Cùng lúc ấy…
Shining City.
Nghe được tiếng chuông giữa trưa, Horfort Quinn buông bút lông ngỗng trong tay xuống, không nhịn được nhìn về phía Tây Nam.
Tin tức tứ vương tử Wimbledon đăng cơ không chỉ truyền khắp Greyfort, kể cả Dawn cũng xuất hiện lượng lớn người tuyên truyền, dựa theo cách nói trên truyền đơn, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì giờ phút này chính là thời khắc mà người trẻ tuổi kia lên ngôi.
Thật sự quá nhanh mà.
Horford không khỏi cảm khái, hắn còn nhỏ hơn nữ nhi Andrea mấy tuổi đấy, nhưng bây giờ đã thành vua một nước không thể tranh cãi rồi, lực ảnh hưởng này thậm chí còn vượt qua cả đường biên giới.
Sau một trận chiến với nhà Moore, tầng lớp quý tộc ở vương đô Dawn có lẽ còn có người không biết đến tên thật của Wimbledon Đệ Tam, nhưng lại không có ai mà không biết đến cái tên Roland Wimbledon. Mới đầu chỉ lan truyền trong thương hội dưới lòng đất mà thôi, về sau giai thoại về vị vương tử này đã mở rộng ra theo đủ loại con đường, giống như ngọn lửa ngoài đồng hoang lướt qua thảo nguyên vậy.
Mà ba năm trước hắn vẫn chỉ là một lãnh chúa của trấn nhỏ xa xôi thôi, là vị không được coi trọng nhất trong vương thất Wimbledon.
Tốc độ quật khởi mãnh liệt như thế, quả thật giống như chuyện không thể có khả năng, dùng quái vật để hình dung đều không hề quá. Mà rất nhiều hành vi của hắn cũng giống như quái vật khiến cho người ta không nhìn thấu được, ví dụ như đại điển đăng cơ này, từ trước đến nay, người chọn cử hành nghi thức lên ngôi vào mùa đông khi màu trăng máu tàn sát bừa bãi chỉ sợ cũng chỉ có một mình hắn mà thôi.
Bình thường quân vương giống như vậy phần lớn đều chỉ xuất hiện vào thời kỳ náo động hoặc hỗn độn. Liên tưởng đến tình hình trận chiến Thần Ý, hắn mơ hồ cảm thấy, có lẽ thế giới này phải nghênh đón một trận thay đổi lớn đến nghiêng trời lệch đất.
- Bệ hạ.
Lời thân vệ cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn:
- Hill Fox đại nhân gửi một phong thư tới.
- Hả?
Horford thu hồi tầm mắt:
- Mở ra đọc cho ta nghe.
- Dạ.
“Bệ hạ”, đúng là một xưng hô dễ khiến cho người ta say mê, hắn làm cánh tay của quốc vương gần hai mươi năm, từng gọi bệ hạ bao nhiêu lần không kể xiết được, đã sớm cho rằng chống đỡ được rồi, nhưng khi được người khác xưng hô như vậy thì hắn vẫn có thể cảm nhận được trong lòng dường như có thứ gì đó đang bành trướng.
Như vậy dâng chúc phúc về phía vua Greyfort đi.
Horford rõ ràng, mình có thể ngồi lên vị trí này, khiến người đang rục rịch biết khó mà lui chính là vì có lực lượng của nước láng giềng ủng hộ sau lưng. Những đại thế gia này không sợ đao kiếm trong tay kỵ sĩ Quinn nhưng tràn ngập sợ hãi với sấm sét hủy thiên diệt địa. Vào thời khắc thay đổi tiến đến, cột vận mệnh gia tộc vào trong xe chiến đấu của Greyfort mới là thực hiện vững chắc nhất.
- Trên thư nói, một nhánh quân đội tìm quặng của Greyfort tiến vào biên giới Dawn, bọn họ hy vọng có thể được ngươi hỗ trợ và duy trì.
- Báo việc này cho Bá tước Rakusai, để cho hắn dẫn đoàn kỵ sĩ đi nghênh đón.
Horford nhanh chóng hạ lệnh:
- Ngươi cũng mang khẩu dụ của ta thông báo cho lãnh chúa các nơi trên đường, cần phải cung cấp tất cả hỗ trợ mà bọn họ mong muốn cho đội ngũ này.
- Tuân mệnh, bệ hạ!
…
Hải vực Wolfheart, đảo Dagong.
Cho dù khu vực nơi đây rời xa ảnh hưởng của trăng máu, nhưng gió biển ẩm thấp thổi qua vẫn khiến thành trận lộ ra vẻ hiu quạnh, trên con đường lầy lội hiếm thấy có bóng người lui tới, chỉ có bến cảng mới miễn cưỡng duy trì một chút sức sống.
Bởi vậy dựng quán rượu lộ thiên ở kho hàng bến tàu có vẻ đặc biệt bắt mắt, nó chủ yếu cung cấp rượu nóng ấm người giá cực kỳ rẻ cho các thủy thủ, so với quán rượu có thể che gió che mưa, khách qua đường cũng tiện cho bõ cơn thèm, nhân tiện xua tan khí lạnh trong bụng, có rất ít người sau khi uống xong rồi còn có thể dừng chân lại đó, nhưng giờ phút này trước cửa hàng lại tập trung gần trăm người.
Một nữ tử mặc váy áo bằng vải thô cũng bị nó hấp dẫn ánh mắt.
- Feryna?
Có người thấp giọng hỏi:
- Ngươi đang nhìn cái gì vậy? Chúng ta cần phải đi.
- Ma quỷ.
Nàng trả lời.
- Cái gì…
Người kia biến sắc.
- Ta nghe thấy đã có người nhắc đến ma quỷ.
Nữ tử được gọi là Feryna lại lặp lại một lần nữa:
- Chờ thêm một lát đi Joe.
Tên nam tử kia do dự, cuối cùng vẫn cúi thấp đầu xuống, dùng giọng nói vô cùng khẽ đáp:
- Dạ… miện hạ.
- Đó không phải là một mệnh lệnh đâu.
Feryna lơ đễnh khoát tay, sau đó đến gần đám người thêm vài bước, hy vọng có thể nghe được càng rõ ràng hơn chút.
- Ta chưa từng gặp quái vật nào đáng sợ như vậy cả, chúng nó có đôi cánh còn dài hơn người, răng nanh thô to chừng cánh tay, tường thành chỉ là cái rắm đối với chúng nó mà thôi!
Người phát ra âm thanh dường như là một thương nhân trên biển, cảm nhận làm trung tâm được mọi người vây quanh khiến cho hắn đặc biệt đắc ý, giọng nói cũng càng lớn thêm:
- Nhưng mà đây còn chưa phải là thứ đáng sợ nhất, còn có một loại ma quỷ khác đang ngồi trên người ma quỷ này, giống người, nhưng còn cường tráng hơn người nhiều lắm, mâu ném ra giống như có mắt vậy, vừa nhanh vừa mạnh, khôi giáp đều không chặn được! Cũng không sợ các ngươi chê cười, khi đó ta thiếu chút nữa són ra quần.
Trong đám người vang lên tiếng hút khí lạnh.
- Thật hay giả vậy? Thế chẳng phải không ai có thể địch lại sao?
- Chỉ cần ở trên bầu trời, vốn không chạm vào được!
Cũng có một nhóm người nho nhỏ tỏ vẻ khinh thường.
- Ngươi cứ khoác lác đi, còn ma quỷ gì chứ, ngươi còn có thể phân chia được sự khác nhau giữa tà thú và ma quỷ sao?
- Đúng vậy đó, đi qua cao nguyên Hermes đi, nơi đó mới gọi là quái vật gì đều có, chỉ sợ ngươi dễ dàng són đái như vậy, đến lúc đó đừng làm đông lạnh huynh đệ của ngươi đó.
- Hừ, các ngươi thì biết gì chứ!
Thương nhân trên biển kêu lên:
- Đó chính là cái tên do Roland Wimbledon điện hạ đặt! Hắn đã ở Tây cảnh vài năm, có thể không biết sự khác nhau giữa tà thú và ma quỷ sao? Theo ý ta, tà thú chính là một đám dân chạy nạn kêu loạn, còn ma quỷ là một nhánh quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh! Ngươi đã từng nhìn thấy từng nhóm dã thú phân chia trọng điểm phát động tiến công thành thị chưa?
- Nếu ngươi nói là thật, Greyfort còn có thể chặn lại được sao?
- Ngươi lại không hiểu rồi, lúc đó nguy cơ vô cùng, nhưng trên tường thành lập tức lấp lóe ánh lửa và sấm sét, lộp bộp giống như hạ mưa đá vậy!
Hắn nước miếng tung bay nói tiếp:
- Ma quỷ lập tức nổ tung ở trên trời, máu thịt bắn tung tóe khắp nơi, còn có một con ngã xuống trước lữ điếm mà ta đang ở tạm, cái lỗ lớn trên ngực không khác gì cái bát cả, trời mới biết bọn họ làm được như vậy bằng cách nào!
- Nỏ giường cũng không thể có uy lực như thế, dựa theo cách nói của ngươi, vậy chẳng phải thực lực của vị vương tử kia không khác gì Thần Minh rồi sao?
- Ha, nếu không ngươi cho rằng hắn đã xử lý Giáo hội như thế nào chứ?
Nghe được câu nói này, Feryna lập tức xiết chặt nắm tay.
- …
Joe đè bả vai nàng lại, không tiếng động lắc lắc đầu với nàng.
- Ta biết.
Nàng thở sâu, thả lỏng tay ra:
- Ngươi thấy chuyện này như thế nào?
- Hồng Nguyệt chưa hiện thế, theo lý ma quỷ không thể xuất hiện ở vùng đất man hoang được, nhưng mà miêu tả của hắn về ma quỷ lại có chút tương tự với ghi chép lại trong Thánh Điển, không giống như thuận miệng bịa đặt ra, cho nên ta cũng… khó có thể phân rõ được.
Joe dừng lại một chút, sắc mặt hơi sầu lo:
- Nhưng mà những chuyện này và chúng ta…
- Không có liên quan gì nữa.
Feryna nói tiếp:
- Ngươi nói không sai, Joe. Chúng ta giải quyết vấn đề của mình trước đã.
Sau khi đại lý giáo hoàng Tucker Thor ra đi, nàng đã tuân theo chí nguyện trước khi đối phương mất, mang theo quân thẩm phán còn lại rút lui khỏi Thánh Thành mới, định đi đảo Dagong ở Wolfheart xây dựng lại Giáo hội. Nơi đó đã từng là cứ điểm của tổ chức Hội Răng Máu của phù thủy, sau khi bị đại quân của Giáo hội tiêu diệt, để đề phòng đối phương lại ngóc đầu dậy, Thánh Thành phái người đóng quân ở đó, coi như là một mảnh đất canh tác tốt, làm nơi dừng chân mới vô cùng lý tưởng.
Nhưng bọn họ không hề nghĩ tới được tin tức Thánh Thành bị tiêu diệt được truyền bá còn nhanh hơn cả bước chân của bọn họ, sau khi biết được Hermes rơi vào tay giặc, giáo chủ Dagong lại không thừa nhận thân phận do Giáo hội ban cho mà quay đầu trộn lẫn với đám quý tộc, nhanh chóng biến hóa trở thành Bá tước đảo Dagong, thậm chí còn treo cổ sứ giả tới trước ở ngoài thành.
Trận làm phản không thể tưởng tượng này đã giáng lên quân thẩm phán một đòn nặng nề, sau đó lại có rất nhiều người rời khỏi đội ngũ, hiện giờ bọn họ đã đến đảo Dagong được hơn nửa năm rồi, nhưng vẫn chỉ có thể dấu đầu hở đuôi giống như chuột chạy qua đường. Nếu thật sự không thể dựng thẳng lên lá cờ của Giáo hội, tập hợp lòng người, chỉ sợ Giáo hội sẽ triệt để mất đi trong tay nàng.
Không hề nghi ngờ, chỉ có huyết tế tên phản bội mới có thể cứu vãn được thế cục tràn đầy nguy cơ.
Khó xử ở chỗ trong tay đối phương cũng có một đội võ sĩ thần phạt.
Một trận chiến này nhất định vô cùng thảm thiết.
- Chúng ta đi thôi.
Feryna kéo mũ trùm, cuối cùng liếc nhìn quán rượu.
Thương nhân trên biển vẫn đang nói liên tục:
- Ở đó còn nhiều chuyện thú vị nữa! Ví dụ như thuyền sắt màu đen kích thước chừng núi nhỏ, nhà lầu còn cao lớn hơn tháp thông thiên, chỉ cần đi qua một lần tuyệt đối sẽ không quên được!
- Ngươi nói sơ qua một chút đi, chúng ta thêm rượu cho ngươi!
- Tất cả những thứ này đều được lấy ra từ trong tay tứ vương tử điện hạ kia sao?
- Ha, đương nhiên rồi, nhưng ngươi không thể lại gọi hắn là tứ vương tử được nữa rồi, bởi vì khi ta rời khỏi thành Neverwinter thì hắn đã quyết định muốn chính thức đăng cơ! Ngày nào nhỉ… để ta ngẫm lại coi, ừm, là ngày hôm nay không sai!
- Hả? Vậy bây giờ hắn là vua của Greyfort rồi?
- Ha ha, gọi như vậy không sai.
Thương nhân trên biển nâng chén rượu đã đổ đầy lên:
- Một khi vừa đúng dịp như vậy, thế để cho ta kính vua của Greyfort ở phương xa một chén là được!
- Kính vua của Greyfort!
Mọi người cũng ồn ào bưng chén rượu lên.
Vua… của Greyfort sao? Feryna cười lạnh hai tiếng, ngươi cứ tiếp tục ở trong vùng núi hẻo lánh xây dựng vương quốc giống như phồn hoa kia của ngươi đi, khi trận chiến Thần Ý giáng xuống, thế giới này cuối cùng sẽ trở thành một đống đổ nát thôi. Sớm hay muộn gì chúng ta đều sẽ gặp lại ở dưới địa ngục, khác biệt duy nhất chính là ai trước ai sau mà thôi. Nếu lần này không thể chiến thắng được kẻ phản bội, ta sẽ đi trước một bước; còn nếu như ta chiến thắng thì ta sẽ ở đây lẳng lặng chờ đợi tin tức ngươi rơi xuống địa ngục.
Roland Wimbledon bệ hạ.