- Ôi trời ạ, thật sự là ngươi!
Aoi cầm theo một túi kim long nặng trịch đi từ trên sân khấu theo dõi thi đấu xuống, bên tai truyền đến một giọng nói thật quen thuộc.
Nàng quay đầu nhìn lại, không kìm lòng được nhếch khóe miệng lên:
- A, Tiger Claw!
- Ha ha ha, đã lâu không gặp, Aoi!
Người vóc dáng cao to một tay ôm lấy nàng, dùng sức vỗ vỗ lên lưng nàng:
- Khi bệ hạ đọc ra tên của ngươi, ta còn tưởng rằng là người trùng tên. Không nghĩ tới ngươi thế mà lại thắng được kỵ sĩ thủ tịch và Dawn, thật sự khiến ta rất kinh ngạc nha! Ơ chờ chút… xúc cảm này, ngươi mập ra hả?
Aoi cười đẩy hắn ra, đấm một quyền lên ngực hắn giống như đáp lại:
- Vào địa ngục đi, so với lúc trước trừ bỏ da chính là xương cốt, như vậy được gọi là bình thường có được không hả!
- Không, ý của ta là béo một chút mới đẹp.
Tiger Claw huýt sáo:
- Ít nhất nhìn còn giống một nữ nhân.
Hắn quan sát Aoi từ trên xuống dưới một phen:
- Nhưng mà nói thật nhé, dáng vẻ của ngươi thay đổi quá nhiều ý… Khi ở trên sân khấu ta còn không dám xác định đâu.
- Vậy sao?
Nàng nhún nhún vai:
- Tóc chỉ dài một chút, ăn hơi nhiều một chút thôi mà. Không phải ngươi cũng thay đổi không ít rồi sao?
- Ta đây luyện ra được khi làm việc trên công trường mỗi ngày đó!
Tiger Claw đắc ý dang cánh tay.
- Hộc hộc… hộc hộc… Aoi, đợi ta với.
Aurora cố sức chui ra khỏi đám người, thở hổn hển nói:
- Hả, đây chẳng phải là Tiger Claw sao!
- Ngươi xem, gia hỏa này gần như không thay đổi gì cả, vẫn nhỏ gầy như vậy.
Tiger Claw cũng cho hắn một cái ôm ấp nhiệt tình:
- Đừng nói với ta rằng ngươi cũng chạy tới nhé.
- Khụ, khụ khụ… nhẹ chút.
Aurora cười khổ nói:
- Ta ngồi xe ngựa của ông chủ thương đội đến đây. Nếu không phải chị Aoi muốn ta đi cùng, ta mới không đi một chuyến như vậy đâu.
- Ngươi thành thương nhân rồi sao?
- Chỉ làm chút việc vặt mà thôi.
Hắn ngượng ngùng sờ gáy.
- Còn chẳng phải vì gia hỏa này biết mấy chữ sao?
Aoi bĩu môi nói:
- Lớp giáo dục tiểu học còn học nhanh hơn những người khác một chút, sau khi thông qua kiểm tra đánh giá đã được một thương hội coi trọng, mỗi ngày ngồi trong phòng tiếp xúc với sổ sách, những ngày sau này có thể thoải mái rồi.
- Thì ra là thế. May mà ngươi đã đến rồi, bằng không sao chúng ta có thể may mắn gặp nhau được?
Tiger Claw cười ha hả:
- Đi nào, chúng ta đi khu Neverwinter uống một đêm thỏa thích, coi như chúc mừng Aoi là được!
- Vậy cũng được, nhưng mà…
Aurora nhìn chung quanh:
- Snake Tooth đâu? Chẳng lẽ hắn không báo danh tham gia trận đấu sao?
Aoi lập tức cảm thấy trong lòng nhảy dựng.
Trên thực tế nàng đã sớm muốn hỏi vấn đề này rồi, nhưng không tiện biểu hiện quá mức vội vàng, lúc này cũng giả bộ giống như không có việc gì nhìn Tiger Claw:
- Có phải hắn bị ngươi bỏ rơi quá xa nên một mình tiến lên trước không vậy?
- Hắn ý hả… Một mình chạy đến rừng rậm Dodge sửa đường sắt.
Tiger Claw lười biếng trả lời:
- Tuy rằng thù lao không tệ, nhưng lỡ không cẩn thận sẽ tặng cả mạng mình vào đó, như vậy kiếm được nhiều hơn nữa thì có ý nghĩa gì chứ? Trước kia đều đã từng ở dưới cả cống thoát nước, hiện giờ có nhà ở thật sự nghiêm túc rồi nhưng vẫn còn không vừa lòng, nhất định phải chạy theo phòng đôi gì đó, có lúc ta thật sự không rõ ràng được hắn đang nghĩ cái quái gì.
Bởi vì có thể cung cấp cho người một nhà một chỗ ở ấm áp mà thoải mái, chứ không phải đơn thuần chỉ là một nơi che gió che mưa, trong lòng Aoi hơi ê ẩm nghĩ vậy:
- Đương nhiên là suy nghĩ vì White Paper rồi.
- Whiter Paper?
Tiger Claw không hiểu hỏi.
- Này, không phải ngươi đã quên cả White Paper rồi đấy chứ.
Aurora huých hắn một cái:
- Nàng chính là đồng bọn của chúng ta đó.
- Ta biết chứ, nhưng việc này có liên quan gì với nàng chứ?
Tiger Claw ngơ ngác nói
- Hiện giờ Whiter Paper đã gia nhập Liên minh Phù Thủy rồi, ở trong khu thành bảo đó, cũng không cần chúng ta cung cấp nhà ở đâu. Thêm với Snake Tooth gia hỏa kia cũng thật là, rõ ràng đã có vài lần nhìn thấy White Paper rồi nhưng lại không dám đi lên chào hỏi, còn kéo ta trốn sang bên cạnh, kết quả cho đến bây giờ nàng vẫn chưa hề biết chúng ta đến bên này.
- Cái gì?
Aoi không khỏi sửng sốt:
- Chẳng lẽ sắp hơn hai năm rồi mà các ngươi còn chưa gặp White Paper sao?
Tiger Claw bất đắc dĩ lắc đầu.
- Phụt – ha ha ha ha ha.
Aoi nhếch miệng cười to nói:
- Vậy hắn thật sự là một đứa ngốc!
Không biết vì sao, nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, sau đó kể cả bước chân đều trở nên nhẹ nhàng.
- Chị Aoi, nhỏ tiếng chút đi.
Aurora cuống quýt nói:
- Người chung quanh đều đang nhìn chúng ta kìa.
Mà Aoi không hề để ý đến, ngược lại còn vẫy vẫy tay với nhóm người cùng đi, đổi lấy một loạt tiếng cười vui hữu nghị.
Không thể nghi ngờ mọi người đã nhận ra nàng là quý cô quán quân.
- Nổi tiếng thật tốt…
Tiger Claw cảm thán nói:
- Hai năm trước, dù thế nào ta đều không thể tưởng tượng nổi sẽ có một ngày như vậy.
- So với danh tiếng, một trăm kim long này mới là trọng điểm.
Aurora ngược lại có cách nhìn khác:
- Nếu như dùng nó để buôn bán, tiền lời tuyệt đối sẽ còn cao hơn làm việc, cho dù không biết gì cả thì có thể tìm một nhà thương hội đầu tư, lỡ như có thể làm lớn, cơ bản chính là nằm lấy tiền –
- Không, ta muốn mua nhà.
Aoi ngắt lời nói:
- Ở khu Biên Thùy.
- Hả?
Aurora thất thần nói:
- Nhưng đây rõ ràng là cơ hội ngàn năm có một! Nếu như gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ngươi biết một trăm kim long cần bao lâu mới có thể tích cóp đủ không!
- Ta biết, nhưng ta đã quyết định.
Aoi không chút do dự nói.
- Vậy công việc của ngươi thì sao?
- Cho nên ta còn muốn mua một chiếc xe đạp nữa.
Nàng nói ra ý tưởng:
- Ngươi cũng thấy đấy, cưỡi thứ kia thoải mái đến cỡ nào. Nếu như thật sự có một chiếc xe đạp, chắc trong một ngày… không, một buổi sáng là có thể chạy từ bên này về đến khu Epic rồi. Thêm với cũng có rất nhiều thư từ truyền qua lại hai bên, nói không chừng ta còn có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn đấy.
- Ngươi…
Aurora nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng thở dài giống như đã đầu hàng:
- Tùy ngươi đi, dù sao ta chưa bao giờ thuyết phục được ngươi.
Aoi mỉm cười, nhưng trong tâm trí lại quay trở về hai năm trước.
Ngày ly biệt đó.
Bốn người đứng trên cầu tàu, nàng từng hỏi Snake Tooth “Các ngươi còn sẽ quay về chứ”, nhưng thủy chung không thể nhận được câu trả lời.
Sau đó nàng lại cảm thấy, có lẽ đời này sẽ không gặp lại đối phương nữa.
Biên Thùy Trấn và Cứ điểm Epic cách xa nhau như thế, cho dù xác nhập thành một thành thị, ở trong mắt nàng vẫn là cách biệt trời đất.
Phải biết rằng nơi bọn họ từng đi xa nhất mới chỉ là bãi phế liệu ở ngoài thành Epic mà thôi.
Thành phố nơi biên thùy, ở trong ý thức đó là một nơi xa không thể chạm vào.
Mãi cho đến khi bị tiền thưởng của đại hội thể dục thể thao lần này hấp dẫn, Aoi mới lần đầu tiên bước lên đại lộ vương quốc. Vì để động viên tinh thần cho mình, nàng còn cố tình kéo theo cả Aurora.
Không nghĩ tới khoảng cách giữa hai vùng đất đã phát sinh đổi mới ngoài tưởng tượng của nàng – so với việc bản thân giành được hạng nhất, Aoi càng kinh ngạc hơn là hóa ra giữa nàng và Snake Tooth không hề xa xôi như vậy. Không hề thấy đường núi quanh co vòng vèo, cũng không có mặt đường mấp mô, một con đường bằng đá màu đen thẳng tắp nối liền hai vùng đất với nhau, lần đầu tiên nàng có cảm giác đây là một thành thị.
Một khi đã như vậy, vì sao nàng còn phải đợi đối phương trở về nữa chứ?
Chỉ cần mình đi qua không được sao?
Giống như quốc vương bệ hạ đã nói vậy.
Cái gọi là “Không có khả năng”, có lẽ thật sự dùng để phá vỡ gông xiềng – trước khi chưa nếm thử, ai biết đây có phải là một kỳ tích khác hay không?
- Tìm quán rượu đi, ta mời các ngươi uống đủ.
Aoi vỗ vỗ túi tiền nói.
- Nha!
Tiger Claw hưng phấn nắm tay:
- Đáng tiếc Snake Tooth gia hỏa kia không có phúc hưởng thụ lấy.
- Nhớ đến khách sạn cất tiền trước.
Aurora nhắc nhở:
- Mang bốn, năm kim long là đủ rồi!
- Biết rồi.
Aoi cười nói.
Nàng không biết kết quả sẽ như thế nào, nhưng nàng muốn thử một lần.
Nàng đã thích cảm giác theo đuổi kỳ tích này.