Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1064

Chương 1064
Chương 1064

Đám người lập tức ầm ầm chạy đi!

Trong tiếng reo hò của người xem, mấy trăm người giống như thủy triều cuồn cuộn, dọc theo đại lộ của vương quốc chạy thẳng về phía Cứ điểm Epic. Đội ngũ cảnh sát đảm nhiệm công việc trọng tài và cứu viện đều đạp xe đạp chạy theo sát bên cạnh dòng người. Những kỵ sĩ khác lạ này mặc đồng phục thống nhất, đeo dải băng bằng gấm tươi sáng, đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người xem.

Một màn tương tự như vậy cũng phát sinh ở điểm xuất phát bên khu Epic.

Trong cùng một thời gian, hơn một ngàn người mang mục đích giống nhau hai chân chạy đi về phía điểm đích không phải vì chạy thoát thân, cũng không phải vì cuộc sống, bọn họ không hề đắn đo mà dốc hết thể lực của mình, không suy tính đến báo đáp sau đó, cảnh tượng hiếm thấy trái với lẽ thường này nhất định sẽ khiến thanh danh của thành Neverwinter lan truyền khắp mỗi một góc của đại lục.

Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên nhân loại tổ chức chạy đua đường dài, đang vén màn che lên ở ngay trong vương đô mới này.

- Chị, vì sao chị không tham gia vậy?

Trên khán đài ở đích đến, thừa dịp Reims đang dựa vào trên lan can hô to gọi nhỏ, Kohl quay đầu nhìn sang Edith nói:

- Nếu như chỉ là so tài sức chịu đựng, chị chắc chắn có thể giành được thứ hạng đi?

Đại khái vì mang cả Reims từ chỗ cha tới, gần đây tâm tình của đối phương vẫn luôn không tệ, không chỉ hễ hỏi là đáp như bình thường, còn miễn cái giá bị trêu cợt, bằng không hắn tuyệt đối không dám dùng vấn đề vụn vặt như vậy đi quấy rầy bà chị.

- Hả?

Edith liếc mắt nhìn hắn:

- Giành được thì như thế nào chứ?

- Ờ… không phải trước kia chị vô cùng ham thích so tài kiểu như này sao?

Bằng không cũng sẽ không thể nhận được danh hiệu trân châu của Bắc địa này, Kohl thầm nghĩ. Trong mắt hắn, bà chị gái này trước đây chính là người có tinh lực quá dư thừa, ban ngày thì đánh đến khí thế ngất trời với một đám kỵ sĩ, một tay kiếm có thể đánh úp bạn cùng lứa tuổi, có thể đẩy cửa thành bảo Evernight ra. Mà buổi tối nàng lại là đóa hoa chói mắt nhất trong bữa tiệc, chúc rượu và nói chuyện đều không nói chơi, kể cả Deflick gặp một lần rồi đều nhớ mãi nàng không quên, mị lực này hiển nhiên có thể thấy rõ.

Chính vì phần lớn so tài và tiệc tùng ở Bắc cảnh đều có thể nhìn thấy bóng dáng của nàng nên vì thế mà nàng đã trở thành nhân vật nổi tiếng ở địa phương. Nếu là trước kia, nàng tuyệt đối sẽ không có khả năng bỏ lỡ buổi lễ long trọng do quốc vương bệ hạ chủ trì tổ chức giống như vậy.

- Bởi vì trước kia gia tộc cần ta làm như vậy.

Edith nhún nhún vai:

- Nếu như không nhanh chóng mở rộng lực ảnh hưởng của gia tộc Kant, phụ thân không lấy được chức vị Công tước kia, cho dù ta giống như Clown, đi hấp dẫn ánh mắt của đám ngu xuẩn kia, mua vui cho bọn họ.

Nói đến đây nàng cười lạnh một tiếng:

- Ngươi cho rằng ta thích làm như vậy hả?

Kohl không khỏi cảm thấy lạnh cả người đập vào mặt.

- Không, ta chỉ…

- Nhưng hiện giờ ta đã không cần phải dựa vào mồ hôi ướt đẫm để đổi lấy sự chú ý của bệ hạ Roland nữa.

May mắn chính là đối phương không truy cứu lời nói sai lầm của hắn:

- Thêm với… Ta cũng không phải chỉ có một mình nữa.

Kohl không khỏi sửng sốt

- Không còn… một mình?

Edith nhìn Reims đang gào to không ngừng, sau đó lại nhìn hắn:

- Ta còn có các ngươi, không phải sao?

Rùng mình lập tức biến mất, Kohl theo bản năng ưỡn ngực lên, định nói gì đó, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào.

Mà Edith lại nhếch miệng cười, một lần nữa dời tầm mắt lên trên đài cao:

- Làm việc cho tử tế ở phòng hành chính đi, đó chính là trợ giúp lớn nhất đối với ta rồi.

- Hộc hộc… hộc hộc.

Tốc độ của Guelz chậm dần xuống:

- Chúng ta… chúng ta còn phải chạy bao nhiêu kilomet nữa?

- Mới vừa rồi chạy ngang qua dấu mốc số mười bốn, nói cách khác chúng ta mới chạy được có nửa chặng đường thôi.

Trên mặt Rohan lộ vẻ lo lắng:

- Cha, cha có sao không? Nếu như thở gấp, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút trước đã cũng được, dù sao còn nhiều người ở phía sau như vậy.

Theo trận đấu bắt đầu, đám người chen chúc ban đầu nhanh chóng bị kéo thành hình mũi tên, lại từ mũi tên biến thành đường thẳng, mà hiện giờ đã không nhìn thấy cả hình đường thẳng rồi.

Hiển nhiên không có mấy người có thể một hơi chạy liên tiếp được hơn nửa canh giờ, từ khi bắt đầu cho đến giờ, tuyển thủ vượt qua bọn họ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Dựa theo tiết tấu như vậy, đừng nói giành được thứ hạng gì đó, thuận lợi hoàn thành thi đấu là việc nắm chắc.

Điều khiến Rohan lo lắng hơn là thân thể của cha mình.

Trên thực tế cuộc thi đấu này còn tốn sức hơn đi ngang qua sa mạc, ít nhất đi qua sa mạc thì không bị giới hạn thời gian, chỉ cần lập được kế hoạch đường đi, cam đoan có thể nhận được tiếp tế tiếp viện từ trong ốc đảo, từng bước một đi tới luôn có thể đến nơi. Nhưng chạy nhanh lại không giống thế, phải giữ vững tốc độ khá cao, thể lực tiêu hao cũng sẽ liên tục tăng cao, mà đã lâu rồi cha không tiến hành vận động kịch liệt như thế.

- Ngươi lại định bỏ cuộc?

Guelz trợn mắt nhìn hắn:

- Chính bởi vì không phải một người cuối cùng?

- Ta…

- Nếu như là Lorgar nhất định sẽ không nói lời như vậy, khi nào ngươi có thể giống như nàng, vì một mục tiêu mà liều mạng dốc hết toàn lực, dũng cảm tiến tới đây hả? Ngươi chưa từng nghĩ tới thắng được mọi người sao?

Nếu là trước kia, Rohan chỉ biết lựa chọn trầm mặc, nhưng không biết vì sao, hắn lại cảm thấy một luồng ấm ức từ dưới đáy lòng vọt lên, khiến ngực trướng đến khó chịu.

Ta phải thắng như thế nào đây?

Là hạ độc trong chén của em gái thứ ba này, hay là công bố ra công chúng tin tức nàng hóa sói?

Bằng không làm sao có thể đánh bại được một thần nữ nhận được lực lượng của Tam Thần?

Hắn còn đánh không lại cả thị vệ trưởng của gia tộc!

Mà muốn ngồi vững lên vị trí thị tộc hạng nhất của thành Ironsand, Wildflame nhất định phải cam đoan có đầy đủ sức chiến đấu, Lorgar hậu sinh khả úy đã trở thành người thừa kế tốt nhất trong mắt mọi người, điều này cũng không có gì để bàn cãi. Nhưng hắn lựa chọn trầm mặc lui nhường để tránh tranh chấp từ bên trong, chẳng lẽ không phải là một hành vi vì thị tộc sao?

Vì sao ngươi chưa từng chú ý đến ta chứ?

Đại khái bởi vì nơi này rời xa Nam cảnh, hoặc là hắn nhẫn nhịn quá lâu rồi, có lẽ còn có một nguyên nhân nho nhỏ khác nữa là cha mình trang điểm quá mức quái dị, lần đầu tiên Rohan đã lớn tiếng tranh cãi:

- Bởi vì ta lo lắng cho tình huống của ngươi thôi! Nếu không phải ngươi ở đây, ta đã sớm chạy đến đích rồi!

Nhưng mà nói xong hắn lại hối hận.

Nói như vậy quả thật chính là đang cười nhạo đối phương làm liên lụy mình.

Hắn mấp máy miệng, định cứu vãn hai câu trước khi cha mình giận tím mặt, nhưng lại nghe thấy Guelz trả lời:

- Vậy ngươi chạy một mình đi trước là được.

- Cha, ý của con là…

Rohan quay đầu sang, vốn tưởng rằng sẽ thấy vẻ mặt tức giận của cha mình, nhưng không ngờ tới khóe miệng của hắn đang treo một nụ cười.

- Đây chính là lần đầu tiên ngươi chủ động thổ lộ suy nghĩ của mình đi?

Guelz thở dài:

- Thật ra ngươi nói không hề sai, ta thật sự đã già đi rồi, cho dù trước kia uy phong đến cỡ nào thì đều không thể thay đổi được ảnh hưởng mà thời gian đã mang đến.

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Một khi đã như vậy, cứ mặc kệ ta đi, thật ra ngươi rất có sở trường chạy đường dài đúng không?

Rohan ngớ người ra.

- Trong thị tộc có câu châm ngôn, bất cứ việc gì luyện tập đến mười năm, người lại ngốc nữa đều sẽ trở nên nổi bật.

Guelz chậm rãi dừng lại:

- Đừng lo lắng cho ta, ta sẽ chậm rãi đi qua.

Hắn siết chặt tay, trầm mặc một lát rồi mới thấp giọng đáp lại:

- Vậy ta đi trước một bước.

- Chờ chút…

Ngay khi hắn xoay người, Guelz lại gọi hắn lại:

- Mang theo cả hai thứ này.

- Cha à…

- Cho dù Lorgar đã rời khỏi thị tộc, nhưng nàng vẫn là một phần tử của Wildflame, cũng là em gái ruột thịt của ngươi, có bất cứ chỗ nào có thể giúp đỡ được nàng, chúng ta đều nên dốc một phần sức lực.

Guelz tự tay đeo lỗ tai bằng vải lên trên đầu hắn:

- Đi đi, để đại tù trưởng được kiến thức bản lĩnh của người Sand Mojin.

Rohan chưa trả lời, hắn lẳng lặng liếc nhìn cha mình, sau đó bắt đầu chạy.

Gió lại một lần nữa thổi vù vù.

Tốc độ của hắn càng ngày càng nhanh, mới đầu còn có thể nghe được tiếng thán phục của người xem bên ven đường, rồi dần dần đã hoàn toàn bị tiếng gió đập vào mặt lấn át đi.

Mà Rohan không hề cảm thấy mỏi mệt, hắn cảm thấy bản thân còn có thể nhanh hơn một chút nữa.

Giờ phút này, trong thân thể giống như đang tràn đầy lực lượng.

Hóa ra cha vẫn luôn luôn nhìn chăm chú vào hắn!

Vì để cho địa vị của em gái không thể bị tranh cãi, hắn đã phải thừa nhận vô số lời chê trách, có đến từ ngoại tộc mà cũng có đến từ chính trong tộc. Mỗi khi khó chịu đến mức không thể chịu đựng được thì hắn lại lặng lẽ rời khỏi thành Ironsand vào ban đêm, một mình chạy băng băng giữa các ốc đảo nhỏ. Chính là một kiểu phát tiết, hoặc muốn để chứng minh bản thân trên một phương diện khác: Hắn quả thật không giỏi vũ kỹ, nhưng có lẽ có khả năng còn giỏi hơn Lorgar ở trên phương diện khác, ví dụ như kết hợp săn bắn. Mà sức chịu đựng và sức bền chính là một khâu quan trọng nhất trong săn đuổi con mồi khi kết hợp săn bắn.

Cho dù đến cuối cùng suy nghĩ này vẫn chưa thể thực hiện được.

Rohan từng cho rằng thử nghiệm nho nhỏ này sẽ không có ai chú ý đến, nhưng hôm nay xem ra sự thật đều không phải như vậy.

“Thật ra ngươi rất có sở trường chạy đường dài, đúng không?”

“Bất cứ việc gì luyện tập đến mười năm, người lại ngốc nữa đều sẽ trở nên nổi bật.”

Lời của cha vẫn cứ lặp đi lặp lại ở bên tai.

Phải không? Hóa ra ngay từ đầu ngươi đã phát hiện ra được.

Rohan lại tăng nhanh bước chân thêm vài phần.

Bắt đầu từ khi hắn chạy băng băng giữa các tiểu ốc đảo cho đến hiện giờ.

Vừa tròn mười năm!

Bình Luận (0)
Comment