên cạnh đại lục, đấu tranh chống cự gần ngàn năm, vô số người táng thân trong máu lửa, lại phát hiện ra kẻ địch chưa hề dùng toàn lực. Ở một chỗ khác trên đại lục rộng lớn còn tồn tại một nơi tên là Sky-sea Realm, quái vật ở nơi đó không hề thua kém ma quỷ, sở dĩ nhân loại còn chưa bị diệt hết chính là vì chúng nó dùng để giữ chân ma quỷ.
Đây tuyệt đối là một đả kích trầm trọng đối với tín niệm của phù thủy Taquila.
Bầu không khí ngưng trọng thậm chí còn lan đến cả Liên minh Phù Thủy và Maleficent.
Lần này chủ động phóng ra trạm tiền đồn, nhìn như kết quả trận chiến cực kỳ huy hoàng, thiệt hại sau trận chiến có thể nói là tốt nhất trong ghi chép lại từ bốn trăm năm đến nay, nhưng mà đó là dưới tình huống ma quỷ hoàn toàn không biết đối thủ, cũng dưới cơ duyên vừa khéo dựa theo tiết tấu giao chiến lý tưởng nhất của Đệ Nhất Quân, trận tiếp theo có nhận được đại thắng giống như vậy không vẫn còn là một ẩn số. Chỉ cần thương vong nhiều hơn mấy thành, một mảng lớn đất đai và số người bị mất đi, muốn triệt để tiêu diệt ma quỷ, nhìn như thế nào đều là hy vọng xa vời.
- Nói không chừng những điều này đều là do đối phương hư cấu ra mà thôi.
Wendy không nhịn được đứng ra cổ động tinh thần nói:
- Dù sao chưa bao giờ có người đặt chân đến tận cùng đại lục cả, ai biết là thật hay giả? Trước khi chưa nhận được xác nhận, ta cảm thấy đại khái không cần để trong lòng, mọi người nói đi?
Nhưng mà người đáp lại thưa thớt.
Akesha ném cho nàng một ánh mắt cảm tạ:
- Tuy rằng trong lời nói của Kabradhabi có thành phần phóng đại, nhưng nói thật ra, ta không cho rằng tất cả những gì nó nói đều là nói dối, đặc biệt là một phần đã để lộ ra lúc mới đầu chuyển dời linh hồn – khi đó năng lực nắm giữ thân thể của nó gần như bằng không, lời nó nói ra vốn chính là suy nghĩ của nó, chắc Zoe cũng có thể cảm nhận được điểm đấy. Đôi câu vài lời gần như vô nghĩa đều có thể đối chiếu với nội dung sau đó để xác minh, trừ phi nó đã sớm chuẩn bị lời nói dối này từ vài năm trước rồi, cũng có thời gian dài huấn luyện bản thân, bằng không tuyệt đối không có khả năng làm được một điểm này.
- Ngươi đang nói đến mảnh nhỏ truyền thừa sao?
Scroll như có đăm chiêu nói.
- Đúng. Nếu như ta không hiểu sai, bất cứ một mảnh nhỏ truyền thừa của chủng tộc nào – cũng chính là di vật Thần Minh đều có thể khiến bản thân tộc đàn được thăng cấp.
Akesha chậm rãi nói:
- Nếu như ma quỷ có năng lực đánh bại chúng ta, cướp lấy di vật, thì sao có khả năng sẽ buông bỏ cơ hội này được? Bởi vậy chỉ có một giải thích, chúng nó quả thật không thể với tay đến đây được.
Suy đoán này hiển nhiên không chỉ có một người nghĩ đến – căn cứ vào thời gian sắp xếp, trong Trận Chiến Thần Ý lần thứ nhất ma quỷ lúc đầu không có gì khác man tộc chưa khai hóa cả, đối mặt với vương quốc nhân loại không hề đoàn kết còn đã đánh đến thời gian hơn mười năm. Đợi đến khi Hồng Nguyệt phủ xuống lần thứ hai, kẻ địch đột nhiên trở nên đáng sợ hơn rất nhiều, mười mấy năm đã khiến Hội Liên Hợp thất bại rời khỏi bình nguyên màu mỡ.
Nếu như thăng cấp có thể nhận được ưu thế lớn như thế, vậy ma quỷ chắc chắn phải mau chóng tiêu diệt nhân loại mới đúng.
- Chúng ta thật sự đã đánh giá thấp thực lực của ma quỷ.
Phyllis không khỏi tự trách nói:
- Bây giờ nghĩ lại, thời gian suốt bốn trăm năm, cho tới bây giờ Hội Liên Hợp đều chưa hề liếc nhìn ra ngoài Dawning Realm. Chúng ta chỉ thủy chung nhìn chằm chằm mỗi mảnh đất quen thuộc dưới chân mà thôi, còn lại hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài đại lục cả. Không nói đến Sky-sea Realm ở tận cùng lục địa, kể cả một chỗ khác của Dawning Realm, chúng ta cũng không hiểu biết gì.
- Hả? Một chỗ khác trên mảnh đại lục này là như thế nào?
Roland tò mò hỏi.
- Ta cũng chỉ từng nhìn thấy ở trong sách cổ mà thôi, nghe nói là một mảnh đất cực kỳ hoang vu, khắp nơi đều là núi cao và vách đá, độ cao trung bình còn cao hơn cả Dawning Realm.
Phyllis hồi tưởng lại nói:
- Hai nơi cách xa nhau mấy trăm dặm, do một dãy núi không ngừng lên cao nối tiếp, mà xung quanh còn có biển lớn nhấp nhô. Bình thường dãy núi bao phủ ở trong nước biển, mãi cho đến khi thủy triều xuống mới có thể lộ ra toàn cảnh, tương truyền ma quỷ thông qua nó xâm nhập vào Dawning Realm.
Chờ chút, sao miêu tả này nghe quen vậy nhỉ, dường như đã từng gặp ở đâu rồi vậy… Hắn sờ cằm, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng!
Thềm lục địa cao chót vót, vách núi đen vô biên vô hạn, cùng với cửa đá vĩ đại được khảm trên vách đá dựng đứng – tuy rằng không có điểm cuối cùng, nhưng miêu tả trước đó có chỗ tương tự kinh người với cảnh tượng mà Thunder đã từng nhìn thấy ở trong hải vực ở Shadow. Chẳng lẽ khi đó đội thám hiểm nhìn thấy chính là đại lục đối diện với Dawning Realm sao?
Vậy thú vị rồi đấy, Roland nghĩ, nếu như lấy thành Neverwinter làm điểm đầu, hơn phân nửa Dawning Realm đều ở phía Tây Bắc, còn hải vực Shadow lại ở trên biển lớn phía Đông xa xôi, sao lại có thể nhìn thấy đại lục xa lạ đối diện với Dawning Realm được chứ? Chỉ cần thế giới có hình tròn, cho dù là kính viễn vọng có tạo hình tinh vi đi nữa, nhìn cao lên bầu trời một chút còn có thể tiến hành được, chứ có thể trực tiếp quan sát được một đại lục xa xôi đến như vậy, trong đó nhất định có kỳ quái.
Hắn chú ý tới Tilly cũng ném ánh mắt tới – hiển nhiên là một thành viên của đội thám hiểm, nàng cũng liên tưởng đến cảnh tượng kỳ lạ đã từng nhìn thấy trong di tích ở thạch tháp dưới đáy biển.
Không phải Hội Liên Hợp xây nên, nhưng lại theo dõi đại lục ma quỷ ở lại trong truyền thuyết, chủ nhân của di tích là ai đây?
Xem ra chờ khi Thunder rời bến lần này, chỉ sợ phải ủy thác hắn tra rõ tòa di tích này mới được – không phải là kiểu cưỡi ngựa xem hoa của nhà thám hiểm, mà là lấy ý chí quốc gia thành chủ đạo, lật ngược từng cái góc của di tích lên, cho đến triệt để biết được rõ ràng mới thôi.
- Bệ hạ?
Đại khái do thất thần thời gian hơi dài, khi Roland gián đoạn suy nghĩ, phát iện Akesha đang nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy lý giải và trấn an:
- Ngươi có sao không?
- À… chỉ đang nghĩ một chuyện.
Hắn xua tay.
- Xin đừng lo lắng quá mức, ta biết tin tức này sẽ là áp lực cực lớn đối với ngươi, nhưng nhân loại cũng không phải không hề có hy vọng gì.
Phù thủy băng thấp giọng nhu hòa nói:
- Lúc ban đầu khi ta tình lại từ trong quan tài băng, ngươi đã nói với ta rằng phàm nhân chắc chắn chiến thắng ma quỷ… HIện giờ ta đã tin tưởng không hề nghi ngờ câu nói này – cho dù nó cần nỗ lực mấy đời người mới có thể thực hiện được.
- Không sai.
Phyllis cũng phụ họa
- Chúng ta cách phế tích Taquila chỉ có một bước ngắn, sau khi phá hủy được nó rồi, ma quỷ sẽ mất đi cơ hội xây dựng đài tưởng niệm, muốn diệt sạch chúng ta ít nhất còn phải đợi thêm bốn trăm năm. Cho dù cuối cùng nhân loại vẫn cứ thất bại, đều không phải là sai lầm của ngươi, chỉ riêng một điểm này thôi ngươi đã làm tốt hơn ba vị lãnh đạo trước đó rồi.
Roland hơi kinh ngạc trừng mắt nhìn, một hồi lâu sau mới phản ứng lại kịp được.
Bởi vì nghĩ đến chuyện di tích mà cau mày, khiến cho các nàng tưởng mình sợ thanh thế của ma quỷ, rơi vào mê man với suy sụp sao?
Cho nên bọn họ mới định an ủi mình, muốn để cho mình một lần nữa phấn chấn lên.
Nghĩ đến đây, hắn không kìm lòng được lắc đầu, cười khẽ một tiếng:
- Đó chỉ là tình huống xấu nhất mà thôi – tiếp tục rúc mình vào trong góc, để ma quỷ lại cho người của bốn trăm năm sau đều không nằm trong kế hoạch của ta, dù sao… Ta có thể sống đến thời điểm đó hay không đã là vấn đề rồi, giải quyết tất cả người cạnh tranh, giải được bí mật của Thần Ý, chuyện này do bản thân mình làm tự nhiên mới có ý tứ, không phải sao?
- Bệ hạ…
Phần lớn phù thủy ở đây không khỏi sửng sốt, chỉ có Anna nhếch khóe miệng lên.
- Ngươi nhớ lời ta nói là được rồi, phàm nhân chắc chắn chiến thắng được ma quỷ.
Roland nhìn sang phía Phyllis:
- Như vậy ngươi có còn nhớ được một chuyện khác mà ta đã nhắc đến không?
- Lực lượng chân chính không phải khiến thế giới trở nên càng u ám hơn, mà tách ánh sáng và sức nóng ra, thắp sáng toàn bộ thế giới – đây không phải vì cố ý trêu đùa gia hỏa kia mà nói ra.
Hắn không đợi đối phương trả lời đã lập tức nói tiếp:
- Ở trước mặt lực lượng giống như vầng mặt trời, vạn vật đều phải về với bụi đất, ma quỷ cũng không ngoại lệ. Còn các ngươi ngược lại sẽ đi cùng đường với ta, tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.