Trong địa lao u ám, ánh lửa chiếu rọi bóng người treo trên vách tường, giống như một cái cây bị chẻ đôi.
Không giãy dụa, không la hét hay cầu xin sự tha thứ, chỉ khi roi da lướt qua, bóng đen mới lắc lư hai lần theo quán tính, đồng thời, rên lên một tiếng rên nhẹ trầm thấp.
Nhưng rất nhanh đã bị che lấp bởi đòn roi tiếp theo.
Vụt!
Vụt!
Bóng người lay động cùng ánh lửa chập chờn chồng lên nhau, tiếng roi quất dường như là thứ âm thanh duy nhất trong ngục tối tĩnh lặng này.
Mãi sau hơn mười roi, bá tước Lorenzo mới lên tiếng:
- Đủ rồi, dừng lại!
- Vâng.
Người hành hình nhanh chóng lùi lại.
Phần lưng của người phụ nữ bị treo trên giá một mảnh đỏ tươi, những vết voi chằng chịt vừa cũ vừa mới, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên nàng bị tra tấn. Từ những giọt mồ hôi nhỏ mịn ở chóp mũi và cánh tay của nàng, có thể thấy kiểu đau đớn này không phải là không có tác dụng, chỉ là đối phương dựa vào ý chí nuốt hết tiếng gào thét vào đáy lòng mà thôi.
- Thế nào, vẫn không chịu nói ra tung tích của Thánh Điển sao?
Hẳn bước đến trước mặt người phụ nữ, đưa tay nắm chặt lấy cằm nàng, cưỡng ép nàng ngẩng mặt lên -- đây là một khuôn mặt đẹp hiếm có trong đội quân thẩm phán, ngay cả khi bị giam giữ chịu đủ giày vò, cũng không làm cho gương mặt nàng thay đổi quá nhiều. Nói cách khác, trong ánh lửa lúc sáng lúc tối này, làn da đầy mồ hôi và đôi mắt nhấp nháy bất định của nàng, ngược lại càng tăng thêm một màu lạ thường.
- Giáo hội đã sụp đổ rồi, Feryna, ngươi còn muốn đối đầu với ta bao lâu nữa đây? Cho dù không nghĩ đến bản thân mình, thì cũng nên nghĩ đến những người bạn đồng hành bị bắt của ngươi đi chứ?
Cái đám chó chết chủ đáng chết này, Lorenzo oán hận nghĩ, Wolfheart lớn như vậy, lại cứ phải dây vào đảo Dagong, không lẽ thái độ xử tử sứ giả của hắn còn chưa đủ rõ ràng sao? Nắm trong tay một đội võ sĩ thần phạt, chỉ cần không đi trêu chọc Greyfort, tìm một nơi nào đó sống cuộc sống ung dung tự tại không muốn, cứ vọng tưởng đến giết hắn? Nếu không phải lúc đầu còn giữ lại một vài tai mắt, lại xin thêm vài người từ Mael miện hạ, chỉ sợ bây giờ đầu hắn đã bị treo trên tường thành rồi.
Nghĩ đến đây, tai trái bị thiếu mất của hắn lại dâng lên từng trận đau nhức.
Trong trận hỗn chiến của quân thần phạt giữa hai phe ngày hôm đó, một kiếm suýt chút nữa đã cắt đứt cổ hắn, là do Feryna chém ra. May thay, lúc đó nàng gần như đã kiệt sức, thế kiếm của nàng bị thuộc hạ làm gián đoạn, cuối cùng chỉ có một nửa tai của hắn bị cắt đứt.
Sẽ không sao nếu hắn chỉ bị một chút ngoại thương, điều khiến Lorenzo tức giận hơn là bản thân khó khăn lắm mới giữ được hai mươi võ sĩ thần phạt, hiện tại chỉ còn sót lại có hai ba người là còn có thể động đậy, những người còn lại đều đi tong trong trận tử chiến, không thiếu tay thì lại thiếu chân, hầu như không thể dùng họ để chiến đấu được nữa.
Đây là tiền vốn để chiếm đảo Dagong của hắn đấy!
Bọn quý tộc Wolfheart không tìm hắn tính sổ sau Thu, không phải vì hắn thay hình đổi dạng từ giám mục biến thành quý tộc, mà là vì sức lực có hạn, không dám làm bậy trước võ sĩ thần phạt. Nếu tin tức bị rò rỉ, e rằng vị trí bá tước của hắn sẽ khó được đảm bảo.
Lorenzo hận không thể thiên đao vạn quả đối phương để trút hận.
Nhưng hắn không thể làm như vậy được.
-- Trước khi biết được tung tích của Thánh Điển.
- Giáo hội đi đời hay chưa ta không biết, nhưng ngươi thì chắc chắn xong đời rồi... Bá tước Lorenzo, không, ta nên gọi ngươi là tên phản đồ mới đúng.
Một lúc sau, Feryna mới thấp giọng nói:
- Tính thiếu việc ngươi có võ sĩ thần phạt là lỗi của ta đi, chỉ là ngươi cũng chẳng còn lại mấy người có thể dùng đúng không? Nếu không, sẽ không vội vàng hỏi Thánh Điển ở đâu. Ngươi muốn biết bí mật truyền thừa của Giáo hoàng -- phương pháp đào tạo quân thần phạt để duy trì địa vị đáng thương của ngươi --
Chát!
Một cái tát giòn tan cắt ngang lời mỉa mai của nàng.
- Nếu ngươi đã biết ta muốn gì, thì thành thật khai ra sẽ tốt hơn!
Lorenzo nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta hỏi lại một lần nữa, Thánh Điển đâu?
Một vệt máu tươi chảy ra từ khóe miệng Feryna,
- Ta không biết...
- Vậy thì đáng tiếc rồi,
Bá tước nhìn về phía người hành hình,
- Cắt một chân đem tới cho ta, ai cũng được, ta muốn bạn đồng hành của con tiện nhân này...
- Đừng diễn nữa,
Feryna nói với giọng điệu châm biếm mặc dù đang vô cùng yếu ớt,
- Còn nhớ ngón tay lần trước ngươi đã gửi không? Máu đã đông lại đến nổi biến màu rồi, ngươi còn muốn dùng nó để uy hiếp ta? Xem ra cuộc sống của giám mục quá an nhàn rồi, đến mức khiến ngươi quên mất sự khác biệt giữa người sống và người chết - nó được cắt ra từ một xác chết, đúng không? Ngươi đã giết họ từ lâu rồi, phản đồ!
Vẻ mặt Lorenzo tối sầm.
- Hơn nữa ta còn chả có quyền đại diện cho Giáo Hoàng, thì làm sao có thể tiếp xúc với Thánh Điển? Có lẽ Tucker Thor sẽ biết, nhưng hắn chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với ta, cho nên sẽ không còn ai trên thế giới này biết cách đào tạo ra quân thần phạt nữa rồi.
- Ngươi nói dối!
Hắn xanh mặt nói,
- Tucker Thor cử ngươi đến Wolfheart, không phải là để xây dựng lại Giáo hội, để trả thù cho Hermes sao? Nếu không có Thánh Điển thì Giáo hội dựa vào cái gì để chống lại Greyfort?
- Ha...
Feryna bật cười.
- Dù có quân thần phạt cũng không có cách nào chống lại Greyfort đượ, người đại diện Giáo hoàng chỉ muốn cứu mạng mọi người, để những người sống sót sống phần đời còn lại trong yên bình mà thôi.
- Vớ vẩn! Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao?,
Bá tước gầm nhẹ,
- Nếu đã sống phần đời còn lại trong yên bình thì tại sao lại tấn công đảo Dagong? Không phải vì ở đây tích trữ tiền, lương thực, khôi giáp và vũ khí sao! Tucker đều giao cho ngươi những võ sĩ thần phạt này, mà ngươi lại nói hắn chỉ muốn các người sống cho tốt? Đúng là cực kỳ nực cười!
- Sự thật là như vậy, ngươi không tin thì cũng hết cách,
Feryna lơ đểnh nói,
- Ta còn muốn nói với ngươi một điều nữa -- nếu ban đầu ngươi không giết những sứ giả đó, mà chống lại bằng những lời tốt đẹp, chúng ta cũng không nhất thiết chọn đảo Dagong. Nhưng ngươi cứ chọn cách tệ nhất, ngươi phải biết rằng ta ghét nhất là kẻ phản đồ hai mặt!
- Ngươi……
- Ngươi đã phụ sự tín nhiệm của Obas Llane miện hạ, cũng không xứng đáng nhận được phần đời còn lại do đại nhân Tucker Thor hy sinh chính bản thân mình để đổi lấy.
Nàng nói chắc như đinh đóng cột,
- Thật sự đáng tiếc khi không thể tự tay giết chết ngươi, nhưng sớm muộn gì các quý tộc của Wolfheart cũng sẽ phát hiện ra sự phô trương thanh thế của ngươi -- ngay cả khi ngươi cởi bỏ chiếc áo ngoài của Thánh Thành, ngươi cũng sẽ không bao giờ có thể trở thành đồng loại của chúng! Ngươi chỉ là một tên phản đồ mà thôi, ngày diệt vong của ngươi không xa nữa đâu!
Lorenzo hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức xoa dịu cơn tức giận trong lòng,
- Ngươi chọc giận ta như vậy, là muốn ta giết ngươi, để không phải tiết lộ tin tức của Thánh Điển? Yên tâm đi, ta không dễ bị lừa vậy đâu. Phải biết rằng ở đây không chỉ tích trữ vật tư lúc càn quét Wolfheart, mà còn có rất nhiều công cụ tra tấn -- dùng để tra tấn phù thủy a. Không biết so với những người sa ngã, thì biểu hiện của ngươi có thể tốt hơn bao nhiêu?
Hắn liếc nhìn bàn chân trần đang treo lơ lửng của người kia,
- Ta nghĩ bắt đầu với móng chân là được… Đợi đến khi từng ngón từng ngón được nhổ xuống, hy vọng ngươi vẫn có thể kiên trì với câu trả lời của mình.
...
Sau khi quay trở lại đại sảnh lâu đài, bá tước không thể kìm được cơn tức giận đang bùng nổ, hất toàn bộ trà cụ trên bàn xuống đất!
Đáng chết, đáng chết, Feryna chết tiệt!
Mặc dù hắn biểu hiện rất tự tin, nhưng có trời mới biết người có xuất thân từ quân thẩm phán như nàng ta có thể kiên trì đến khi nào, những chiếc chum sắt này bình thường đều là nước đổ đầu vịt, chỉ sợ là sẽ không dễ dàng để cạy được miệng nàng.
Đảo Dagong không thể đột ngột đóng cửa đường biển, cấm tiệt buôn bán, điều đó sẽ chỉ khơi dậy sự nghi ngờ của thế lực các nơi, mà nếu duy trì hiện trạng như bây giờ, những thương nhân đó lại là tai mắt ngầm tốt nhất của giới quý tộc. Hắn rất cần sức mạnh có thể lấp đầy lỗ hỏng trong đội quân thần phạt, trước khi mọi thứ trở nên tệ đến mức không thể cứu vãn!
Nhưng manh mối mấu chốt lại nằm trong tay kẻ chỉ muốn nhanh chóng giết chết hắn.
Cực kỳ đáng hận!
Đúng lúc này, một quản gia của hắn đi đến,
- Đại nhân, gần đây ta đã nghe được một tin tức rất thú vị —
- Không nghe, không có tâm trạng!
Lorenzo thô bạo ngắt lời.
Người quản gia nhìn những mảnh vỡ của đồ dùng trên mặt đất, kiên nhẫn nói:
- Nó có lẽ sẽ giúp ích cho những rắc rối hiện nay ngươi đang gặp phải.
- Gì cơ?
Hắn mạnh mẽ ngẩng đầu,
- Ngươi nói nghe thử?
Kể từ khi hắn tự xưng là bá tước, lấy đảo Dagong làm lãnh thổ của mình, những tín đồ và giáo chúng đi theo hắn cũng trở thành một thành viên của “gia tộc”, người quản gia này tên Hagrid là một trong những người thân tín của hắn, từng giữ chức vụ quản lý thần quan, xác thật là cũng có chút quan trọng,
- Sắp tới đây biên cảnh của Dawn có vẻ như không quá yên phận, như là đang định tiến vào sâu bên trong núi Cage.
- Chuyện này thì liên quan gì đến chúng ta?
Lorenzo cau mày nói:
- Dù là lãnh chúa nào chiếm giữ núi Cage đi nữa, thì đảo Dagong cũng sẽ không thu được lợi ích gì hết.
- Điều thú vị không phải là bản thân vấn đề, mà là ở người lãnh đạo...
Hagrid dừng một chút,
- Đại nhân, ta nghe nói người muốn tiến vào chiếm giữ núi Cage là người của Vua Greyfort.