Khi tiếng nổ thứ nhất vang lên, Danny cũng bật khỏi giường.
Ngay sau đó trên đỉnh đầu truyền đến một loạt tiếng đánh dồn dập như vũ bão, song cũng có mảnh vụ của bùn đất không ngừng rơi xuống, giống như cả trụ sở đều lảo đảo như muốn sụp vậy.
- Xảy, xảy ra chuyện gì thế?
- Chẳng nhẽ là động đất?
Các đồng bạn cũng đều tỉnh dậy từ trong giấc mộng, trong căn phòng tối đen như mực giơ tay ra không thấy năm ngón ấy bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
- Không đúng, đây là có kẻ địch đang tập kích chúng ta!
Chiến sĩ ở cửa gần nhất cầm súng trường lên, duỗi tay muốn kéo cửa nhưng lại bị Danny ấn xuống đất.
- Ngươi đang làm gì thế?
- Đừng cử động, công kích vẫn chưa kết thúc!
Danny gầm nhẹ nói.
Quả nhiên, lại có thêm mấy tiếng nổ truyền từ xa đến gần, đồng thời cũng xuất hiện một loạt tiếng động nặng nề như mưa rơi.
- Khụ khụ, chết tiệt, đó là…
Ở trong lớp bụi mù, có người đốt vật dễ cháy lên. Đợi đến ánh nến yếu ớt xua tan đi hắc ám, thì mọi người đều thấy ớn lạnh.
Chỉ thấy trên nóc nhà có rất nhiều châm dài màu đen sắc nhọn, chúng nó ở trong ánh lửa chập chờn, quả thực giống như là một vùng lông tơ dựng đứng.
- Nhện quỷ…
Người bị Danny ấn chặt nuốt nước miếng, hầu hết thành viên của đội xạ thủ đều tham gia trận chiến viễn chinh đầu tiên, nên cũng không xa lạ gì với loại kẻ địch này. Hiển nhiên là hắn cũng nghĩ đến, nếu như ban nãy tùy tiện lao ra trụ sở, gặp phải màn phóng châm thì kết quả sẽ ra sao.
- Nếu như ta còn sống trở về, chắc chắn sẽ mua hai cái đùi dê, tới cửa cảm ơn tiểu thư Lian mới được.
Tên còn lại vỗ bộ ngực nói.
Dựa theo thói quen tác chiến bình thường, nơi ở tạm thời bình thường đều là lều, nhưng lần này lại đổi thành ở trong nhà hầm bùn do phù thủy xây dựng. Tuy nói không biết cấp trên có nghĩ tới phương diện này hay không, nhưng chắc chắn phương sách này đã phát huy được tác dụng vào thời khắc mấu chốt. Nếu như vẫn là lều vải thì e giờ bọn họ đã bị xiên thành cái sàng rồi.
- Đừng nói mấy lời không may thế, ta còn chờ về kết hôn đây.
- Cái tên nhà ngươi, là lôi kéo làm quen với tiểu thư Lian chứ gì!
- Nói nhăng nói cuội gì đó, muốn dụ thì cũng phải dụ tiểu thiên sứ Nanawa mới đúng.
Mặc dù ban nãy bọn họ đã ở sát lằn ranh sinh tử nhưng cũng không có ai bị trận đột kích tình lình này ảnh hưởng tới, dù nói chuyện không ngừng nhưng tất cả vũ khí và đạn dược đều đã nhét vào người.
Hiển nhiên đám người kia cũng hiểu được một đạo lý.
Tử vong là không tránh được, nó hoặc là sắp tới, hoặc là chưa tới thôi. Nếu còn có thời gian nghĩ về vấn đề này thì chứng tỏ vẫn chưa tới lúc chết. Thay vì lo lắng sợ hãi, thì thà cứ đi làm chút gì đó, ví dụ như bắt lấy kẻ địch chẳng hạn.
Đợi đến khi doanh địa dần xôn xao thì Danny mới đẩy cửa phòng ra, lao ra khỏi phòng trú ẩn nhanh như một con mèo.
Cửa doanh trại có mấy người lính trinh sát bị đâm xuyên qua, đã không còn hô hấp từ lâu rồi. Giờ phút này gần như đâu đâu cũng là tiếng người la hét, tiếng súng vang lên, tiếng nổ và tiếng ma quỷ gào thét, không ai rõ kẻ địch đang ở nơi nào, có bao nhiêu, tháp canh vốn dùng để chỉ thị phương hướng cũng không sáng đèn, cứ như thể kẻ địch mắt xuất hiện ở trong doanh địa chỉ trong chớp vậy.
Hắn bò lên nóc nhà, nhìn một hồi sau đó chạy về phía tiếng súng thưa thớt nhất, hoàn toàn bỏ mặc tiếng hô của đồng đội ở sau lưng.
- Ta còn tưởng ngươi có sẽ đi về nơi có người nhiều nhất chứ.
Tiếng cười khẽ của Malt vang lên ở bên tai.
Đây cũng là nguyên nhân mà hắn thích chiến đấu.
Chỉ có ở trong khói thuốc súng, thì người cộng tác của hắn mới xuất hiện ở bên cạnh hắn.
- Điều đó đại biểu bên ta chiếm ưu thế, ta tới thì cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Danny trả lời:
- Mà tiếng súng đứt quãng thì có nghĩa có người đang chiến đấu trong gian khổ, chỉ có nơi đó đạn của ta mới mang được tới sự cứu rỗi.
- Ta đã nói rồi, đây không phải lỗi của ngươi, ngươi không thể cứu tất cả những người ở trên chiến trường.
- Nhưng ít nhất ta có thể cứu được những người mà ta thấy.
Hắn cười nói:
- Đừng lo lắng, ta cảm thấy như vậy rất tốt, nó khiến ta có thể thấy ngươi rõ hơn.
Danny quay đầu đi, quả nhiên thấy một gương mặt quen thuộc hiện ra từ trong bóng tối, đang chạy vội một đường theo hắn.
Sau khi tới gần địa điểm giao chiến, hắn tìm chỗ mười mấy hòm sắt xếp chồng lên nhau cao cao rồi bò lên. Khi tầm mắt trở nên thoáng đãng thì hắn mới chú ý tới nơi này nằm gần trận địa pháo đài thần công, mà mấy con quỷ thì đang lợi dụng vật chắn triền đấu với các pháo binh chạy tới. Hiển nhiên pháo binh thiếu vũ khí nặng vừa không chiếm được ưu thế, lại không thể áp chế được kẻ địch, rất khó cướp được trận địa dưới màn mâu của đối phương.
Ở trong khoảng cách từ doanh trại đến đại bác này đã có mấy cái người bị cốt mâu đâm xuyên, ngã xuống trong vũng máu.
- Bọn nó tới đây bằng cách nào?
- Không biết, nhưng những ngày an nhàn của bọn nó sắp kết thúc rồi.
Danny giơ súng trường lên, nhắm ngay vào một con quỷ đang lặng lẽ vòng tới chỗ doanh trại. Nếu như nó đắc thủ thì e sẽ là một màn gió tanh mưa máu. Mà con quỷ đó cũng không biết đang có người chĩa họng súng về phía nó, cả người nó đều lộ ra trong kính ngắm.
Hắn không chút do dự bóp cò súng, phía sau đầu của đối phương bắn ra một làn huyst vụ, té từ trên nóc nhà xuống.
Dù không có ánh trăng chiếu sáng cho hắn, nhưng ở trong khoảng cách một trăm mét hắn vẫn không trượt tay.
- Làm tốt lắm. Chú ý bên trái, có người muốn hành động.
Chỉ thấy năm sáu tên lính đứng ở góc tường, đang chậm rãi men theo góc tường di chuyển, trông vẻ bọn họ là liều một lần, bất chấp đầu mâu của kẻ địch vẫn tiến vào trận địa.
- Dũng khí đáng khen, nhưng kỹ xảo thì không có, không có bắn yểm trợ thì các ngươi không chạy qua quăng mâu được đâu.
Danny hơi nhếch miệng:
- Thế nên chờ thêm một lát đi, thấy sao?
Hắn nhanh chóng bắn ra ba phát, bắn vào bên chân của đối phương, bụi đất đột nhiên tóe lên và tiếng rít của đạn làm những binh lính kia giật mình, cái chân vừa mời thò ra cũng thu về.
- Ngươi làm vậy là sẽ bị bọn họ mắng chết đó.
Malt lo lắng nói.
- Ha ha ha ha.
Cuối cùng Danny cười phá lên:
- Thế thì cũng phải còn mạng để mà mắng mới được.
Hắn đổi chiều họng súng trong sung sướng, cho đám Mad Demons can đảm dám thò đầu ra kia về điểm danh với ông bà, kẻ địch vốn đang có xu thế đánh vào nơi đóng quân trong nháy mắt đã bị áp chế hoàn toàn, không dám nữa thò ra nữa.
Đúng lúc này, trên bầu trời lại truyền đến tiếng xé gió.
- Coi chừng, nhìn chỗ kia kìa!
Theo lời nhắc nhở của Malt, có mấy bóng đen từ trên trời giáng xuống, đáp thẳng xuống trận địa.
- Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng va chạm lớn tới làm cho mặt đất hơi rung.
Mượn ánh trăng, Danny kinh ngạc phát hiện, đó lại là những trụ đá đen lớn! Hơn nữa sau khi chúng rơi xuống đất, bốn phía cột đá phun ra một đống Red Mist, kèm theo đó là tiếng kêu xì xì giống như bay hơi, có hơi giống động cơ hơi nước của bệ hạ.
Nhưng hắn rất nhanh hắn đã biết đó chẳng phải máy móc gì.
Ba khối đá phiến bóc tách ra khỏi cột đá rắn chắc, bên trong cây cột ào một cái rải ra một đống lớn “Máu loãng” kia chia làm ba khoang, mỗi một khoang đều chứa một con quỷ! Bọn nó ở trong túi nang, trông cứ như trẻ sơ sinh trong cơ thể mẹ vậy. Mà khi chất lỏng màu đỏ tươi kia chảy ra thì bọn chúng cũng tỉnh lại theo, để lộ ra răng nanh dữ tợn.
Nhưng không đợi kẻ địch đi ra khỏi trụ đá đen thì một viên đạn đã bắn xuyên qua đầu một con Mad Demon đầy chuẩn xác.
- Phụt!
Con Mad Demon trúng đạn lắc lư hai cái rồi ngã xuống chỗ cột đá.
- Hóa ra đây là nguyên nhân mà tụi mày bỗng nhiên xuất hiện ở đây à?
Danny hừ nhẹ một tiếng, nhanh nhẹn nhét thêm một viên đạn vào súng:
- Nếu vẫn chưa tỉnh lại, vậy thì cứ ngủ tiếp đi nha. Dù có tới bao nhiều thì ta cũng sẽ đưa các ngươi lên đường hết. Nhìn ta thể hiện đây nè, Malt!