Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1062

Chương 1062
Chương 1062

Sau khi đi vào trong thành, dòng người bỗng nhiên tấp nập hơn thường.

Tuy vẫn có người chăm chú quan sát hai người bọn họ bằng ánh mắt kì lạ nhưng họ cũng chỉ là đang thấy tò mò mà thôi. Mọi người ai lấy đều vội vàng bước đi, trên phố cũng không còn thấy bóng dáng của những kẻ chơi bời lêu lổng nữa.

- Thưa cha, đây là...

Rohan nhìn thấy xung quanh vô cùng kì lạ.

- Ừ

Hắn khẽ gật đầu.

Đây cũng là lần đầu tiên Guelz nhìn thấy cảnh tượng mọi người ai nấy đều bận rộn như vậy.

Hắn đã từng đi qua rất nhiều thành phố ở Bắc quốc và cái ấn tượng sâu sắc nhất của hắn về những thành phố đó là sự phồn hoa - đây cũng chính là đặc trưng của Bắc quốc: nơi mà có nhiều ruộng đất và tài nguyên hơn hẳn Cực Nam cảnh, cũng chính tại nơi đây cũng đã tạo lên những thành trì phi thường, thành sau xây cao hơn cả thành trước. Hắn vốn nghĩ rằng vương thành của đại tù trưởng sẽ là tòa thành cao nhất ở Bắc quốc này, nhưng không ngờ rằng cái thứ đầu tiên thu hút ánh nhìn của hắn không phải là những con phố dài ngoằng làm bằng đá đen phẳng lì dưới chân hay những ngôi nhà san sát cao bằng nhau mà lại là những con người nơi đây.

Cho dù nội thành có rộng hơn nữa, thành bảo có hùng vĩ hơn nữa thì vẫn không thiếu những kẻ lưu lạc nằm la liệt bên góc đường. Những kẻ ăn xin hay những con chuột dường như đã trở thành một phần điểm xuyết không thể thiếu ở mỗi ngôi thành.

Nhưng khi đến với thành Neverwinter, không những không nhìn thấy những phần điểm xuyết đó mà những nét mặt của người dân nơi đây cũng hoàn toàn không giống như ở những nơi khác. Cho dù có ở trong những thị tộc mới cũng hiếm khi mới thấy được dáng điệu tinh thần sáng láng này.

Guelz vẫn luôn cho rằng người Sand không hề kém cạnh so với người Bắc quốc, thậm chí người Sand còn có chí tiến thủ hơn nhiều bởi do hoàn cảnh môi trường thúc ép. Bắc quốc tuy có nguồn tài nguyên phong phú, nhưng cuộc sống quá mức an nhàn sẽ khiến cho họ sa đà vào việc tận hưởng cuộc sống, từ đó mà dũng khí cũng như ý chí sẽ giảm đi rất nhiều. Nếu như không phải vì rất khó để có thể tập hợp lực lượng của thị tộc thì bọn họ vốn cũng có thể có được một vùng rộng lớn hơn nhiều để sinh sống.

Nhưng hiện nay hắn lại không dám khẳng định chắc chắn như vậy nữa rồi.

Cái nỗi niềm tự hào và kiêu hãnh xuất phát từ tận sâu trong trái tim đó hoàn toàn không phải là ngụy trang.

Những thành phố được cấu thành từ những cư dân thành thị như vậy thì cho dù không có hỏa khí thì cũng đừng có dại mà đối đầu với họ.

- Thưa cha, bây giờ chúng ta đi tìm Lorgar trước hay là đi đưa công văn này tới thành bảo trước ạ?

Rohan không nghĩ sâu xa như cha của mình, đối với những cảnh tượng nơi đây hắn chỉ thấy hiếu kỳ chứ không thấy kinh ngạc cho lắm.

- Vội cái gì chứ, nếu như được đại tù trưởng đưa tới khu thành bảo thì còn phải xem xét xem lời hứa của hắn có đáng tin không nữa chứ?

Guelz trợn mắt nói:

- Tất nhiên, trước mắt ta sẽ ở lại đây vài ngày để tìm hiểu thêm về cái thành phố này rồi sẽ tính tiếp sau.

- Nhưng mà...

- Ta đã quyết định rồi

Hắn ngắt lời nói:

- Hử? Đám người kia đang làm gì vậy?

Chỉ thấy có một đám người đang quây kín một góc trên quảng trường, những tiếng ồn ào náo động liên tiếp phát ra không ngừng, nhìn trông có vẻ vô cùng náo nhiệt.

Rohan nhìn theo hướng tay cha mình đang chỉ nói:

- Chắc là họ đang giành nhau mua hàng giảm giá đó.

Guelz bảo với Rohan nói:

- Ngươi đi xem xem có chuyện gì đi.

- Vâng thưa cha.

Rohan kéo chiếc mũ áo lên, dựa vào ưu thế chiều cao của mình mà nhanh chóng chen vào giữa đám đông.

Nhìn thấy bóng lưng cao gần sáu thước của đứa con trai cả, Guelz không khỏi có chút xúc động bùi ngùi. Chỉ riêng về vóc dáng thôi, hắn vốn dĩ có thể trở thành một võ sĩ dũng mãnh nhất trong thị tộc, nhưng không ngờ rằng trời sinh ra hắn lại không có đức tính hiếu chiến và rồi lại đi theo con đường ủng hộ thị tộc Wildflame, nơi thuộc về Lorgar - người vốn dĩ sinh ra đã không có một chút sức mạnh nào. Chính vì nguyên nhân này mà Tam công chúa đã trở thành người kế vị trong mắt của người dân thị tộc, còn Lorgar thì toàn bị chèn ép đến mức không ngẩng được đầu lên. Rõ ràng họ là những chị em ruột thịt nhưng rất ít khi nói chuyện với nhau, chỉ có thể nói rằng tâm tính trêu người mà thôi.

Nhưng trong trái tim của tộc trưởng kia vẫn luôn cảm thấy có chút thất vọng.

Nhất là khi Lorgar bị mọi người truy đuổi, Rohan còn chẳng có chút ý định phản kháng nào.

Người Mojin luôn thiên vị những kẻ mạnh.

Cho dù là năng lực không bằng người khác nhưng chỉ cần có ý chí bất khuất cũng khiến cho người khác vô cùng tôn trọng rồi, chí ít còn hơn cả những kẻ chưa đánh mà đã đầu hàng.

Vì vậy dù cho là Lorgar đã rời khỏi thị tộc rồi thì hắn vẫn sẽ không quyết định để cho đứa con cả của mình tiếp nhận vị trí tộc trưởng.

Cho dù Rohan luôn có những biểu hiện xuất sắc trên mọi lĩnh vực khác nhưng một người quản lý mà luôn không dám đối mặt với chiến tranh thì rất dễ mất đi ưu thế vốn có của mình trong lúc còn đang do dự.

Đây cũng chính là lý do Guelz đem theo Rohan trong chuyến đi lần này.

Hắn hy vọng Rohan sẽ thay đổi suy nghĩ của mình sau khi đã được biết thêm nhiều những điều mới mẻ nữa.

Nửa khắc sau Rohan nhanh chóng tìm cách chen chúc ra khỏi đám đông, vẻ mặt hắn có chút kỳ lạ nói:

- Cha, những người họ đều đang đến đăng ký tham gia đại hội thể thao.

Guelz suy nghĩ một chút rồi nói:

- Đại hội thể thao? Đó là cái gì vậy?

Rohan giải thích:

- Đây là một cuộc so tài mà đại tù trưởng tổ chức, nghe đồn là để chọn ra người chạy nhanh nhất trên thế giới. Bởi người xếp thứ nhất sẽ được thưởng một trăm miếng kim long nên mới thu hút được nhiều người đến đăng ký tham gia như vậy.

- Ừmm, ngoài việc không phải nhìn thấy máy chảy ra thì đây có gì khác so với quyết đấu thần thánh đâu chứ.

Guelz xoa xoa tay rồi cười:

- Xem ra đại tù trưởng cũng đã học được không ít thứ từ người Sand nhỉ. Điều kiện đăng ký là gì? Nếu đã là cuộc thi để tìm ra người chạy nhanh nhất thế giới thì nhất định chúng ta phải tham gia chứ.

Rohan sửng sốt hỏi:

- Chúng ta? Cha, cha định tham gia sao?

- Đương nhiên rồi, ta đã từng là võ sĩ anh kiệt chạy xuyên qua cả nửa cái sa mạc, bỏ xa cả đám lạc đà phía sau. Nếu so về sức của đôi bàn chân thì ta chưa từng thua ai đâu.

Guelz vuốt râu nói:

- Sao nào, ngươi nghĩ ta đã già rồi sao? Còn không mau đưa ta đi đăng ký đi.

Thấy không thể ngăn cản cha mình dừng lại, Rohan chỉ đành nói:

- Chỗ kia đông người lắm, một mình con đi là được rồi.

- Không sao. Đưa ta đi.

- Thưa cha...

Guelz liếc nhìn hắn nói:

- Hử? Có phải ngươi còn có chuyện gì đó chưa nói cho ta nghe không?

Rohan ngập ngừng một hồi lâu rồi nói nhỏ:

- Ưmm, con nhìn thấy tam muội.

- Trong đám người kia à?

- Dạ không phải

Rohan lắc đầu nói:

- Tam muội ở... trên bức tranh kia, nàng đang mặc bộ trang phục không có đủ vải để che thân và đang bị đám người kia vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ...

- Cái gì cơ!

Guelz cau mày, lẽ nào đại tù trưởng đang làm nhục nàng ư? Lần trước, sau khi viết thư gửi đến cho Lorgar, thành Neverwinter có phản hồi rất nhanh chóng, hắn còn tưởng rằng Bệ hạ cũng sẽ đối đãi với nàng tử tế chứ. Nếu như Lorgar phải chịu tủi nhục chỉ để giúp cho thị tộc Wildflame lấy lại địa vì thì hắn nhất định không thèm giành lại những thứ núi xanh nước biếc hão huyền như vậy nữa.

Nghĩ đến đây hắn lại làm ra vẻ mặt bình tĩnh rồi đi đến chỗ đám đông kia.

Bức tranh mà Rohan nói đang được treo ở một góc quảng trường, nhìn trông vô cùng bắt mắt, với lại không chỉ có một bức thôi. Khi Guelz nhìn thấy nó, hắn đã không khỏi thốt lên những lời ca ngợi.

Đây là... Lorgar sao?

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy con gái mình đẹp đến động lòng người như vậy. Nàng đứng trong làn tuyết trắng thanh khiết, dải lụa trắng cùng gấm vóc cuốn trên người bay phất phới trong gió. Đây là bộ lễ phục cung đình mà Lorgar chưa từng được mặc qua. Hồi còn ở thành Ironsand nàng chỉ mặc những chiếc khố làm từ những mảnh vải bao bố ngắn cũn cỡn, ngực với chân tay đều quấn băng vải dài để phù hợp cho chiến đấu, toàn thân không toàn đất cát thì cũng toàn là những vết máu loang lổ mà thôi. Những lúc không phải chiến đấu, nàng đều trùm kín mít cả người, che giấu hết những đặc trưng khác người của mình dưới lớp quần áo dày.

Cái trang phục không đủ vải che thân mà Rohan nói chính là điểm này.

Đôi tai và chiếc đuôi đầy lông tơ của Lorgar đều để lộ ra bên ngoài, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng từng chi tiết trên đó, với lại đây cũng như là đang định thu hút sự chú ý của kẻ địch vậy. Trên một chiếc tai dài của nàng còn đeo cả một chiếc khuyên tai hồng ngọc lóng lánh nữa, màu sắc của viên hồng ngọc đó giống như làm cho cả bức họa bừng lên sức sống vậy.

Mà những lời bàn luận của đám người xung quanh hầu hết là khen ngợi vẻ đẹp của nàng chứ không phải là chán ghét hay bài xích, đây cũng chính là điều khiến cho Guelz cảm thấy ngạc nhiên. Ngoài ra trong những lời bàn luận của đám đông kia hắn đã nghe thấy một từ ngữ hoàn toàn mới, đó là: phim ma thuật.

Hóa ra là như vậy.

- Ở Vương quốc Greyfort, mọi người đều là đồng nghiệp của nhau.

Đây chính là cách thực hiện điều đó của đại tù trưởng sao?

Hắn quay người lại, tức giận mà tát Rohan một cái, hắn nói:

- Lần sau đừng có mà kinh ngạc đến như vậy nữa, không phải chỉ là để lộ ra hình dạng nửa người nửa sói thôi sao, em gái ngươi đâu phải là quái vật đâu.

- Ta cũng không nghĩ như vậy...

Rohan ôm đầu rồi nói bằng giọng đầy oan ức.

Guelz ra lệnh cho Rohan nói:

- Tóm lại, trước tiên đi đăng ký tham gia cái cuộc quyết đấu thần... à không cái đại hội thể thao kia đi. Sau đó đi nghe ngóng một chút xem nơi nào bán vé xem phim ma thuật, không cần biết phải tốn bao nhiêu tiền, nhất định phải mua cho ta một vé. Nghe rõ chưa?

Bình Luận (0)
Comment