Xuyên qua đường phố xen lẫn gió tuyết, Akima lại một lần nữa bước vào khu vực thành bảo của Neverwinter.
Tuy nói sau khi đêm xuống triệu hồi nàng qua có chút không bình thường, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng đối với Wendy, nàng vẫn đồng ý việc này, cũng để Doris muốn cùng đi ở lại trong phòng.
Lỡ như xảy ra... chuyện gì bất ngờ, ít nhất sẽ không ảnh hướng đến bạn của nàng.
Đứng bên ngoài cửa thành bảo, Akima không khỏi nắm chặt cổ áo.
- Lạnh không?
Wendy cười nhìn nàng:
- Yên tâm, sau khi vào rất nhanh ngươi sẽ cởi nó ra.
Đợi đã... cởi?
Lẽ nào chuyện bệ hạ muốn bàn là --
- Mời vào, Wendy đại nhân.
Ngay lúc nàng kinh nghi bất định, cửa lớn bỗng nhiên chậm rãi mở ra hai bên, sau khi thân vệ hành lễ với hai người, làm thủ thế mời:
- Lúc này bệ hạ đang ở trong thư phòng, ta còn có chức trách trong người, sẽ không dẫn các ngươi vào.
- Vất vả cho ngươi rồi.
Wendy gật đầu, kéo tay Akima, dẫn theo nàng đi vào thành bảo.
Trong phút chốc, một luồng gió mát xua tan tất cả gió lạnh, bao lấy cả người nàng.
Thì ra... Đây là hệ thống lò sưởi sao.
Cho dù nàng biết trong căn phòng cao cấp có sẵn thiết bị sưởi ấm hoàn toàn mới như vậy, không cần ánh lửa cũng có thể duy trì hơi ấm, nhưng lúc thật sự thể nghiệm, vẫn cảm thấy một tia chấn động.
Người hầu qua lại trong thành bảo đều mặc trang phục hè dễ nhìn còn thoải mái, áo đơn và váy dài khắp mọi nơi, mà ở một góc nhà ăn, không ít phù thủy thậm chí không có mang giầy, chỉ hai chân chạy tới chạy lui trên thảm trên mặt đất. So với quang cảnh lúc mùa thu, hiện tại ngược lại càng giống như mùa hè, điều này làm cho nàng lại hoài nghi suy đoán đó của mình.
Hắn quả nhiên là vì hưởng thụ, mới xây dựng thành Neverwinter ở đây!
Mà Wendy ở bên cạnh đã cởi áo khoác xuống, chớp mắt nhìn nàng:
- Nếu không cởi, rất nhanh sẽ đổ mồ hôi đó. Đến lúc đó nếu ra ngoài, bị gió lạnh thổi vào, không cẩn thận nhiễm phải phong hàn thì phiền phức.
- Ta, ta biết rồi.
Akima có chút cứng ngắc cởi bỏ quần áo, cũng không từ tự chủ nhìn ngực đối phương vài lần -- của nàng tuy rằng không tính là nhỏ, nhưng ở trước mặt Wendy, vẫn có chênh lệch khá lớn.
Nếu bệ hạ thực sự có cách nghĩ này... làm sao cũng không thể tìm tới mình nhỉ?
Ôm cách nghĩ tự giễu như vậy, nàng theo Wendy đi lên lầu ba, tiến vào trong thư phòng của lãnh chúa.
-Bệ hạ, Akima đến rồi.
- Kính chào ngài, bệ hạ.
Akima khom người, dùng khóe mắt đảo qua người trong phòng, cuối cùng dừng ở trên người một người đàn ông tóc xám tro phía sau cái bàn.
Đối diện vị này là vua của Greyfort, nàng ý thức được, trước kia khi còn chưa thoát ly Maleficent, chỉ nhìn bóng người của hắn trên yến hội từ xa, hiện giờ lần đầu tiên quan sát gần, cảm giác đầu tiên xuất hiện trong đầu đó là: Vua của Greyfort cũng quá trẻ đi.
Không đến ba mươi tuổi đã đánh bại anh chị em khác, đánh bại giáo hội, trực tiếp ưu loát thu tất cả lãnh địa vương quốc vào trong túi, đây thật sự là người trẻ tuổi như hắn có thể làm được sao?
Nàng có thể ngang nhiên đưa ra dị nghị với Tilly, nhưng không cách nào lấy thái độ tương tự để ứng phó đối phương -- một khi rời thành Neverwinter, Maleficent không liên quan đến các nàng nữa, nhưng trừ khi mọi người thoát ly Greyfort, bằng không ở bất kì một nơi nào của vương quốc, đều sẽ gặp phải sự quản chế của người đàn ông này. Cho dù một mình nàng không sợ quyền uy, cũng không thể không suy nghĩ cho đám người Doris.
- Không cần đa lễ.
Giọng nói của quốc vương nghe ra vô cùng bình thản:
- Trên thực tế, ta đã sớm muốn gặp mặt ngươi. Chọn vào buổi tối cũng là hành động cấp thiết, bởi vì năng lực ngươi có ý nghĩa phi phàm đối với vương quốc, nếu thời cơ đã đến, ngay cả một ngày ta cũng không muốn chờ đợi tiếp nữa.
- ...
Akima có chút kinh ngạc ngẩng đầu:
- Ý của ngươi là, ngươi muốn chiêu mộ ta?
Hơn nữa dường như còn là đặc biệt chiêu mộ -- đối với công việc cần dùng đến năng lực, giá cả mà Liên minh Phù Thủy đưa ra thường đều cao hơn một chút.
Nhưng mà thời cơ mà hắn nói... Lại là chỉ cái gì?
- Không sai, một phần hiệp ước cố định, thù lao cũng vô cùng khả quan.
Roland bưng ly trà lên uống một ngụm:
- Mỗi tháng hai kim long, thẳng đến khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ, sau khi xong việc, lại thưởng năm mươi. Ngươi cảm thấy thế nào?
Trong lòng Akima không khỏi giật mình, không nói đến phần thưởng kia, chỉ riêng thù lao mỗi tháng hai kim long thì đã ngang với trợ cấp của Maleficent. Nếu có phần thu nhập này, nàng không những có thể độc lập giải quyết chi tiêu cuộc sống, còn có thể qua gúp đỡ bạn của nàng! Về phần khoản năm mươi kim long còn lại, cho dù là coi như vốn rời đi, hay là để đám người Whitepear tìm được người thân mua được một căn nhà lớn hơn, đều là lựa chọn không tồi.
Thật sự chiêu mộ này là tới rất đúng lúc!
Nhưng mà cuộc đời lưu lạc trường kỳ cũng khiến nàng hiểu rõ, trên đời này xưa nay chưa từng có ăn bánh nướng không phải trả tiền, mà dùng ích lợi làm mồi dụ, dẫn người khác rơi vào bẫy rập, là mánh lới sở trường của các quý tộc. Cho dù đối phương là người thống trị vương quốc này, cũng không thể bởi vậy mà thả lỏng cảnh giác:
- Thù lao quả thực khả quan, nhưng ta phải nói trước, ngươi muốn để ta làm cái gì, ta mới có thể đưa ra câu trả lời.
Năng lực của nàng thực dụng nhất trong hoang dã, tìm kiếm nguồn nước, hang thú và trái cây đều là sở trường tốt, nhưng thực tế thành Neverwinter không giống dáng vẻ thiếu mấy thứ này.
- Rất đơn giản, tìm giúp ta một loại đá.
Roland từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp vuông, mở ra đặt lên bàn:
- Chuyện này đối với ngươi mà nói, hẳn là không thành vấn đề.
- Ta có thể xem thử nó không?
- Đương nhiên.
Akima đi lên trước, bóp vật trong hộp vuông trong lòng bàn tay -- kích thước của nó gần như chỉ cỡ ngón cái, tình trạng cắt lát, bề mặt trơn nhẵn mà lạnh như băng, hiển nhiên được tỉ mỉ mài qua, nói là tảng đá, chẳng bằng nói giống như một miếng tiền xu đặc biệt. Ngoài ra toàn thân nó làm màu xám đen, hoàn toàn không nhìn ra có bất kì chỗ nổi bật nào, rất khó tưởng tượng thứ này sẽ khiến cho bệ hạ hứng thú.
Nàng do dự:
- Nếu chỉ là tảng đá, ta chỉ sợ rất khó tìm được nguồn mà ngươi muốn. Lúc ở đảo Trầm Thụy, từng có thương hội ủy thác ta tìm kiếm nguồn của đá quý, nhưng năng lực của ta lại chỉ dẫn bọn họ đến trên đảo Searing Flame -- nơi đó trừ đá khô lấp lánh ra, cái gì cũng không có. Vì thế Maleficent còn bồi thanh toán một khoản chi phí ra khơi.
- Ta đoán những cái này hẳn là đất phèn mới đúng, từ trên thành phần, quả thật được xem như là nguồn của đá quý.
Roland không để ý khẽ cười nói:
- Về phần ngươi có thể tìm được thứ đồ ta muốn không, hiện tại có thể thử một chút.
Những cục màu đen đó và đá quý là cùng một loại đồ vật? Akima áp chế nghi hoặc trong lòng, dựa vào lời nói thi triển năng lực vào thạch phiến trong tay -- nháy mắt, lục quang cực kì chói mắt từ trong tay nàng bắn ra, dường như chiếm nửa tầm nhìn của nàng! Ánh sáng rực rỡ này hoàn toàn không thua gì ánh đèn trong thành bảo!
Mà trong bàn của quốc vương, cũng tương tự phát ra một luồng lục quang --
Nàng không khỏi sửng sờ ở tại chỗ.
Ánh sáng chỉ có mình nàng có thể nhìn thấy, nó không chỉ có thể chỉ thị phương hướng của nguồn, cũng có thể biểu hiện mức độ tập trung phong phú của nguồn, phần lớn thời điểm, nó đều như ánh sáng đom đóm, phân bố dày đặc trong thế giới xung quanh, căn cứ chỉ thị không ngừng gộp lại, nàng có thể từ một điểm hội tụ, tìm được điểm hội tụ kế tiếp.
Đối phương giấu một bộ phận khác của phiến đá ở trong bàn cũng không kỳ quái, đây chỉ là một thí nghiệm đơn giản, dùng để xác nhận năng lực của nàng rốt cuộc có thể thực hiện được không. Nhưng khiến Akima kinh ngạc chính là cường độ quang trụ -- ý vị này, phiến đá không đáng kể trong tay nàng, cùng với miếng còn đang giấu trong bàn, đều thuộc loại cấp bậc đầu nguồn!
Cấp đầu nguồn nhỏ như vậy, vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy!
Nhưng... sao có thể?
Trước khi tới đảo Trầm Thụy, dưới sự trùng hợp nàng từng được thấy qua một kim long, lúc ấy đã nghĩ tới lợi dụng năng lực để tìm kiếm càng nhiều tiền xu vô ý đánh rơi -- tuy rằng cách nghĩ này cuối cùng không thể thực hiện, dù sao tài sản vô chủ rất ít, phần lớn phương hướng đều chỉ đến túi tiền của người khác, cho dù biết cũng không biết làm sao, nhưng mà cũng làm cho nàng thăm dò rõ nguồn ở phụ cận.
Lúc ấy phản ứng mãnh liệt nhất, không thể nghi ngờ là kim khố ngầm của thành bảo lãnh chúa, nhưng cho dù là so sánh với ánh sáng như vậy, luồng lục quang này cũng không chút thua kém!
Chẳng lẽ... mức độ hiếm lạ của thứ này, còn cao hơn cả trăm lần so với hoàng kim sao?