Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1081

Chương 1081
Chương 1081

Sau khi vào đêm, cả doanh địa chìm vào trong yên lặng.

Mọi người bận rộn rồi cả ngày giờ phút này đã hoàn toàn chìm vào trong mộng đẹp, phù thủy cũng không ngoại lệ.

Nhưng Lightning lại không thấy buồn ngủ chút nào.

Cuộc sống như vậy đã kéo dài sắp được nửa tháng rồi —— Hoặc là nói bắt đầu từ khoảnh khắc rời đi rừng rậm Dodge, trong lòng nàng bỗng sinh ra một cảm giác bất an. Vết thương bị Macy mổ cũng bắt đầu đau âm ỷ, giống như nó đang nhắc nhở nàng buổi gặp gỡ ngày đó vậy.

Thậm chí Lightning còn không thể phân biệt được sự co rút đau đớn này rốt cuộc có phải ảo giác của nàng hay không, nàng thử dùng nhiều phương pháp để phân tán lực chú ý, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Song xem bằng mắt thường thì vết thương cũng không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng nó lại biến mất, cũng không lan rộng thêm, cứ như thể là một chấm màu đỏ tươi, ngoan cố bám lại ở lồng ngực của nàng.

Loại cảm giác mất trí này làm tinh thần của nàng tiều tụy, mỗi lần đều phải tới rạng sáng ba bốn giờ mới ngủ được, cho dù là vậy, giấc ngủ ngắn ngủi cũng sẽ bị hết ác mộng này đến ác mộng chiếm giữ, chỉ hơi có tiếng động thôi là nàng sẽ bị đánh thức liền.

Nhìn về phía Macy đang nằm ngửa mặt lên trời, tứ chi giơ ra, tựa lên mái tóc ở một bên ngủ say, Lightning thầm thở dài.

Nàng đắp lại cái chăn bị xốc ra cho đối phương, song bản thân thì lại khẽ khàng lật chăn, đi ra ngoài phòng.

Nơi đóng quân của phù thủy nằm ở giữa doanh địa, xung quanh có phù thủy thần phạt chịu trách nhiệm cảnh giới, nàng không muốn làm kinh động tới thủ vệ nên bay trực tiếp từ giữa không trung ra ngoài, cuối cùng đáp xuống đường ray đang xây dựng.

Ánh trăng sáng trải đầy con đường dưới chân nàng, hai bên đường ray như ánh lên một viền bạc; gió đêm thổi lất phất qua vùng quê được đêm màn bao phủ, thứ mà ngọn gió ấy mang đến không chỉ có tiếng xào xạc của cây cối, mà còn có tiếng kêu vang chợt xa chợt gần của chim hót và côn trùng. Cảnh đêm như vậy nếu là ở dĩ vãng thì Lightning có thể thưởng thức thượng hồi lâu, nhưng bây giờ nàng lại hoàn toàn không có tâm tư đâu để thưởng thức cảnh đêm nữa.

Nàng thậm chí không nhìn về phương hướng có Taquila —— Con quái vật biến mất ở trong mặt đất hắc ám như luôn nhìn chằm chằm vào nàng vậy, chỉ cần tầm tầm mắt xẹt qua thì vết thương ở ngực sẽ lại nhắc nhở với nàng về sự thật này.

Lightning nhìn những tà vẹt dưới chân đang trải dần về phía sau kia, trong lòng thấy cay chát tột cùng.

Trong quá trình huấn luyện khôi phục được hơn một tháng này, nàng cố mãi mới vượt được qua sự sợ hãi trong tâm lý, mới vượt qua được bức tường thành biên cảnh thấp bé kia của thành Neverwinter. Nàng vốn tưởng rằng chỉ cần kiên trì, cho dù nàng không thể đối đầu trực diện với ma quỷ cao giai của Taquila nữa thì ít nhất cũng có thể khôi phục được đến trạng thái bình thường.

Nhưng kết quả đã bóp nát ý nghĩ này một cách đầy vô tình —— Nàng không thể sử dụng năng lực thức tỉnh được một cách tự nhiên, mà lúc phi hành cũng luôn cảm thấy bó tay bó chân, đến cả khi gặp phải ma quỷ bình thường, nàng cũng mất đi dũng khí trong ký ức kia.

Nếu không dù kẻ địch có đang mưu toan cái gì thì nàng và Macy cũng đều sẽ cho bốn con Mad Demons kia có đi chứ không có về.

Đáng tiếc bây giờ, nàng chỉ dám theo đuôi sau lưng kẻ địch ở phía xa xa, chờ bọn chúng tự mình rút lui.

Có thể nói, là nàng đang làm vướng bận mọi người.

Nghĩ tới đây, Lightning cảm thấy khóe mắt cay cay.

Cho dù có che dấu tới đâu thì cũng không thể giấu được mọi người mãi mãi.

Dù là người không nạy bén như Macy, gần đây cũng cảm thấy nàng có gì đó không đúng rồi.

Có lẽ rồi sẽ có một ngày, Macy sẽ bỏ rơi người nhát gan như nàng, một mình bay về nơi cao hơn.

Tới lúc đó, nàng nên làm gì đây?

- Ta đúng là quá vô dụng mà.

Lightning ngồi xổm xuống, vùi đầu sâu vào giữa gối:

- Kẻ bị ma quỷ hù dọa cho sợ mất mật thì có tư cách gì làm đoàn trưởng đoàn thám hiểm chứ. Nếu các nàng mà biết thì chắc chắn sẽ cười nhạo ta… Bình thường luôn khoe khoang bản thân là nhà thám hiểm vĩ đại nhất, kết quả thì lại hèn nhát hơn bất cứ ai.

Đúng vậy, trong lòng như có một giọng nói đang trả lời, sớm muộn gì thì các nàng cũng sẽ cười nhạo ngươi.

- Nhưng ta không muốn xem thấy ngày ấy…

Giọng nói của nàng có phần nghẹn ngào.

Ai bảo ngươi luôn thích khoe khoang khoác lác, tự cho là đúng chứ? Nếu không muốn bị các nàng cười nhạo thì ngoài rời khỏi đây, tới một nơi không ai biết thì không còn cách nào tránh được nữa đâu.

- Chỉ có rời khỏi… Nơi này ư?

- Vậy cũng không được.

Bỗng nhiên có người nói.

- Hở?

Lightning ngẩn người, rồi bỗng ngẩng phắt đầu, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở cách đó không xa, ở dưới ánh trăng mập mờ, lỗ tai dài và cái đuôi của đối phương trông có vẻ đặc biệt bắt mắt.

- … Lorgar?

- Khụ khụ ——

Lang nữ ho khan hai tiếng:

- Có chuyện này phải nói trước, không phải ta cố ý nghe lén ngươi lầm bầm lầu bầu đâu.

Giờ phút này nàng mới chú ý tới, trên người Lorgar tràn đầy mồ hôi, những giọt mồ hôi đó đang lóe lên dưới ánh trăng, làn da màu tiểu mạch chỉ người Mojin có như dính đầy thần lộ của diệu thạch, trông long lanh vô cùng.

- Chẳng nhẽ ban nãy ngươi đang… Huấn luyện?

- Đúng vậy, ta không giống người siêu phàm có năng lực mạnh mẽ trời sinh, mặc dù biến thành sói sa mạc thì cũng cần cường hóa bản thân dựa vào luyện tập. Nếu không thì đừng nói tới chiến đấu, đến chạy mấy bước cũng quá sức.

Lorgar buông tay nói:

- Dạo này ma quỷ không chủ động tiến công, ta lại hứa với đại tù trưởng không tự tiện rời khỏi trận địa rồi, đến hoạt động cơ bản cũng không bảo đảm được thế nên cũng chỉ đành huấn luyện vào buổi tối để bù lại thôi.

- Thật sao…

Lightning đột nhiên lấy lại tinh thần, nàng vội vàng hít sâu, hai tay che kín mặt nói:

- Ngươi đã nghe, nghe thấy hết đúng không?

Vấn đề này hoàn toàn không cần trả lời, từ trước đến giờ tai sói đều vô cùng nhạy cảm.

Nàng bỗng cảm thấy khuôn mặt nóng bừng lên.

- À thì…

Lorgar dừng một chút:

- Ta chưa an ủi người bao giờ, thế nên bây giờ cũng sẽ không an ủi ngươi —— Ta chỉ muốn kể cho ngươi nghe một câu chuyện về phụ thân ta.

- Mặc dù hắn sinh ra ở thị tộc Wildflame, cũng kế thừa cái danh Burnflame, nhưng lúc đó không ai nghĩ hắn sẽ trở thành người đứng đầu một tộc. Bởi vì ở trong tám người thừa kế, hắn có một sự thiếu sót rất rõ ràng: Sợ người lạ, không dám đi ra ngoài tham dự liên hợp săn thú một mình. Mà đây cũng là hoạt động trọng đại được người Sand Mojin coi là cách chọn lựa tộc trưởng—— Suy cho cùng tộc trưởng không những phải là người thống trị của thị tộc mà còn phải thể hiện được sức ảnh hưởng với bên ngoài. Các thị tộc đều sẽ phái ra thế hệ trẻ kiệt xuất nhất để chứng minh sự mạnh mẽ trong thực lực của bản thân.

Lightning ngây ngẩn cả người… Nàng không nghe lầm chứ? Người sợ người lạ mà đối phương nói, không lâu trước đây còn tạo ra danh tiếng to lớn ở trong đại hội thể dục thể thao của thành Neverwinter, thậm chí còn được bệ hạ Roland chú ý tới. Chẳng nhẽ trên thực tế phụ thân của Lorgar là người khác?

- Trên thực tế khi hắn nói cho ta biết những chuyện này thì ta cũng hoàn toàn không tin, còn tìm tổ phụ để xác nhận nữa kìa.

Lorgar cười, chậm rãi đi tới đứng ở bên nàng:

- Nhưng kết quả những điều này là thật. Ta hỏi tổ phụ sao lại truyền chức vị tộc trưởng cho phụ thân thì hắn trả lời ta là, có lẽ một mình Guelz là sẽ không làm được gì, nhưng chỉ cần có tộc nhân ở bên thì hắn chính là võ sĩ mạnh mẽ nhất trong tộc. Nếu đã thế thì đừng để xuất hiện tình hướng chỉ có hắn một thân một mình là được. Mà thị tộc luôn ở bên nhau, thế thì phần lớn thời gian hắn sẽ ở trong trạng thái này. So sánh với việc này, một cuộc săn thú thì có chứng minh được gì đâu chứ?

Lightning giật mình.

- Thật ra thì những điều mà phụ thân và đại huynh đã làm ở thành Neverwinter … Ta thấy thật vui vẻ,”

Lorgar rũ lỗ tai:

- Bởi vì cha vì ta nên đã làm được một chuyện mà đáng ra một mình hắn sẽ không làm được… Mặc dù có chút mất thể diện.

Ặc, là… Như vầy đúng không? Rõ ràng lúc ấy ngươi nhét bọn họ vào một phòng khách, rồi một mình chạy trở về nhà phù thuỷ, còn nói không muốn gặp lại bọn họ nữa —— Mặc dù gặp mặt với kiểu ăn mặc thế kia thì đúng là không thích hợp lắm.

- Ta nghĩ chắc làm tổ phụ muốn nói với ta là, nếu dũng khí bắt nguồn từ trong chính nội tâm của bản thân thì nó cũng có thể rời khỏi ngươi.

Lorgar chậm rãi nói:

- Nếu đã thể, thì sap phải luôn để ý tới sự can đảm của cá nhân chứ? Ngươi cũng giống thế, nếu như đồng bạn trong đoàn thám hiểm rơi vào nguy hiểm thì ngươi sẽ bỏ lại các nàng rồi chạy trốn một mình ư?

Lightning trầm mặc chốc lát:

- … Cảm ơn ngươi.

- Ta đã nói rồi, đây không phải an ủi, chỉ là một chuyện xưa mà thôi.

Lang nữ ngoắt mặt đi:

- Thế nên cảm cám ơn gì gì đó thì miễn bàn nha. Ngoài ra, mấy thứ gì gì đó của đoàn thám hiểm rất thú vị đó… Ngươi đã đưa ta vào thì ngươi phải chịu trách nhiệm đến cùng mới được.

Nàng cảm thấy đôi mắt lại cay cay, giả bộ như gió lớn quá xoa nhẹ hai cái, bình phục hô hấp đang chuẩn bị trả lời thì đối phương bỗng xoay người lại, che miệng nàng lại.

- Suỵt ——

- Sao thế?

Đợi khi Lorgar buông tay ra thì Lightning mới khẽ hỏi.

- Ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?

m thanh? Nàng ngẩng đầu lên, cẩn thận nghe ngóng —— Ngoài gió đêm thổi chầm chậm thì không còn âm thanh gì hết.

Khoan đã… Tiếng dơi và sâu kêu đâu rồi?

- Hướng đó —— có thứ gì đó đang tới.

Lorgar dựng thẳng lỗ tai, nhìn về bầu trời đêm phía đông:

- Tiếng rít này là —— Cẩn thận!

Nàng ôm Lightning lăn xuống nền đường!

Và gần như cùng lúc đó, một tiếng nổ chói tai vang lên ở ngay trên đỉnh đầu của hai người!

Bình Luận (0)
Comment