Biển cát nơi Cực Nam cảnh, đầu nguồn sông Silver.
Brian ngồi trong lều vải, yên tĩnh chờ đợi tin tức từ tiền tuyến truyền đến. Mà ngồi ở đối diện hắn là tộc trưởng của thị tộc Wildflame - Guelz Burnflame cùng với trưởng lão của thị tộc Osha - Thuram.
Hiện giờ hai người bọn họ đã trở thành người phát ngôn của tộc Mojin.
Cộng thêm đoàn trưởng tiểu đoàn súng đại biểu cho đại tù trưởng, có thể nói người đứng đầu quyết định vận mệnh của người Sand đều đã tập trung ở đây.
Gió lạnh trên sa mạc lớn thổi đến lều vải vang lên phập phồng, nhưng trong lều vải lại ấm áp lạ thường, mảnh đất cát này giống như nằm trên một chậu than vĩ đại, cho dù thời tiết rét lạnh bao nhiêu, chỉ cần vùi chân xuống dưới muối cát thì luôn có thể cảm nhận được có khí nóng trào ra, hiệu quả này có thể ngang bằng với giường sưởi và máy sưởi ở thành Neverwinter.
Thậm chí dân bản xứ còn phát minh ra cả đệm cát, đào mặt đất ra một cái hố nông dài rộng bằng người, đổi muối cát trắng thành cát mịn đã được sàng qua, rồi vùi người vào trong đó thì có thể giữ nhiệt độ cơ thể trên mức độ lớn nhất. Mà cát mịn có cảm xúc mềm mại, nằm ở trên đó thậm chí còn thoải mái hơn nằm trên đệm do vải bố bện thành. Nếu còn dựng cái lều ở trên đỉnh đầu, toàn bộ mùa đông đều có thể trôi qua thật sự rất thoải mái.
Đáng tiếc chính vì luồng nhiệt này nên đã hủy diệt sức sống của nơi này. Muối phân trong nước biển không ngừng tách ra, biến sa mạc chừng một trăm kilomet thành một mảnh trắng như tuyết. Đừng nói đến hoa cỏ cây cối, kể cả sao biển và bò cạp độc đều khó có thể nhìn thấy được.
Không có ốc đảo, cũng không có nơi cung cấp thực vật, một mảnh đất bằng to như vậy không khác nào một mảnh đất chết, nếu như lấy độ hoang vắng để tính, chỉ sợ ở Cực Nam cảnh này cũng chỉ thua mỗi đầm lầy Blackwater thôi.
Mấy trăm năm nay, người Mojin chỉ dựng vài nhà gỗ rải rác trên vùng đất tiếp giáp với đất bị nhiễm mặn để cung cấp cho người lấy muối đường xa mà đến ở tạm, nhưng hiện giờ tình huống lại trở nên khác biệt.
- Ngươi thế mà lại nhịn được tức giận, tiểu tử.
Guelz đột nhiên mở miệng phá vỡ im lặng:
- Thị tộc Wildwave và thị tộc Cut Bone đều thành tộc lớn có thực lực đứng đầu trong thành Ironsand, đại tù trưởng có thể dễ dàng đánh bại bọn họ thì không có nghĩa rằng bộ lạc nhỏ cũng có thể làm được một điểm này, ngươi cứ tin tưởng bọn họ như vậy sao?
Thấy có người bắt đầu, Thuram cũng nhanh chóng bổ sung thêm:
- Trong một năm nay, thành Ironsand luôn luôn không có bộ lạc mới lên cấp thành thị tộc lớn thứ sáu, hiển nhiên bọn họ nắm lấy tất cả tài nguyên chảy về trong thành. Mà ở Cực Nam cảnh, chỉ cần có đầy đủ đồ ăn, thị tộc có thể hồi phục nguyên khí nhanh chóng. Chỉ sợ thực lực hiện giờ của bọn họ còn mạnh hơn ngươi trước khi đến đây.
- Tin tưởng? Không…
Brian chậm rãi lắc đầu:
- Ta không tồn tại thứ này với bọn họ.
- Vậy… sao ngươi không sử dụng quân đội của đại tù trưởng?
Thuram hơi kinh ngạc nói:
- Chỉ cần điều khiển một trăm người, lại phối hợp với dũng sĩ của Wildflame và Osha, nhất định có thể khiến cho những đồ cuồng vọng này không dám bước qua ốc đảo nhỏ một bước.
- Sau đó thì sao? Để Đệ Nhất Quân vĩnh viễn tuần hành ở ốc đảo Silver River, đảm nhiệm quản lý những tiểu bộ lạc này sao?
Brian nhìn hắn:
- Ngươi cảm thấy đó là cảnh tượng mà bệ hạ hy vọng nhìn thấy sao?
- Ơ, này…
Thuram nhất thời nghẹn lời.
Sau khi tiến hành kế hoạch di chuyển lớn không lâu, công việc mở mang ở Cực Nam cảnh cũng theo đó khởi động, trừ bỏ xây dựng cảng Đại Khánh ở mũi đất Endless ra, một nơi trọng điểm khác chính là đất ở đầu nguồn sông Siver bị nhiễm phèn. Bởi vì thiếu đường sông, chỉ có thể dựa vào lượng lớn nhân lực và súc vật kéo, từng xe kéo đến nhánh sông Xích Thủy ở gần nhất.
Vì thế hai thành phố Fallendragon và cảng Greenwater đưa ra điều kiện phong phú, để hấp dẫn được đủ nhiều người Sand gia nhập vào trong đội quân chuyển cát.
Trong thời gian một năm ngắn ngủi, nơi tiếp giáp với vùng đất bị nhiễm mặn đã nhiều thêm rất nhiều lều trại và bóng người lui tới.
Từng cái giếng sâu được đào ra, nước ngọt trong mạch ngầm của sông Silver chảy xuôi dưới lòng đất được rút ra, dùng để uống đồng thời dùng để loại bỏ và chiết xuất muối cát.
Nhà xưởng đơn sơ cũng theo đó được dựng lên, không có hơi nước phun trào, không có máy móc nổ vang, tất cả đều dựa vào hai tay của con người để hoàn thành, toàn bộ nước chảy giống như đãi vàng, mọi người ngưng tụ tài nguyên trong vô vàn cát đá đang phân tán, một lần nữa kết tinh thành khối, sau đó dùng xe vận chuyển tới vùng trung bộ Tây cảnh, chờ đợi thêm một bước gia công xử lý, công việc lặp đi lặp lại mà buồn tẻ này đã thành giai điệu mới của vùng đất bị nhiễm mặn này.
Cho dù vẫn không có ốc đảo, sao biển và bò cạp độc, nhưng nơi này đã dần dần náo nhiệt lên.
Thù lao không lo ăn mặc không chỉ hấp dẫn người di chuyển, còn hấp dẫn cả các bộ lạc nhỏ còn chưa đưa ra quyết định. Bọn họ thường kết thành nhóm đi tới chỗ giáp ranh, dùng thể lực đổi lấy tiểu mạch, thịt khô và vải vóc. Một nhóm người cao hứng phấn chấn mang đồ ăn về tới ốc đảo, còn một nhóm người được giữ lại, trở thành một thành viên trong nhóm người di chuyển.
Hiện tượng này khơi dậy sự bất mãn trong thị tộc lớn của thành Ironsand, bộ tộc đi ra khỏi ốc đảo càng nhiều thì có ý nghĩa rằng tài nguyên mà bọn họ nhận được càng ít. Nên mâu thuẫn cuối cùng đã bùng nổ vào hai tháng trước, thị tộc Wildwave với Cut Bone điều khiển kỵ binh, chặn giết đoàn người của một bộ lạc nhỏ xuất phát từ ốc đảo, cũng nhét đầu bọn họ lên trên con đường muốn đi lên phương Bắc thì phải đi qua, hiển nhiên có dụng ý cảnh cáo người Sand Mojin khác đang rục rịch.
Thị tộc lớn không dám là địch với vua của Greyfort, nên nhắm dao mổ vào mấy bộ lạc nhỏ còn chưa quy thuận này, có lẽ bọn họ cho rằng như vậy sẽ không khơi dậy lửa giận dữ dội của đại tù trưởng, dù sao không có một vị quân vương của nước phía Bắc nào sẽ chân chính để ý đến sự sống chết của chừng trăm người Sand, nhưng lại không hề dự đoán được rằng một hành động kia đã trực tiếp chạm đến dây thần kinh của thành Neverwinter.
Vô duyên vô cớ cắt giảm dân cư không thể nghi ngờ là một trong những chuyện bệ hạ Roland kiêng kỵ nhất, trong lòng Brian đã sớm biết được một điểm này rồi.
Trước khi bức thư của Guelz đến nơi, đoàn trưởng tiểu đoàn súng đã chuẩn bị xong phương án đối phó.
- Lỡ như bọn họ thất bại thì sao?
Guelz Burnflame day trán:
- Nếu như ta nhớ không lầm, từ khi nhận súng cho đến bây giờ thì những người này mới chỉ được huấn luyện trong thời gian ba tháng mà thôi?
- Như vậy bọn họ cũng sẽ bị giết chết, bộ tộc tương ứng cũng sẽ biến thành nô lệ của thành Ironsand.
Brian nhắm mắt lại:
- Trước khi ra trận ta đã nói rồi, một trận chiến này của bọn họ không phải vì ta mà là vì chính bọn họ, ta đã cho bọn họ đủ vũ khí sắc bén để chống lại kỵ binh, nếu vẫn không có cách nào bảo vệ được tộc nhân của mình ở dưới dao mổ của đối phương, như vậy bọn họ cũng không xứng trở thành một thành viên của quân Greyfort. Đây chẳng qua chỉ là huấn luyện lại từ đầu một nhóm người mới đối với ta mà thôi.
“…” Guelz lần đầu tiên tỏ vẻ mặt không hề lẩn tránh, giống như có nhận biết mới đối với sĩ quan trẻ tuổi này.
- Thêm với, ngươi đã quên mất một điểm, ba tháng chính là thời gian huấn luyện dùng súng của bọn họ.
Hắn tiếp tục nói:
- Trừ bỏ súng ra, bọn họ còn có đao, dao găm, quyền cước và răng nanh, mà mấy vũ khí kia đều đã được bắt đầu huấn luyện ngay từ khi người Sand sinh ra, không phải sao?
Các thành viên trong quân đội người Sand do Brian chọn lựa xây dựng đúng là đến từ nhóm người cư trú ở các bộ lạc nhỏ. Bọn họ khác với các thị tộc lớn giống như Wildflame, tuy rằng lựa chọn ở lại cùng trên một chiến tuyến với Greyfort, nhưng vẫn nhớ nhung bộ tộc trong ốc đảo. Những người này lại không thấy bối cảnh thống nhất, có năng lực hình thành gắn bó mô hình ở giữa hai vùng đất, là nguồn cung cấp lính quân địa phương tốt nhất. Mà những cây súng trường Flintlock kiểu cũ bị loại bỏ xuống đã thành trang bị cung cấp cho bọn họ.
Đột nhiên, bên ngoài lều vang lên tiếng bước chân dồn dập.
- Đứng lại!
Vệ binh canh gác ngoài cửa quát.
- Ta là Jodel của đội phục kích, ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo lại cho đoàn trưởng đại nhân!
- Cho hắn đi vào.
Brian mở mắt ra.
Rèm cửa được vén lên, chỉ thấy một nam tử mặt đầy máu lảo đảo tiến vào, hắn lảo đảo hai lần nhưng cuối cùng vẫn vô lực chống đỡ thân thể của mình, quỳ một gối xuống đất. Cho dù thở hổn hển nhưng trong ánh mắt của hắn lại sáng ngời giống như ngôi sao.
- Đại nhân, chúng ta thắng!