Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lightning chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đợi khi nàng lấy lại tinh thần thì mới phát hiện bốn phía cắm đầy châm dài màu đen to bằng ngón tay —— Những tinh thạch không phản quang này tựa như hàng loạt lưỡi dao sắc bén đen nhánh, phân bộ đều ở xung quanh đường ray.
Sau đó có vài tiếng nổ giống thế truyền đến từ phía doanh địa, hoàn toàn phá vỡ sự yên lặng trong đêm đen.
Đây là… Tập kích!
Kẻ địch đang đánh lén quân viễn chinh bằng nhện quỷ!
Khi nàng nhận ra điểm này, thì đợt nổ thứ hai đã xuất hiện, nhưng âm thanh của lần này rõ ràng trầm lắng hơn nhiều, hơn nữa cũng không phải đến từ không trung, mà là thông qua sự chấn động của mặt đất truyền tới dưới chân, giống như có vật nặng gì đó nện mạnh vào mặt đất vậy.
- Hỏng, nguy rồi…
Lorgar kêu lên một tiếng đau đớn:
- Đó là vị trí của trận địa pháo đài thần công.
Ở trong đêm khuya không có ánh đèn chỉ thị, lại có thể phân biệt ra được vị trí của doanh địa một cách chính xác, vừa bắt đầu đã ra tay với đại bác, đây thật sự là chuyện mà ma quỷ có thể làm được sao?
Hơn nữa sao đến bây giờ mà báo động còn chưa vang?
- Chúng ta phải đi nhắc nhở mọi người!
Vì lén chạy ra ngoài giải sầu nên Lightning cũng không mặc đồ bay đặc chế, hiển nhiên ấn phù dùng để liên lạc cũng không mang theo bên người, ngoài bay qua thì không còn cách nào nữa —— Mặc dù giờ phút này tiếng nổ trên bầu trời nơi đóng quân trở nên nhiều hơn. Nàng túm ngay lấy Lorgar nhưng lại không thể kéo đối phương từ dưới mặt đất lên.
- Ngươi…
Lightning quay đầu lại xem thì kinh ngạc phát hiện Lorgar bị một cây châm dài đâm vào trong chân, miệng vết thương đang đổ máu, đã nhuộm đỏ quần rồi.
Nàng lập tức cảm thấy ngực mình bị bóp lại.
Nếu như Lorgar không cứu nàng…
- Nghĩ gì thế.
Lorgar nhếch miệng nói:
- Cho dù không gặp phải ngươi, thì ta cũng vẫn sẽ bị tập kích, có khi còn thảm hại hơn bây giờ ấy chứ —— Ít nhất thạch châm rơi ở phía ngoài không dính máu quỷ, đây chỉ coi là bị thương ngoài da mà thôi.
Bị thương ngoài da gì chứ, rõ ràng xương đã đứt rồi, hơn nữa lượng máu chảy ra này không biết có tổn thương tới mạch máu lớn không, nếu như có thì không thể rút ra châm dài. Nhưng để lại nàng ở chỗ này đi tìm Nanawa? Lỡ đâu nhện quỷ lại tới công kích lần nữa thì Lorgar gần như là mục tiêu sống nằm trên mặt đất rồi!
Lightning cảm thấy trong đầu nàng bỗng nảy lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng nàng lại không biết làm gì cho phải.
- Nghe ta.
Lorgar ấn vai nàng:
- Ngươi phải đi liên lạc với cái thứ to đùng tuần tra trên đường sắt…
- Ngươi là chỉ Black River?
Lightning hơi sững sờ:
- Nhưng mà…
- Bây giờ e là không có báo động đâu, chỉ cần không phải người điếc thì đều nghe thấy tiếng tập kích.
Lang nữ thở hổn hển, cố nén đau đớn nói:
- Mấu chốt là phản kích kế tiếp —— Nếu như ta không nghe lầm thì ít nhất một nửa công kích của kẻ địch đều hướng về phía pháo đài thần công, hơn nữa nghe không giống phóng châm. Ta không biết tình hình của nơi đó bây giờ ra sao, nhưng lỡ đâu… Lỡ đâu kẻ địch đắc thủ thì chúng ta sẽ không còn vũ khí áp chế được đối phương nữa. Ngươi biết điều này có nghĩa gì chứ.
Có nghĩa nhện quỷ có thể trút châm dài đen xuống doanh địa mà không chút kiêng kỵ gì, cả phòng tuyến đều sẽ trở nên không an toàn.
Lightning gật đầu.
- Hộc… Vậy thì mau đi đi…
Lorgar đẩy nàng một cái:
- Đừng thấy đây là nơi bị tập kích đầu tiên mà lầm tưởng, trên thực tế thì lại không có nguy hiểm gì… Một kích kia không phải nhằm vào chúng ta. Ngươi nhìn chỗ này…
Lightning nhìn về hướng mà ngón tay của đối phương chỉ, chỉ thấy tháp canh làm bằng gỗ đứng ở nơi cuối cùng của đường ray còn sót lại nửa đoạn, giống như bị hắc ám nuốt chửng vậy.
- Thế nên đừng để ý nhiều thế, mau đi tìm Black River ——
Lang nữ cắn răng nói lớn tiếng:
- Hôm nay chỉ có ngươi là làm được việc này thôi!
Nàng nói không sai, muốn báo cho xe lửa bọc thép tuần tra giữa tiền tuyến và ga tháp số không, thì không có cách nào nhanh hơn là bay qua.
Lightning nắm chặt tay, cuối cùng nhìn nàng một cái, rồi buộc bản thân xoay người lại, bay lên khỏi mặt đất và bay về hướng nơi đóng quân.
Mà lúc này đã có tiếng súng vang lên lẻ tẻ.
Đúng như Lorgar nói, cả doanh địa đều bị đánh thức, mặc dù không biết kẻ địch đến từ hướng nào, nhưng không có ai là ngồi yên chờ chết.
Doanh trại phù thủy cũng giống như thế.
Bản thân phù thủy thần phạt chính là đám chiến sĩ có phản ứng nhanh nhất, không những không ngủ sâu mà khi ngủ cũng chẳng cởi áp giáp, giờ phút này họ đang túm năm tụm ba lao tới chiến trường. Nàng lao thẳng vào trong doanh địa thì vừa khéo thấy Macy đang lo lắng đi loanh quanh.
- Ngươi đã đi đâu thế cúc cu!
Macy nhìn thấy nàng thì xông lên ôm chầm lấy nàng luôn:
- Sao ra ngoài mà lại không nói cho ta một tiếng chứ cúc cu!
- Xin lỗi.
Lightning chợt cảm thấy áy náy trong lòng, nàng vốn tưởng Macy là người qua loa đại khái, hoàn toàn không biết cái gì gọi là sợ, nhưng sự thật cũng không phải thế —— Macy không để sự sợ hãi ma quỷ cao giai tồn tại ở trong lòng quá lâu, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ quên mất đồng bạn.
- Chuyện này để sau rồi nói, bây giờ ta phải đi tới chỗ của Black River một chuyến!
- Ta đi với ngươi, cục cu!
- Không được, nơi này cần ngươi.
Mặc dù rất muốn đồng ý, nhưng cuối cùng Lightning vẫn là từ chối đối phương:
- Nếu chỉ dựa vào mình Sylvia thì e rất khó lo được cho cả doanh địa, thế nên người có thể điều tra hướng đi của ma quỷ có càng nhiều càng tốt!
Phấn chấn tinh thần lên! Nàng không thể gây cản trở thêm cho mọi người nữa.
- Còn nữa, trước đó, ta cần ngươi làm một việc.
Lightning mặc đồ bay với tốc độ nhanh nhất, sau đó vén mái tóc dài của Macy lên, nâng gương mặt của nàng:
- Ngươi nhất định phải đồng ý với ta, nhất định phải làm được —— Đây là giao phó quan trọng nhất của đoàn thám hiểm.
- Cục cu?
Macy trừng mắt nhìn.
- Tìm Nanawa, dẫn nàng tới cuối đường sắt. Lorgar bị trọng thương, đang nằm ở khu vực đó. Mang nàng trở về an toàn, hiểu chưa?
Macy gật đầu mạnh:
- Cúc cu!
- Vậy thì giao cho ngươi.
Lightning khẽ đụng trán với nàng, sau đó quay đầu bay luôn ra ngoài.
Khi độ cao không ngừng tăng lên thì nàng cũng phát hiện nguyên nhân mà báo động không bị kéo vang.
Năm tòa tháp canh được bố trí ở vòng ngoài phòng tuyến lại không còn lại một cái nào —— Hiển nhiên đợt công kích thứ nhất của kẻ địch là nhằm về phía trạm canh gác. Vốn những điểm phòng giữ đó nên là lô cốt làm bằng xi măng kiên cố, nhưng do ga tháp số một vừa mới bắt đầu xây dựng, nên đừng nói công sự phòng ngự đầy đủ, đến cả lưới sắt ở cạnh ngoài của còn chưa kịp giăng nữa kìa.
Điều càng làm Lightning cảm thấy bất an là, những tiếng súng vang lên kia đều đến từ nội bộ nơi đóng quân, nói cách khác, binh lính đang giao chiến với kẻ địch ở trong doanh địa. Nhưng cho tới bây giờ, cả phòng tuyến đều chưa có dấu hiệu bị công phá —— Mặc dù công kích của kẻ địch vẫn đang tiếp tục, nhưng đều là công kích ở khoảng cách xa, rốt cuộc bọn họ đang chiến đấu với ai?
Nhưng càng là như thế, thì nàng càng thấy tầm quan trọng trong trách nhiệm của nàng.
Ta là kẻ nhát gan, đúng.
Ta đã thua ma quỷ cao giai, cũng là đúng.
Nhưng chuyện mà ta vẫn có thể làm được là ——
Đó chính là bay!
Nỗi sợ cuốn xéo giùm.
Ta không nhìn về phía bắc là được.
Đến ma quỷ bình thường ta cũng sẽ không tự mình đối mặt.
Hôm nay ta chỉ cần nhìn chằm chằm vào đường sắt, vùi đầu bay là được rồi, đã không còn lí do gì làm ta trốn tránh nữa!
Lightning dọc theo “Con sông màu đen”, bay nhanh về phía rừng rậm.
Nhanh lên một chút, nhanh thêm chút nữa!
Nàng không ngừng thúc giục ma lực trong lòng, dần dần, một cảm nhận đã lâu không thấy xông lên đầu —— Khi mà cửa ải yên lặng đã lâu bị đột phá, thì cả thế giới cũng đều yên tĩnh lại.
Cuối cùng nàng lại, tiến vào cảnh giới vô thanh sau khi thức tỉnh rồi!