- Ha, vậy thật sự rất đặc sắc.
Barov vuốt chòm râu tán thưởng nói:
- Hóa ra chạy bộ có thể khiến cho người ta hồi hộp như thế!
- Đúng vậy, khi nhìn thấy cảnh tượng ba người đầu tiên cùng tiến vào, ta cảm thấy nhịp tim của mình đều tăng nhanh thêm vài phần.
Quan chấp chính Epic Pelor phụ họa:
- Đáng tiếc cuối cùng chỉ có một người có thể nhận được huy chương kỷ niệm, không thể không nói là một tiếc nuối.
- Thật sự tiếc nuối sao?
Lão tổng quản mỉm cười nói:
- Thắng được huy chương chính là tuyển thủ của Epic, chuyện nở mày nở mặt một mình là tiêu điểm của vạn người như vậy, ta tình nguyện nhiều thêm vài lần.
- Nào có chứ, tiểu thư Aoi chỉ vừa gặp may mà thôi. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, đại hội thể dục thể thao Victory Day sang năm nhất định có thể khiến ước nguyện của ngươi được đền bù.
- Phải không… Ta lo lắng chính là ngoài ý muốn kia đấy.
- Ha ha ha, chuyện thường xuyên xảy ra không thể gọi là ngoài ý muốn được.
Ừm… thảo luận kết quả trận đấu thôi mà có thể ngầm mang theo lời nói sắc bén được, hai người này thật sự hợp gu, Roland liếc nhìn Barov và Pelor đang nói chuyện vui vẻ với nhau ở bên cạnh, trong lòng không khỏi thầm nghĩ. Rõ ràng chênh lệch tuổi tác gần hai mươi tuổi, nhưng không hề có cảm giác cách biệt giữa hai thế hệ, không hổ là tay già đời lăn lộn nhiều năm trong chính đàn.
Bởi vì mấy thứ hạng đầu tiên đã rõ ràng, tất cả mọi người đều thả lỏng rất nhiều, vừa rỉ tai thì thầm bàn luận trận đấu, vừa chờ đợi những người còn lại về đến đích. Không hề nghi ngờ, hạng mục thi đấu thể thao phù hợp với tâm lý theo đuổi cực hạn bản thân của nhân loại này có lực tương tác và sức hút trời sinh.
Bầu không khí trong ghế phù thủy cũng giống như vậy.
Nhìn một đám cô nương nóng lòng muốn thử kia, Roland không khỏi nhếch khóe miệng lên.
Không để phù thủy tham gia là vì chênh lệch giữa hai bên thật sự quá lớn, vì để không đả kích tính tích cực của quần chúng nên mới ra quy định như vậy – không chỉ riêng người có ma lực, kể cả phù thủy thần phạt của Taquila đều từ chối hết ngoài cửa. Nhưng hiện giờ xem ra, tổ chức một trận thi đấu giữa các siêu năng lực là chuyện sớm hay muộn thôi.
Không biết khi các nàng dùng năng lực cho các hạng mục vận động sẽ có cảnh tượng như thế nào.
- Đại hội thể dục thể thao của thế giới kia cũng giống như vậy sao?
Giọng nói của Anna đã kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ:
- Khoảng thời gian nửa đầu trận đấu, dường như ngươi không tập trung.
- Bởi vì không có người tường thuật và ghi hình trực tiếp đó.
Roland cảm thán nói.
- Ngươi đang nói đến có thể để cho mọi người biết được diễn biến và chi tiết của trận đấu trong bất cứ lúc nào sao?
Ánh mắt Anna lập tức sáng ngời lên:
- Phải làm như thế nào vậy?
- Giải thích chuyện này hơi phức tạp.
Hắn cười cười:
- Ngươi có còn nhớ ti vi mà ta đã từng nói không…
Nếu không phải đã quen với hình thức quan sát đời sau, thật ra cuộc tranh tài lần này đã có thể gọi là hoàn mỹ rồi – rất nhiều người hưởng ứng, người thi đấu có phong cách đa dạng, quá trình xuất hiện đặc sắc, kết cục bất ngờ ngoài ý muốn. Cho dù là Carter mặc áo choàng kỵ sĩ hay người Sand Mojin cosplay lang nữ ở trước mặt bao nhiêu người thì đều khơi dậy lên đầy đủ đề tài.
Mà theo phần tin tức Scroll lấy được, người đoạt giải quán quân Aoi cũng rất có tính kịch – nàng đã từng là một con chuột ở Black Street, sau khi Epic giải phóng đã trở thành một người phát thư vẻ vang, cả ngày đi khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Cứ điểm Epic. Chính vì công việc này nên khiến cho nàng đã lọt vào mắt xanh của nữ thần thắng lợi.
Cho dù so sánh thực lực thuần túy thì Aoi và ba người khác đều có chênh lệch cực lớn, nhưng quán quân chính là quán quân, huống chi Roland càng để ý đến ảnh hưởng hơn kết quả. Mà nàng trèo lên đến đỉnh không thể nghi ngờ càng dễ dàng khiến cho người ta liên tưởng đến khẩu hiệu lao động thay đổi vận mệnh, đây chính là tấm gương cần có của thành Neverwinter.
…
Hôm đó khi chân trời hiện lên ráng hồng, đại hội thể dục thể thao lần thứ nhất đã cơ bản hạ màn.
Cư dân lục tục chạy tới tụ tập dưới sân khấu, tạo thành một biển người đông nghìn nghịt, mọi người trông mong ngóng chờ, hào hứng bừng bừng chờ đợi lễ trao giải cuối cùng.
Nhưng tiếp sau đó mới là trọng tâm chính của Roland.
Hắn đứng dậy, khẽ gật gật đầu với Echo rồi sau đó đi đến lan can ở trước khán đài.
Một trận chiến tranh rất quan trọng thì cần phải có bắt đầu phấn chấn lòng người. nếu như định dùng diễn thuyết trước trận đấu để khích lệ mọi người tin tưởng thì không có thời khắc nào tốt hơn hiện giờ.
Hắn chậm rãi đảo qua mọi người, mãi cho đến hiện trường hoàn toàn yên tĩnh lại.
- Hỡi các con dân của ta, các ngươi mới vừa tận mắt nhìn thấy một trận khiêu chiến kỳ tích hạng nhất, trong thời gian chưa đến bốn tiếng, rất nhiều người chỉ dựa vào hai chân đã chạy hết quãng đường hai mươi tám kilomet, chính là một nửa tổng độ dài đại lộ của vương quốc.
- Có lẽ người của các lãnh địa khác chuyển đến còn không rõ ràng ý nghĩa của nó – trong quá khứ, muốn từ Biên Thùy Trấn chạy đến Cứ điểm Epic cần thời gian ít nhất ba ngày, thêm với còn phải ngày đêm lên đường mới được. Nếu khi đó có ai nói rằng có thể dựa vào lực lượng của bản thân mà đi trong vòng một ngày chỉ biết bị coi là chê cười, nhưng hiện giờ, các ngươi đã tận mắt chứng nhận đáp án!
- Cho dù là phá núi làm đường, hay là chạy vội không thôi, đây đều là kết quả của các ngươi hết lần này đến lần khác vượt qua chính mình. Ta tin tưởng mọi người đều đã ý thức được cái gọi là “Không có khả năng” chẳng qua dùng để phá vỡ gông xiềng; mà cuộc tranh tài này chính là chứng minh tốt nhất!
Dưới sân khấu lập tức vang lên hàng loạt tiếng reo hò.
Roland tạm dừng một chút, bàn tay áp xuống, nói tiếp:
- Hiện giờ, chúng ta đang chính diện gặp một khiêu chiến hoàn toàn mới, đó chính là ma quỷ – trên thực tế, chiến tranh đã đến thời khắc mấu chốt! Sau hôm nay, Đệ Nhất Quân sẽ đi đến bình nguyên màu mỡ, phát động tiến công ma quỷ lần thứ hai đang chiếm cứ ở Taquila.
- Những kẻ địch này tàn bạo đến cực điểm, dục vọng khó lấp, nanh vuốt của chúng nó đã từng biến vương quốc phồn hoa của nhân loại thành phế tích do máu tươi ngưng tụ thành, người vô tội chết trong tay chúng nhiều đến ngàn vạn, từng chồng xương trắng có thể đủ để chất đầy thành Neverwinter!
- Cho nên chúng ta cần phải chiến đấu – trước khi tai họa giáng xuống đầu mỗi người chúng ta!
- Chúng ta chiến đấu với chúng nó trên đất bằng; chúng ta chiến đấu với chúng nó trên biển rộng; chúng ta chiến đấu với chúng nó trên bầu trời, cho đến khi ma quỷ không còn tồn tại nữa, không còn có kẻ địch nào có thể uy hiếp đến không gian sinh tồn của nhân loại!
- Ta thật cao hứng, có thể nhìn thấy được trong những người dự thi có bóng dáng của người Sand Mojin, còn có người đến từ Fiordland và các vương quốc khác… Vậy có ý nghĩa rằng mọi người đã buông bỏ thành kiến và ngăn cách, tiến thêm một bước tiếp nối cùng nhau. Mà ta dám chắc chắn, đây chính là tình trạng bình thường về sau! Tộc đàn, tuổi, giới tính, tín ngưỡng của nhân loại không hề có ý nghĩa gì đối với ma quỷ cả, giết hại hầu như không còn chính là lựa chọn duy nhất mà chúng nó cảm thấy có hứng thú. Cho nên đây không chỉ là cuộc chiến tranh của Greyfort, còn là cuộc chiến tranh của toàn nhân loại!
- Các con dân của ta, khi các ngươi sợ hãi kẻ địch, dừng chân không tiến, thậm chí định lùi bước, vậy hãy ngẫm lại kỳ tích ngày hôm nay đi. Chỉ cần tuân theo lòng tin, kiên trì đến cùng, chúng ta nhất định có thể giành được thắng lợi!
- Hiện giờ, mời mười tuyển thủ đầu tiên của trận đấu tiến lên trên sân khấu, nhận lấy vinh dự mà các ngươi nên được đi!
Roland lớn tiếng nói.
Trong đám người lại một lần nữa bùng nổ ra tiếng đáp lại đinh tai nhức óc, lần này sóng âm thật lâu không dừng, hòa chung với ánh chiều tà đang chiếu rọi bầu trời.
- Không hổ là đại tù trưởng…
Dưới khán đài, Guelz hít một hơi thật dài:
- Nói đến ta cũng muốn mặc áo giáp ra trận.
Hắn nhìn sang Rohan hỏi:
- Chuẩn bị sẵn sàng để lên sân khấu chưa?
- Cha, nhưng mà ta…
Rohan cắn môi, dáng vẻ khổ sở.
- Không nhận được quán quân sao?
Guelz cười, hắn đè đầu con trai mình lại, dùng sức xoa xoa:
- Nhưng ngươi đã cố hết sức rồi, đúng không? Vậy là đủ rồi. Đi đi, ưỡn ngực lên, ngẩng cao đầu lên, để mọi người có thể chiêm ngưỡng phong thái của người thừa kế Wildflame!
Rohan khẽ run lên, hắn nhìn cha mình, giống như định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ dùng sức gật gật đầu.
Một lần này hắn không hề che đi đồ trang sức chế tạo đặc biệt kia và đuôi.
Trong ánh chiều tà màu vàng đầy trời, bóng dáng chiếu vào trong mắt Guelz có vẻ cứng cỏi mà cao ngất, dường như đã trùng lặp lên một chỗ với Lorgar.